“Giám Tâm Phù…”
Lý Trường Minh đọc tên thứ mà Ngu Phi Yên vừa dùng. Giám Tâm Phù là một thứ khá phiền phức, nó có khả năng nhìn thấu lời nói của một người là nói dối hay nói thật, khá giống với máy phát hiện nói dối ở hiện đại, chỉ khác là nếu nói dối thì nó sẽ chuyển từ màu tím qua màu đỏ, nếu nói thật thì sẽ chuyển qua màu xanh…
Lý Trường Minh mất khá lâu để nhớ ra thứ này. Tuệ Tâm là một môn thần thông đặc biệt, có thể tưởng tượng nó sẽ biến đầu người tu luyện trở thành một cái thư viện, nó có giới hạn và thời gian tìm kiếm thông tin. Dù Lý Trường Minh đã tu đến đại thành nhưng nó chỉ mở rộng mà thôi, hắn lại đọc rất nhiều kiến thức nên hiện tại “thư viện” đã bị lấp hơn phân nửa, bên cạnh đó là tốc độ tìm kiếm giảm đi nhiều. Có thể thấy Tuệ Tâm cũng có giới hạn…
Lý Trường Minh thu lại tấm bùa mà Diệp Thiên La vừa đưa rồi phi thân mà đi, hắn sợ nếu lưu lại đây thêm ít lâu có thể Ngu Phi Yên sẽ quay lại “phán tội” hắn.
…
“A, là Đăng Linh Thảo”
Lý Trường Minh kêu lên, hắn vừa nhặt được một loại nhất giai cao đẳng dược liệu
“Thứ này để cho tiểu tử Lý Quân là được a~”
Lý Trường Minh nghĩ rồi thu cây linh dược đó vào nhẫn không gian. Chợt hắn tự hỏi
“Sao kịch bản này quen thế nhỉ…”
Chưa đợi hắn nghĩ xong thì xa xa có tiếng cây cối đổ “ầm ầm”, tiếng Yêu Thú gầm gào, Lý Trường Minh dùng thần thức “mượn gửi” vào Kim Nguyên Khí tạo hình như Susano nhìn từ trên xuống, hắn có thể thấy một đám bụi khổng lồ.
"Lần sau ra khỏi nhà chắc chắn ta sẽ xem ngày!"
Lý Trường Minh nhanh chóng di chuyển ra một chỗ khác xa hơn nhưng “đám bụi” ấy như có mắt, dù hắn có bẻ hướng đi đâu thì chúng vẫn có thể chạy theo! Hắn có thể khẳng định hắn là mục tiêu!
“Mẹ nó, tên lửa tầm nhiệt à!”
Lý Trường Minh cảm thấy nguy hiểm đến gần, với tiếng kêu gầm gào của Yêu Thú ấy chắc hẳn không phải điều tốt a! Lý Trường Minh đành cắn răng dùng Dạ Ảnh bay thẳng vào một khe của hang động gần đó. Tuy đã bọc Kim Nguyên Khí nhưng sử dụng với cường độ mạnh khiến hắn vẫn bị tổn thương một ít, may mà không ảnh hưởng tới căn cơ.
Chợt hắn cảm giác được có người đang tới chỗ hắn, thậm chí có thể nói là thần tốc, và quan trọng là người đó đến từ…. đám bụi kia! Người đó bay thăng vào chỗ hắn đang trốn!
Một bóng người bay đến sát ngay bên cạnh hắn, Lý Trường Minh không kịp nhìn nhưng hăn đoán là nữ vì cô ta có giọng khá ngọt ngào
“A, có người thật này!”
Cảm giác nguy hiểm, Lý Trường Minh định chạy
“Này này, ta có chút việc muốn nhờ”
“Việc gì?”
Lý Trường Minh đáp nhanh gọn
“Ngươi có thể chết thay ta được không”
Cô gái nói với giọng bình thản
“Đó là tiếng người à!”
Lý Trường Minh tức giận hét lên
“Suỵttttt, đám Yêu Thú đó nghe được bây giờ!”
Cô gái giơ ngón trỏ che ở miệng và nói
“Sao tôi phải chết cho một người tôi còn không biết chứ!”
Lý Trường Minh trả lời trong giọng tức giận
“Làm ơn đi mà…, không phải chết thật đâu…”
Cô gái nói với giọng như đang rưng rưng nước mắt, lúc này Lý Trường Minh mới quay sang nhìn cô ta, với thị lực của hắn thì trong nơi tối tăm thế này vẫn có thể nhìn rõ. Cô có mái tóc màu nâu đen, đôi mắt to tròn đang đẫm nước mắt, khuôn mặt trái xoan, trên người khoác một bộ áo màu vàng có huy hiệu của Hợp Đạo Tông.
“Được rồi, cô nói rõ xem nào…”
Lý Trường Minh cố lấy giọng bình tĩnh nói, có lẽ hắn đã phần nào bị cô làm mềm lòng, bởi bản năng của một thằng con trai chẳng thể chống lại điều ấy…
“Là thế này, ta đi hái linh dược, hái được Ỷ Dạ Minh Quả, ai ngờ quả đó lại bị “tiểu thư” nhắm tới, thế là ta bị rượt đuổi đến bây giờ…”
“Huh?...“tiểu thư”… là ai?”
Lý Trường Minh thắc mắc hỏi
“Ngươi là người Ngọc Thanh Tông mà, ngươi không biết “tiểu thư” sao?”
Cô gái ngạc nhiên hỏi
“Không…, đó là vị tiểu thư nhà nào vậy?”
Lý Trường Minh định nói kiểu cục súc hơn nhưng hắn đã kịp nuốt lại
“Đó là con gái của Thất Dạ Chi Chủ Đệ Bát, Viên Linh”
Ở các đời sau chủ nhân của Thất Dạ Sơn Lâm thường theo lệ cũ mà xưng là Thất Dạ Chi Chủ.
“Thảo nào mà có thể dẫn động bầy Yêu Thú lớn đến vậy…”
Lý Trường Minh nói thì thầm, rồi hắn hỏi
“Vậy cô có cách nào để thoát ra?”
“Ở đây ta có một trương Thế Thân Phù, giờ ngươi có thể thay ta thu hút hỏa lực không…”
Thế Thân Phù là một loại phù chú đặc biệt về mọi mặt. Nó có hình người phẳng, thay vì dạng từ giấy hình chữ nhật, đồng thời nó cũng chẳng có một vết tích của phù văn nào cả! Nó có 2 cách dùng, hoặc là đỡ một chiêu thức nào đó rồi nó tan thành tro bụi, hoặc là để người dùng miễn sao chưa chết có thể chuyển sát thương qua lá bùa, vì thế nó có thể coi là cái mạng thứ 2! Tất nhiên cái giá để luyện chế nó cũng không nhỏ, người luyện phải có tu vi ít nhất là Hóa Thần, có Đại Đạo, khi luyện chế thì phải hy sinh Linh Hồn Bản Nguyên cùng Đại Đạo của bản thân, một người có thể luyện khoảng 5 lá bùa, nhưng khi luyện lá đầu tiên, tỉ lệ Phi Thăng của kẻ đó chỉ còn… 50%, lá thứ 2 thì còn 20%, còn đến lá thứ 3 thì vô vọng, trừ khi có thể bổ sung 2 thứ ấy. Bình thường chỉ có những đại lão Phi Thăng thất bại ảnh hưởng căn cơ mới luyện chế thứ này để dành cho con cháu mà thôi!
‘Cái này ở kiếp trước gọi là nồng nặc mùi visa đúng không nhỉ’ Lý Trường Minh thầm nghĩ rồi hỏi
“Vậy sao cô không tự mình đi đi, cô có Thế Thân Phù mà?”
“T-tại vì…. Cha ta bảo dùng nó vẫn sẽ bị đau a… ta sợ đau lắm a~”
Lý Trường Minh nhìn lại cô ta, tu vi Trúc Cơ hậu kì…
“Rốt cục làm sao để cô sinh tồn ở thế giới này vậy… bình thường cô tiêu diệt Yêu Thú kiểu gì…”
“À, thì ta thường làm thế này…”
Cô nói rồi giơ tay trái lên, một đống… phù chú bay lên!
“C-chờ chút, cô là Phù Chú Sư à!”
Phù Chú Sư, hay thường gọi là Phù Sư, là một nghề vô cùng đặc biệt, thông thường thì Luyện Khí Sư luyện ra vũ khí sẽ nhờ Phù Sư khắc lên vài cái kí hiệu, cũng có thể coi là trận pháp thu nhỏ trên đó để tăng thuộc tính, hoặc Phù Sư tự mình tạo những tấm bùa để sử dụng. Đây có thể coi là một kiểu Trận Pháp Sư nhưng nó đáp ứng yêu cầu “nhanh, gọn, nhẹ”, tuy nhiên tùy theo nhu cầu mà sẽ chọn dùng Trận Pháp Sư hay Phù Chú Sư.
“Chỉ tay một cái là bọn chúng chết luôn a~ Nếu bọn chúng không chết thì thêm phát nữa, còn nếu gặp Nguyên Anh kì thì cho một tấm Vạn Trảm Phá Toái Hư Không Phù là được”
Cô gái vui vẻ nói
Vạn Trảm Phá Toái Hư Không Phù là loại phù có sức tấn công cực cao, các sử dụng rất dễ dàng, kích hoạt và không gian trước mắt sẽ bị cắt thành ngàn mảnh~
“Sức mạnh của đồng tiền a…”
Chẳng hiểu sao Lý Trường Minh bỗng thấy rùng mình, rồi vang vảng trong đầu câu “Bạo tạc là nghệ thuật, bạo tạc là nghệ thuật…”, “Nổ không chết cho thêm quả nữa”
“Được rồi, tôi làm mồi như cho…”
Hắn bắt đầu muốn nhún nhường rồi, đằng nào làm chút hữu hảo với Phù Chú Sư cũng tốt a…
“A, cảm ơn nha, ngươi đúng là người tốt mà”
Cô gái vui sướng nắm tay Lý Trường Minh kêu lên
“Ta còn vài viên Phục Nguyên Đan, Liệu Thương Đan, và Ẩn Thân Phù, Liễm Khí Phù, … cho ngươi này”
Cô ta liệt kê kha khá loại đan dược cùng phù chú, đan dược thì chỉ có chục viên nhưng phù chú thì… đến hàng trăm tấm!
Lý Trường Minh nhanh tay thu vào nhẫn không gian rồi chuẩn bị bay đi, chợt hắn nhớ ra một điều: hắn không biết tên cô
“Tôi tên Lý Trường Minh, cô tên là gì vậy?”
“Mạc Sinh Tuyết”
“…”
Lý Trường Minh cạn lời, đây là Đệ Nhất Tài Phú Gia Tộc của Đại Hành a…