Chương 12: Bị hố.
Loại yến hội này, đơn giản thì chính là một sân khấu lớn giả tạo khoe khoang, đủ các loại mỹ nữ tranh giành khoe sắc, kỹ thuật diễn xuất.
Chán ghét.
Diêm Lăng Quân mặt mày hơi trầm xuống: "Nghe nói ngươi ngày hôm qua bị từ hôn, cái khẩu khí này cũng coi như nuốt được đi?"
"Là ta hưu tra nam."
"Mặc kệ ngày hôm qua trải qua như thế nào, hình tượng hoa si của ngươi đã đi vào lòng người, ở trong mắt người ngoài đều là ngươi bị từ hôn."
"Sau đó?"
"Ngươi có thể tìm một người nam nhân so với Tư Thần Lương ưu tú hơn đến trước mặt hắn, đầu tiên có thể xả được cục tức trong lòng, thứ hai cũng có thể để cho người khác biết, là ngươi coi thường hắn."
Khuynh Nguyệt suy nghĩ một chút, đúng là rất có đạo lý.
"Nhưng Tư Thần Lương là thái tử Càn thiên quốc, lại là đệ nhất thiên tài cử quốc*, nơi nào còn có người ưu tú hơn hắn ta, nếu có, chỉ với khuôn mặt này của ta cũng có thể đem người dọa chạy."
- Cả nước.
Diêm Lăng Quân đen mặt, hắn ngồi ở trước mặt nàng, nàng cư nhiên lại nói không có.
"Bổn tọa so với hắn ta ưu tú gấp vạn lần." Thái tử chó má, ngay cả một ngón tay của hắn cũng không bằng.
Khuynh Nguyệt cười lạnh: "Ngươi? Thân phận gì."
Diêm Lăng Quân không muốn nói chuyện, đồ quê mùa.
" Muốn lợi dụng ta, cũng không có cửa." Khuynh Nguyệt khinh thường hừ lạnh, mục đích của người nam nhân này rõ ràng như vậy, thật sự coi nàng là người ngu hay sao.
Diêm Lăng Quân nhướng mày: "Đây không phải gọi là lợi dụng, mà là hợp tác, ta giúp ngươi lấy mặt mũi về, ngươi giúp ta che đậy."
Khuynh Nguyệt khinh thường cười nhạt, sau đó nói: "Thành giao."
Nghĩ tới kiếp trước kiếp này đều bị đôi cẩu nam nữ phản bội, lòng nàng như đang rỉ máu, mặc dù lấy thực lực bây giờ của nàng không thể giết đôi cẩu nam nữ kia, nhưng có thể làm tức chết bọn họ, ít nhất có thể làm cho lòng nàng thoải mái hơn một chút.
Hoàng cung Càn thiên quốc, Ngự Hoa Viên.
Trăm hoa đua nở, tranh nghiên khoe sắc, xuân quang vừa vặn, hoa thơm chim hót.
Chính là nói người so với hoa, ở một mảnh khoe màu đua sắc, chúng mỹ nữ trang điểm lộng lẫy, ăn mặc rực rỡ, trang sức bằng vàng đung đưa rực rỡ lấp lánh.
Cả vườn xuân sắc, cư nhiên bị một đám mỹ nữ đè ép xuống.
Ở đây gầy ốm béo mập cao thấp, lồi lõm gồ ghề đều không thiếu, một đám mỹ nữ đều tỏ vẻ đặc biệt đột ngột.
Gương mặt Khuynh Nguyệt lạnh lùng, toàn thân đều tản ra hơi thở người sống chớ lại gần.
Hố cha Diêm Lăng Quân, nói gì mà muốn lấy mặt mũi thể diện cho nàng, nàng còn tưởng hắn muốn giả làm nam nhân của nàng.
Kết quả hắn lại thốt ra một câu: "Với cấp bậc này của ngươi, chỉ có làm tên sai vặt cho ta, chớ kéo khuôn mặt , có thể làm gã sai vặt của bổn tọa là tích phúc ba đời của ngươi."
Tích phúc em gái nhà ngươi, thật coi mình là đại gia!
Giúp hắn che đậy còn phải làm việc vặt cho hắn, lão nương đây chưa từng bị hố như vậy.
Rất muốn có cốt khí mà tát hắn một cái, đáng tiếc bản lĩnh không bằng người, ở dưới uy quyền của hắn, không thể không đáp ứng.
Điều tức giận nhất là, thiên sát vương bát đản* a, cái gì mà giúp nàng tìm mặt mũi, vừa vào hoàng cung liền không thấy bóng dáng, tức chết nàng!
*Trời phạt tên khốn khiếp.
Ngấm ngầm lật thuyền a, Cố Khuynh Nguyệt nàng cả đời lừa gạt hãm hại, cư nhiên cũng sẽ có một ngày bị hố !
"A."
Đang lúc Khuynh Nguyệt tức giận bất bình, liền bị người hung hăng đụng một cái, hơn nữa nàng còn cảm thấy được một bàn tay nhỏ đang âm thầm dùng sức đẩy nàng, lảo đảo đi tới trước mấy bước, thiếu chút nữa ngã nhào.
Ổn định thân mình quay đầu lại, liền thấy Giang Mạt Lộ vẻ mặt lo lắng mà đỡ Tư Thần Lương: "Thái tử điện hạ, người không sao chứ?"
Hận ý trong mắt Khuynh Nguyệt nháy mắt mãnh liệt, không phải oan gia không gặp nhau, cẩu nam nữ, cư nhiên lại tự mình tới cửa!
Nhìn đến bên này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người chung quanh đều tốp năm tốp ba mà tới.
Khuynh Nguyệt nhắm hai mắt, hít sâu, lần nữa mở mắt, một mảnh yên tĩnh.
Gặp dịp thì chơi, nàng cũng là cao thủ.