Chương 18: Chương 18: Vu oan giá họa.

Chương 18: Vu oan giá họa.

Thân thể này ngày thường bị ngược đãi tàn nhẫn, vốn dĩ đã ốm yếu, lúc nàng mới xuyên qua hai ngày, căn bản chưa kịp dưỡng thương, liền bị hung hăng đụng hai cái, không chết là vô cùng may mắn.

Nàng bây giờ chỉ thấy lục phủ ngũ tạng như đang phá vỡ, đau rát, há miệng lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Yếu ớt giãy giụa bò dậy, lại vô lực mà tê liệt ngã xuống ở vũng máu, hai mắt tràn đầy hận ý nhìn chằm chằm Tư Thần Lương cùng Giang Mạn Lộ ôm ấp.

Cẩu nam nữ, ngày nào đó nhất định sẽ trả lại các ngươi gấp trăm lần!

Giang Mạn Lộ nghiến răng nghiến lợi mà nhìn người đầy máu của Khuynh Nguyệt , trong mắt hiện lên tia sát ý cùng không cam lòng, tiện nhân chết tiệt, như vậy cũng không đụng chết ngươi!

Tư Thần Lương cũng quay đầu, nhìn Thiết Giác Địa Toan lLong đã không còn hơi thở, trong nháy mắt lửa giận bão táp, nhắm thẳng vào Khuynh Nguyệt.

"Cố Khuynh Nguyệt, ngươi lại dám giết linh thú hộ quốc!"

Một trận uy áp kia gây ra động tĩnh quá lớn, những người tham gia cũng yến đều tụ tập lại đây, vừa vặn nghe được tiếng rít gào của Tư Thần Lương, nháy mắt tất cả đều biến sắc.

"Cái gì? Cố Khuynh Nguyệt giết linh thú hộ quốc?"

"Ông trời a, linh thú hộ quốc đã chết?"

"Buồn cười, Cố Khuynh Nguyệt quả thực vô pháp vô thiên*."

  • Vô pháp vô thiên: là không có pháp luật, không có đạo trời, bất chấp tất cả.

"Ngay cả linh thú hộ quốc cũng dám giết, nàng còn có cái gì không dám làm."

Khuynh Nguyệt chống thân thể của mình ngồi dựa vào núi giả, không nói một câu, nàng hiện tại rất yếu, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có.

Chỉ trào phúng nhìn đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, nàng giết hộ quốc linh thú?

Ha, đây tuyệt đối là chuyện buồn cười nhất nàng từng nghe qua, một phế vật như nàng?

"Sao lại thế này." Hoàng đế Càn thiên quốc Tư Tông Hồng vẻ mặt trầm giận lớn tiếng hỏi.

Một thân long bào, càng tôn lên uy vũ bất phàm của hắn, trên mặt đã có dấu vết lắng đọng của năm tháng càng ra dáng uy nghiêm chí khí của vua một nước.

Lúc này hắn đứng trước thi thể của Thiết Giác Địa Toan Long, nhìn lỗ thủng đầy máu kia, đáy mặt lửa giận tích tụ càng sâu, hỏa khí nhẹ tràn ra, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm giác được hắn tức giận.

Không khỏi rối rít cúi đầu.

Tư Thần Lương tiến lên một bước, mặt đầy tức giận mà chỉ hướng Khuynh Nguyệt: "Phụ hoàng, là Cố Khuynh Nguyệt giết hộ quốc linh thú."

Tư Tông Hồng nghe vậy giận dữ, đột nhiên quay đầu, mắt rồng tràn đầy hỏa khí nhìn về phía Khuynh Nguyệt: "Tặc tử to gan!"

Sau đó lại nhíu mày, giống như có điểm không thích hợp, Cố Khuynh Nguyệt không phải là phế vật sao, sao có thể giết được linh thú trung giai Thiết Giác Địa Toan Long.

Đừng nói một phế vật không có linh khí như nàng, ngay cả đệ nhất cao thủ của Càn thiên quốc Giang Quốc Thắng cũng không thể đánh thắng được.

Không đợi hắn nói ra nghi ngờ trong lòng, Giang Quốc Thắng từ phía sau hắn đi ra, quỳ gối trước mặt hắn, chắp tay thi lễ.

"Thần vô phương dạy con, gây ra đại họa, mong hoàng thượng trị tội."

Giang Quốc Thắng nói xong quay đầu vô cùng đau đớn mà trừng Cố Khuynh Nguyệt: "Nghịch nữ, còn không tới nhận tội."

Thanh âm tràn đầy tức giận, vô cùng đau đớn, dường như hành động của Khuynh Nguyệt làm hắn thương tâm.

Sâu trong đáy mắt Giang Quốc Thắng, xẹt qua một tia sát ý không dễ nhận thấy, phế vật, không làm chuyện tốt cũng thôi đi, còn đi nơi nơi gây họa cho hắn.

Ban đầu nếu không phải Cố Cát là ân nhân cứu mạng của hắn, hơn nữa hắn cũng muốn tạo uy danh, lôi kéo lòng quân, ngồi vững chắc ở vị trí tướng quân, mới sẽ không thu dưỡng một phế vật như vậy.

Hiện giờ, hắn đã nắm quyền, hơn nữa dưỡng nàng nhiều năm như vậy, đã trả hết nhân nghĩa.

Giết chết linh thú hộ quốc, chuyện này trách tội xuống dưới, cả gia tộc Giang gia đều có khả năng bị chém đầu.

Khuynh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: "Tướng quân cũng cho rằng, là ta giết linh thú hộ quốc?"