Chương 14: Chương 14: Ai từ hôn trước.

Chương 14: Ai từ hôn trước.

Gương mặt hắn đường nét cương nghị, ngũ quan anh khí, ở toàn bộ Càn tiên quốc tuyệt đối được xếp trong bảng danh sách mỹ nam, nữ nhân này mắt bị mù sao.

Tư Thần Lương càng khẳng định, Khuynh Nguyệt là cố ý, muốn khiến hắn chú ý, nếu không sao có thể phủ định diện mạo của hắn.

Chung quanh vang lên tiếng cười trộm, vừa mới Khuynh Nguyệt nói Thái Tử điện hạ yếu như nữ nhân, bây giờ lại nói dáng dấp hắn giống nữ nhân, lời nói thật đúng là đủ độc.

Bất quá, đây thật sự là Giang gia Thất cô nương sao, sao lại cùng với trước kia không giống nhau?

"Xem ra lỗ tai của Thái Tử điện hạ không được tốt lắm nha, lớn tiếng như vậy cũng không nghe rõ, vậy đi, ta lặp lại cho ngươi lần nữa, ai bảo ta là người tốt chứ. Ta vừa mới nói, ngươi thật sự coi mình là đóa hoa sao."

Khunh Nguyệt nói tới đây ngừng lại một chút, nghiêm túc quan sát Tư Thần Lương trong chốc lát, bừng tỉnh: "Xin lỗi Thái Tử điện hạ, ta vừa mới nói rồi."

Tư Thần Lương tức đỏ cả mặt, hừ lạnh một tiếng, biết sai rồi đi, vậy thì liền xin lỗi hắn thật tốt, có lẽ hắn sẽ thủ hạ lưu tình một chút, nếu không sẽ khiến cho nàng sống không bằng chết!

Coi thường Tư Thần Lương tức giận, Khuynh Nguyệt không có ý tốt nói: "Ta thu gồi lời mới nói, Thái Tử điện hạ thật sự là đóa hoa, người so với hoa kiều."

Tư Thần Lương chỉ cảm thấy một trận khí huyết không trào, xông thẳng tới đỉnh đầu, lúc nãy hắn nhìn đến đáy mắt Khuynh Nguyệt cười xấu xa, liền dự cảm nàng miệng chó không mọc được ngà voi, không nghĩ tới nàng cư nhiên lại lần nữa châm chọc hắn lớn lên bất nam bất nữ.

"Phụt . . . . . ."

"Xì . . . . . ."

"Phốc . . . . . ."

Không biết ai cười trước, hiện trường liền ngay lập tức bật cười lên, tiếng cười một đợt lại cao hơn một đợt, xa xa mà truyền đi.

Tư Thần Lương giận đên mặt đỏ bừng, cả người run rẩy, mơ hồ có thể nổi đóa tại chỗ.

Cảm giác được hắn nổi giận, tiếng cười trộm xung quanh dần dần nhỏ lại.

Khuynh Nguyệt cảm thấy còn chưa đủ, quyết định thả lửa tiếp.

Bàn về công phu ngoài miệng, nàng dám nói đệ nhất không ai dám đệ nhị, đánh không chết ngươi thì cũng làm cho ngươi tức chết!

"Thái Tử điện hạ yên tâm, ta về sau nhìn đến ngươi tuyệt đối sẽ đi đường vòng, tuy rằng ngươi trong mắt người khác là đóa hoa kiều diễm, nhưng trong mắt ta, ngươi chỉ là một đống phân mà thôi, ta không phải ruồi bọ, sẽ không bu quanh một đống phân."

Khuynh Nguyệt nói, ánh mắt có thâm ý khác mà đảo qua trên người Giang Mạn Lộ, sắc mặt Giang Mạn Lộ chợt biến.

"Thất muội, ngươi nói ai là ruồi bọ." Mặt Giang Mạn Lộ đỏ lên, hai mắt đẫm lệ, nàng ta đứng ở bên người Tư Thần Lương, lời này không phải mắng nàng ta là ruồi bọ sao, vây quanh đống phân Tư Thần Lương sao.

"Đại tỷ, thì ra ngươi cũng cảm thấy Thái Tử điện hạ là một đống phân nha, nhanh như vậy liền phủi sạch chính mình không phải là ruồi bọ."

Thật là ngu ngốc, nàng ta phủ nhận như vậy, không phải trực tiếp thừa nhận, ở trong mắt nàng ta Tư Thần Lương cũng bất quá là một đống phân sao, chính mình đứng bên cạnh hắn, nhưng cũng không phải một con ruồi bọ sao.

Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

"Ngươi . . . . . ." Giang Mạn Lộ trong lòng tức đến không thở nổi, trên mặt càng thêm điềm đạm đáng yêu.

Nàng ta rất rõ ràng, như thế nào mới giành được đồng tình từ mọi người.

Nhìn người trong lòng ủy khuất nước mắt đảo quanh, Tư Thần Lương càng tức giận đến nổi trận lôi đình: "Cố Khuynh Nguyệt ngươi như vậy chỉ khiến ta càng thêm chán ghét ngươi, loại nữ nhân tâm cơ thâm trầm như ngươi, xứng đáng cả đời đều không gả được ra ngoài."

Khuynh Nguyệt thanh thản nghịch nghịch tóc mái trên trán: "Thái Tử điện hạ là bà vú sao, nếu ngươi đã bị ta hưu, hôn nhân đại sự của ta không nhọc lòng Thái Tử điện hạ lo lắng."

Một lời làm dậy ngàn con sóng.

"Cái gì? Cố Khuynh Nguyệt hưu Thái Tử điện hạ?"

"Sao có thể, không phải Thái Tử điện hạ lui hôn sao."