Chương 16: Không có cốt khí mà chạy.
Cổ cứng ngắc, răng rắc răng rắc mà quay đầu, quả nhiên nhìn đến mặt Diêm Lăng Quân đã đen không thể đen hơn.
Đường đường là Thánh Tử, bị nàng bày một đạo như vậy, cùng một phế vật xấu như Mẫu Dạ Xoa có quan hệ, nàng có dự cảm, tiếp theo sẽ chết rất thảm.
Đối mặt với hai tròng mắt càng ngày càng đen của Diêm Lăng Quân, lòng bàn chân Khuynh Nguyệt như được bôi dầu, xoát một tiếng, thật không có cốt khí mà chạy!
Tốc độ kia, so với sao băng càng nhanh hơn.
Nhìn phương hướng nàng biến mất, Diêm Lăng Quân chậm rãi cười.
Cố Khuynh Nguyệt, rất tốt, rất tàn nhẫn!
Trốn dưới chân núi giả, Khuynh Nguyệt đem chính mình cuộn tròn thành một đống nhỏ, hết sức giảm nhỏ sự tồn tại của mình.
Bà nội nó, làm sao lại chọc tới sát thần Diêm Lăng Quân này a, chết như thế nào cũng không biết.
Làm sao đây làm sao đây làm sao đây!
Oanh ——
Ầm ầm ầm ——
Trong khi Khuynh Nguyệt đang nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, núi giả bên cạnh truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.
Đất đai mơ hồ run rẩy, núi giả bên kia lăn xuống mấy tảng đá, kình phong thổi qua, cây cối chung quanh theo gió dao động, lá cây tung bay rơi xuống đầy đất.
Từng trận uy áp mãnh liệt truyền đến, ép cả người Khuynh Nguyệt phát hoảng, từng tiếng va chạm mãnh liệt là như từng đạo sấm rền gõ vang ở trái tim nàng, có chút vượt qua giới hạn của nàng.
"Rống ——”
Một tiếng mãnh thú rống giận truyền đến, chấn động làm cho Khuynh Nguyệt vừa mới đứng lên lại lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.
Ngẩng đầu, liền nhìn đến cửa viện bên cạnh, "Quốc thú viện" ba chữ to như rồng bay phượng múa.
Huyệt thái dương bỗng nhiên nhảy lên, quốc thú ở trong viện, chính là linh thú hộ quốc của Càn Thiên quốc, Thiết Giác Địa Toan Long.
Nói là rồng, thật ra thì cũng chỉ là một con linh thú, đối với thần thú thượng cổ Long tộc trong truyền thuyết là họ hàng xa cách một trăm lẻ tám ngàn dặm, tóm lại cùng với thần thú trong truyền thuyết có nửa đồng tiền quan hệ huyết thống.
Nhưng mà, cũng vì nửa đồng tiền quan hệ huyết thống này, mà Thiết Giác Địa Toan Long lại trở thành linh thú hộ quốc của Càn Thiên quốc, được Càn Thiên quốc thế hệ trước thế hệ sau tôn làm thần linh dâng cúng cho ăn ngon uống tốt.
Thú vật chia làm ma thú, linh thú, thánh thú cùng thần thú.
Nhưng trong không gian đại lục, phần lớn là ma thú, linh thú cấp thấp, thánh thú được ghi lại thì chỉ gặp qua, còn thần thú, ha hả, ghi lại cũng không có, chẳng qua là vật trong truyền thuyết.
Đầu linh thú này của Càn Thiên quốc, nghe nói thực lực tương đương với hậu thiên linh hoàng, ở Càn Thiên quốc cho đến toàn bộ đại lục phỏng đoán đều không có mấy người là đối thủ của nó.
Kỳ quái, lá gan của ai lại lớn như vậy, lại dám đặt chủ ý lên Thiết Giác Địa Toan Long.
Khuynh Nguyệt trong mắt lộ ra sùng bái, có thể cùng Thiết Giác Địa Toan Long bất phân thắng bại, cao thủ a, thực lực a, đây chính là khát vọng của nàng.
Đặc biệt là nàng hiện tại không thể tu luyện linh lực, cho nên đối với linh lực đặc biệt hướng tới.
Nhưng mà, trước khi đi nàng quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Diêm Lăng Quân mặc y phục màu đen, năm ngón tay như sắt, trực tiếp đâm thủng tầng da cứng như sắt của Thiết Giác Địa Toan Long, từ bên trong móc ra một viên nội đan nhỏ như nắm tay trẻ sơ sinh, trong nháy mắt cảm thấy hàm răng như nhũn ra!
Thân thể Khuynh Nguyệt mềm mại run rẩy, khóc không ra nước mắt, như thế nào lại là hắn a.
Nàng đã biết một bí mật của hắn, lại vừa mới đắc tội hắn, hiện tại lại biết một bí mật của hắn, lần này muốn không chết cũng khó.
Quả nhiên là tò mò hại chết mèo a, nàng chạy thì chạy đi, quay đầu nhìn làm cái gì.
Không để ý tới hai chân đang run, Khuynh Nguyệt xoay người chạy.
"Điện hạ, đây là quốc thú viện sao, không hổ là nơi ở của linh thú hộ quốc, linh khí bức người."
"Đương nhiên, tiểu Mạn, ngươi không phải vẫn luôn muốn nhìn Thiết Giác Địa Toan Long một chút sao, hôm nay bổn Thái Tử liền mang ngươi đi xem, dính một chút điềm lành của linh thú hộ quốc. . . . . A."
Phanh!