Chương 17: Cố Khuynh Nguyệt, đi chết đi.
"Ai da."
Đang vừa nói vừa đi Tư Thần Lương cùng Giang Mạn Lộ mới rẽ ngoặt, liền có một người chạy ra đâm vào.
Hai bên đều lùi bước, lúc này mới nhìn rõ người đối diện.
"Cố Khuynh Nguyệt, sao lại là ngươi!" Ngữ khí của Tư Thần Lương, tràn đầy chán ghét, nhìn nàng giống như nhìn một tên rác rưởi vậy, ghê tởm đến không chịu nổi.
Dựa vào a, tại sao là hai người này đúng là âm hồn bất tán, Khuynh Nguyệt phát điên!
"Thất muội, ngươi như thế nào. . . . . ." Ở nơi này.
Rống ——
Giang Mạn Lộ hư tình giả ý hỏi một câu còn chưa nói xong, trong quốc thú viện liền truyền đến một tiếng thú bi phẫn rống, mang theo tuyệt vọng giãy giụa.
Ngay sau đó, ánh sáng trên đầu tối sầm lại, một con Thiết Giác Địa Toan Long khổng lồ nhảy từ bên trong viện ra ngoài.
Đôi mắt Khuynh Nguyệt trợn to, giơ chân liền chạy.
Má ơi, lớn như vậy, đừng để bị đè thành nhân thịt nha.
Tư Thần Lương một tay ôm eo Giang Mạn Lộ, chân giẫm trên mặt đất nhanh chóng phi thân lùi về phía sau.
Khuynh Nguyệt tuy rằng không có khinh công, nhưng nàng kiếp trước từ nhỏ liền bị chọn làm người thừa kế của phái thông linh, cho nên thuở nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện đặc thù, tốc độ cũng không chậm, cơ hồ cùng hai người đồng thời lui ra mười mấy thước.
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn từ phía sau truyền tới, Khuynh Nguyệt đột nhiên xoay người liền thấy con Thiết Giác Địa Toan Long toàn thân là máu nằm trên đất liều mạng giãy giụa, trước ngực còn có một lỗ thủng máu chảy đầm đìa.
Ngã xuống đất trong nháy mắt phát ra uy áp, ép máu như quay cuồng trong lồng ngực Khuynh Nguyệt, huyết sắc trên mặt không còn.
Nàng không có linh lực, thân thể này lại quá yếu, căn bản không chịu được uy áp đó.
Tư Thần Lương cùng Giang Mạn Lộ hiển nhiên là bị một màn trước mắt này dọa tới kinh rồi, miệng khẽ nhếch, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Thiết Giác Địa Toan Long dùng một tia sức lực cuối cùng để chạy trốn, chính là nó quá đánh giá cao thực lực của chính mình.
Nội đan của ma thú tương đương với trái tim của một người, không có sao có thể có hy vọng tồn tại, cho nên cho dù nó có chạy ra khỏi quốc thú viện cũng không thay đổi được kết cục ngỏm củ tỏi.
“Rống ——”
Một tiếng rống không cam lòng, trước khi chết dùng tất cả toàn lực phát ra uy áp, đem đá xanh* trên mặt đất nhấc lên, một cỗ hơi thở đáng sợ hướng tới bốn phương tám hướng mãnh liệt chạy tán loạn.
*Đá xanh: Hay còn gọi là đá vôi. Đặc điểm rất bền vững, dễ chạm khắc lên đá. . .
Uy áp khủng bố che trời lấp đất mà đến, Khuynh Nguyệt chỉ cảm thấy máu trong người như chạy ngược, trước đó chưa từng có cảm giác bị áp bách làm nàng không thể động đậy như vậy, chỉ có thể gắt gao chống đỡ không để ngã xuống.
Mắt thấy cỗ hơi thở mang theo uy lực hủy diệt gần ngay trức mắt, nàng biết phải chạy trốn, nhưng thân thể lại không nghe sai khiến.
Ngay cả hai linh giả như Tư Thần Lương cùng Giang Mạn Lộ cũng trốn không thoát, huống chi là nàng không có một chút linh lực nào.
"Điện hạ cẩn thận."
Giang Mạn Lộ thấy một khối đá xanh lớn điên cuồng bay tới Tư Thần Lương, nháy mắt cả kinh kêu to, cả người bay nhào tới, gắt gao mà ôm lấy Tư Thần Lương, muốn dùng thân thể mềm mại của chính mình mà chặn lại chiêu này giúp hắn.
"Tiểu Mạn."
Tư Thần Lương cảm động còn nhiều hơn khẩn trương, một tay chế trụ eo của Giang Mạn Lộ, linh khí như gió nhanh chóng kích động, ngăn cản một chút uy áp cấp tốc xoay người, đem Giang Mạn Lộ bảo vệ trong lồng ngực, đồng thời hai mắt hung ác.
"Cố Khuynh Nguyệt, đi tìm chết đi!"
Thanh âm giống như ác ma vang lên bên tai, giấy tiếp theo, thân thể của Khuynh Nguyệt đã bị hung hăng ném ra ngoài, thẳng tắp đụng phải khối đá xanh đang điên cuồng bay tới.
Rầm.
Tiếng vang nặng nề vang lên, Khuynh Nguyệt như một con búp bê vải, bị đụng bay về hướng ngược lại.
Nặng nề đập vào trên núi giả, lại bị hung hăng mà bắn ngược trở về, ở tại chỗ liền phun ba ngụm máu tươi.