Chương 11: Chương 11: Đại gia ngươi.

Chương 11: Đại gia ngươi.

Dù sao ở đây chỉ có hai người bọn họ, cũng không có ai biết.

Ngày hôm sau thời điểm Diêm Lăng Quân tỉnh dậy, phát hiện nữ nhân bên người ngủ cư nhiên hai tay hai chân đều ở trên người hắn, mặt còn ở trong ngực của hắn thoải mái mà cọ cọ.

Nhìn dáng vẻ là biết đem hắn thành gối ôm.

Tinh thần lực của hắn bị hao tổn, đang là thời điểm suy yếu nhất, mà trên người nàng lại không có sát khí, cho nên hắn hoàn toàn không chú ý đến, chính mình cư nhiên bị chiếm tiện nghi.

Diêm Lăng Quân mặt xoát một cái đen như đít nồi, hắn chán ghét bị người xa lạ đụng vào, đặc biệt là nữ nhân xa lạ!

Hai ngón tay đưa đến cổ áo Khuynh Nguyệt, trực tiếp đem người ném xuống giường.

Đông.

Khuynh Nguyệt ba chân bốn cẳng mà bò dậy: "Ai, ai ném ta."

Khi nhìn dến ánh mắt lạnh băng chán ghét của Diêm Lăng Quân, Khuynh Nguyệt giống như bị ai dẫm vào đuôi nhảy dựng lên, lửa giận tăng lên.

Cố cô nương ta thức dậy rất nóng tính, bây giờ còn bị người ném xuống giường, một nén lửa giận trong nháy mắt bùng nổ.

Nhưng không nghĩ đến Diêm Lăng Quân trực tiếp làm lơ lửa giận của nàng, lạnh lùng nói: "Đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho ta."

Đại gia ngươi!

Khuynh Nguyệt rất muốn nổi bão, nhưng dưới con mắt uy hiếp của Diêm Lăng Quân, chỉ có thể nhịn xuống, mang theo một bụng khí đi phòng bếp trộm đồ ăn sáng.

Nam nhân đối diện tướng ăn cao quý thong dong, khi hắn ưu nhã ăn cơm quả thực chính là một bức họa a.

Mà Khuynh Nguyệt như nhai thịt khô, động tác máy móc đồng thời còn mang theo một cỗ thuốc súng.

Sau khi ăn sáng xong, Diêm Lăng Quân phủi tay làm chưởng quỹ, xếp chân ngồi ở trên giường, giống như muốn điều tức.

Nhìn một bàn hỗn độn, Khuynh Nguyệt thật sự muốn mở miệng mắng to.

Đại gia ngươi, cư nhiên lại xem nàng là nha hoàn mà sai khiến.

Oán hận trừng mắt nhìn nam nhân khí phách lạnh khốc kia, Khuynh Nguyệt nghiến răng: "Diêm Lăng Quân đúng không, ngươi tốt nhất cầu nguyện đừng rơi vào tay lão nương, nếu không ta mà không đem ngươi đánh cho kêu cha gọi mẹ, lão nương cùng họ với ngươi!"

Diêm Lăng Quân nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Ngươi cảm thấy có khả năng này?"

Mà tương lai không lâu sau đó, thời điểm mỗ nam nào đó bị mỗ nữ ngược đến dục tiên dục tử, hận không cắn đứt đầu lưỡi chính mình, sớm biết mình sẽ thua trong tay nàng, lần đầu tiên gặp mặt phải đối với nương tử tương lai nhà hắn tốt một chút.

Nữ Nhân thích ghi thù chịu không nổi a.

Cố Khuynh Nguyệt thu hồi ánh mắt đánh giá, liền nhìn đến một tấm thiệp mời kim sắc* ở đầu giường: "Đây là cái gì?"

*Màu vàng.

Diêm Lăng Quân cầm lấy nhìn qua, hai mắt hơi hơi nheo lại.

Trong cơn giận dữ Khuynh Nguyệt nhìn lướt qua: "Hình như ngày hôm qua tra nam đưa, nói là Hoàng hậu nương nương cử hành Bách Hoa Yến."

Thời điểm Tư Thần Lương phái người đem thiệp mời đến đây, lòng lang dã thú* rõ như ban ngày.

*Lòng lang dạ thú ( 狼子之心) : tâm địa độc ác, mất hết tính người (tựa như lòng dạ của thú dữ).

Còn không phải là muốn cho người khác biết hắn từ hôn, muốn cho nàng mất mặt trước mọi người sao.

Cẩu nam nữ, cứ từ từ mà ân ái, bản cô nương không có hứng thú.

Diêm Lăng Quân nhướng mày, không phải nói Giang gia Thất cô nương đối với Thái tử Càn thiên quốc yêu đến chết đi sống lại sao, mỗi ngày đều chạy theo sau mông hắn ta sao, hiện tại xem ra, tình huống này cùng lời đồn giống như có điểm không hợp.

Tra nam . . . . . .

"Ta nghe nói ngươi thực sự rất thích Tư Thần Lương."

Khuynh nguyệt lạnh lùng cười: "Lời đồn vô căn cứ, bản cô nương không cói hứng thú với ngựa giống."

Tư Thần Lương cái loại ngựa giống này, cũng chỉ có thể xứng với bạch liên hoa* Giang Mạn Lộ.

*Bạch Liên Hoa = Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.

Cái này gọi là ngựa giống xứng hoa sen, khắp nơi khai* hoa cúc.

*thả, phóng thích.

Diêm Lăng Quân cười, nha đầu này, thật đúng là mắng chửi người nhưng không thô tục.

Khuynh Nguyệt trong nháy mắt ngây người, tim đập nhanh mấy nhịp, thình thịch thình thịch, dáng dấp đẹp trai không cần cười, cũng làm cho người ta muốn phạm tội a.

Đi đến mép giường, cầm lấy thiệp mời trong tay Diệp Lăng Quân, tùy ý đi tới đống rác ném đi.

"Ngươi không đi?" Diêm Lăng Quân thấy động tác của nàng, khẽ nhíu mày.

"Đi làm gì, xem diễn sao?" Xin lỗi, không rảnh.