Chương 13: Da mặt thật dày.
Giang Mạn Lộ lúc này quay đầu nhìn về phía Khuynh Nguyệt, ánh mắt còn mang theo nhàn nhạt lo âu: "Thất muội, muội không sao chứ, sao lại không cẩn thận đụng vào người Thái Tử điện hạ vậy, mau nói với Thái Tử điện hạ muội không cố ý."
Một câu, đã định tội cho nàng, là nàng cố ý đụng vào Tư Thần Lương.
"Đây không phải là Cố Khuynh Ngyệt sao, nàng như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy, lại quấn lên người Thái Tử điện hạ."
"Đúng rồi, da mặt thật dày, ta nghe nói nha, ngày hôm qua nàng đã bị Thái Tử điện hạ từ hôn."
"Không phải đâu, vậy nàng như thế còn quấn lấy Thái Tử điện hạ không buông, lại còn cố ý đụng phải đi, muốn nhào vào trong ngực sao? Cũng không nhìn vào gương xem chính mình là loại gì."
". . . . . ."
Thanh âm thì thầm nói chuyện truyền vào trong tai, khóe miệng Khuynh Nguyệt cười nhạt, thì ra là muốn đánh chủ ý này lên người nàng.
Muốn đổ hết lên người nàng, cũng phải nhìn xem có bản lĩnh này hay không.
So tài ăn nói đúng không, xem ai hơn được ai!
Khuynh Nguyệt thản nhiên cười: "Đại tỷ khẩn trương như vậy làm gì, bất quá chỉ là chạm nhẹ một cái mà thôi, Thái Tử điện hạ còn chưa mở miệng, đại tỷ lại thay mặt cho Thái Tử, người không biết còn tưởng đại tỷ cùng Thái Tử điện hạ có quan hệ không thanh bạch a.
Sắc mặt Giang Mạn Lộ khẽ biến, quan hệ giữa nàng ta cùng Tư Thần Lương, trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, nhưng hiện tại không ai nói ra.
Dẫu sao nàng ta bây giờ vẫn vô danh vô phận.
Nhìn đến Giang Mạn Lộ bị ủy khuất, Tư Thần Lương mơ hồ dâng lên một cỗ tức giận: " Mắt Cố Khuynh Nguyệt ngươi bị mù sao, vạn nhất đụng bị thương bổn Thái Tử, trách nhiệm này ngươi gánh vác được sao."
"Thái Tử điện hạ nói đùa, hai người va chạm, ta là một nữ tử yếu đuối không phải sao, một người nam nhân như ngươi không yếu đến trình độ đó đi."
Phốc . . . .
Không biết ai bật cười một tiếng, chung quanh lập tức vang lên từng tiếng cười trộm.
Tư Thần Lương mặt đen lại, đồng thời nghi ngờ liền hơi dâng lên, Cố Khuynh Nguyệt này, làm sao cảm giác dường như đã biến thành người khác vậy.
Miệng lưỡi sắc bén, bình tĩnh thong dong, vẫn là gương mặt xấu xí kia, nhưng khí chất lại hoàn toàn thay đổi.
Một người làm sao có thể đột nhiên thay đổi như vậy, chẳng lẽ là không chịu nổi chuyện bị hắn từ hôn nên kích thích, cho nên tinh thần thất thường?
Hay là, nàng cố ý làm như vậy, là vì muốn gây chú ý với hắn?
Càng nghĩ càng có khả năng này, lạt mềm buộc chặt, thật khiến cho người ta ghê tởm, không nghĩ tới xấu nữ này cũng là nữ nhân tâm cơ thâm trầm, vì khiến cho hắn chú ý mà không từ thủ đoạn!
Đáng tiếc a, lại bị hắn nhìn thấu âm mưu của nàng, hắn sẽ không để nàng thực hiện được!
"Cố Khuynh Nguyệt, ta đã từ hôn, ta cảnh cáo ngươi không cần lại đối với bổn Thái Tử lì lợm la liếm, thật làm người buồn nôn."
Ngữ khí của Tư Thần Lương, mang theo nồng đậm chán ghét: "Thu hồi tâm tư ghê tởm kia của ngươi, đừng tưởng rằng làm như vậy có thể khiến cho bổn Thái Tử chú ý, chỉ bằng gương mặt như Mẫu Dạ Xoa này của ngươi, bổn Thái Tử liếc mắt nhìn ngươi một cái cũng thấy ghê tởm."
Khuynh Nguyệt nghe được trợn mắt há mồm, cái tình huống quái quỷ gì đây, êm đẹp như thế lại biến thành nói nàng đối với hắn lì lợm la liếm?
Còn muốn gây chú ý với bắn, nôn, bữa sáng cũng sắp nôn ra.
Nhàn nhạt mà quét mắt nhìn qua vẻ mặt chán ghét của Tư Thần Lương, chán ghét trong mắt của Khuynh Nguyệt so với hắn càng không ít: "Ta nói Thái Tử điện hạ, ngươi thật nghĩ mình là một đóa hoa, người gặp người thích sao? Có thời gian ở đây tự luyến, còn không bằng trở về mà ngắm nghía mình trong gương, ngay cả xách giày cho cô nãi nãi ta cũng cảm thấy ẻo lả chướng mắt!"
"Ngươi nói gì." Tư Thần Lương nổi giận tại chỗ, nữ nhân chết tiệt, lại dám nói dáng dấp của hắn nam không ra nam nữ không ra nữ.