Chương 79: Con Mắt Thần Bí, Đăng Tiên Chi Lộ

“Vậy ta đi đây”

“Vậy chúc ngươi may mắn sống sót…”

Mạc Sinh Tuyết nói

“Chỉ chục con Yêu Thú thôi mà~”

Lý Trường Minh nói rồi liền dùng Không Độn Phù cùng Minh Quang Phù kết hợp, bay ra ngoài động phủ, lưu lại một vệt sáng dài để thu hút Yêu Thú

“Ca, rốt cục tại sao lại bắt ta giả vờ ngây thơ trước mặt hắn…”

Một cô gái có mái tóc dài màu nâu đen, khuôn mặt trái xoan, trên người mặc một bộ quần áo màu vàng, đó là người Lý Trường Minh mới gặp cách đây ít lâu: Mạc Sinh Tuyết.

“Vì như vậy hắn mới dễ dàng tin~”

Một thanh niên áo trắng ngồi đối diện nói với cô, thanh niên này có khuôn mặt hiền lành, ánh mắt trong veo, quần áo chỉnh tề, sau lưng là một thanh kiếm đen, trên vai là một con quạ.

“Nhưng để hắn tin làm gì, muội không hiểu, rõ ràng tu vi bình thường, khí vận cũng bình thường, tư chất cũng bình thường, đến cả nội tình cũng bình thường nốt! Rốt cục hắn là ai mà để ca phải quan tâm vậy?”

Mạc Sinh Tuyết cảm thấy kì quái hỏi

“Haizz, nói ra muội cũng không hiểu đâu…”

Thanh niên áo trắng thở dài

“Nói đi, nói đi, muội nghe này”

Mạc Sinh Tuyết đánh hơi được “mùi” cố sự nên chăm chú lắm nghe

“Được rồi được rồi…”

“Mẹ nó, ở đâu ra chục con vậy! Đây phải dễ trăm con!”

Lý Trường Minh tức giận hét lên, sau lưng hắn là đông đảo Yêu Thú, thậm chí không ít Trúc Cơ đỉnh phong!

Sau khi dùng hết 2 lá bùa kia, hắn nhận ra sau lưng hắn có rất nhiều Yêu Thú đuổi theo nên không dám dừng lại mà dùng tấm Phá Không Phù thứ 2, ai ngờ càng bay lâu thì Yêu Thú càng nhiều, đến đúng ngay trước vực sâu thì hết Phá Không Phù!

Thấy bí, hắn đứng yên lại, tạo ra bộ dáng ngạc nhiên như tiên đoán được hết mà quay lưng vào chúng Yêu Thú

“Hừ, các ngươi tại sao lại đuổi theo ta?”

Tiếng Yêu Thú loạn xạ kêu lên, có lúc tiếng hổ, có lúc tiếng chim, có lúc tiếng sói, khung cảnh rất hỗn loạn. Lý Trường Minh cười thầm, hắn đang nhanh chóng tụ “Phong Linh” – thứ được sinh ra từ thanh kiếm màu xanh trong thức hải của hắn, để tháo chạy. Chợt có một tiếng chim vang lên, tựa Phượng nhưng không phải Phượng, tựa La nhưng không phải La, tiếng kêu ấy làm trấn áp hết tiếng kêu xung quanh, các Yêu Thú cũng ngừng kêu

Một con chim xinh đẹp có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong bay đến trước mặt Lý Trường Minh nói

“Rõ ràng là ngươi đánh cắp Ỷ Dạ Minh Quả của ta trước”

Có vẻ như Yêu Thú này là “tiểu thư” theo lời Mạc Sinh Tuyết nói

‘May quá, nó nói được tiếng người’ Lý Trường Minh thầm nghĩ

Hầu hết các Yêu Thú đến Trúc Cơ là có thể nghe hiểu tiếng người, đến Kết Đan là có thể nói tiếng người, đến Nguyên Anh là có thể hóa thành hình người, đến Xuất Khiếu là có thể hoàn toàn giả mạo con người. Nhưng có một số cá thể đặc biệt có thể phát triển sơm hay muộn hơn, ví dụ các loài Yêu Thú Đồ Giám Quy có thể nghe hiểu tiếng người, đọc sách thánh hiền ngay khi Luyện Khí, Yêu Ngư Long Hải Kình có thể hóa hình khi lên Kết Đan, tương phản đại đa số Trùng Tộc đến Hóa Thần vẫn chưa thể hóa hình, vì thế mới nói còn phải xem may mắn có gặp Yêu Thú nói tiếng người được không.

“Ỷ Dạ Minh Quả nào? Ta có biết đâu?”

Lý Trường Minh mặt ngu ngơ nói

“Thật?”

“Thật!”

Lý Trường Minh khẳng định, bơi Ỷ Dạ Minh Quả có ở bên người hắn đâu!

“Ta đã đánh dấu bằng Thần Hồn Tiêu Kí vào rồi, kiếm tra chút là biết ngay!”

Con chim nói rồi nhắm mắt lại, trông có vẻ suy tư

Một lát sau nó mở mắt ra mà gào lên

“Hừ, chúng ta bị lừa rồi, Ỷ Dạ Minh Quả rốt cục vẫn ở chỗ khe hang ban nãy!”

Rồi nó hót lên một tiếng làm kinh động trời đất, tất cả Yêu Thú xung quanh như được nghe được lệnh mà quay đầu chuẩn bị rời đi, chợt con chim ấy quay đầu lại nhìn Lý Trường Minh mà nói

“Nhưng ngươi đã ở gần kẻ đó, chứng tỏ ngươi là đồng lõa!”

Rồi nó há miệng ra, phun một cột lửa về phía Lý Trường Minh. Cột lửa càng ngày càng to, lại còn rất nhanh, chẳng mấy chốc đến trước mặt hắn

Lý Trường Minh thấy tình thế nguy cấp bèn dùng quả cầu Phong Linh chưa tụ xong mà ném vào cột lửa ấy. Phong Linh Cầu nổ ra như bom, bắn phong nhận loạn xạ, lại thổi bay cột lửa đi

“Hừ biết ngay mà, ngươi định nhân lúc ta quay đi mà tấn công! Lôi Tiên, dùng chiêu đó đi”

Con chim thấy thế tức giận quát

“Có cần cẩn thận thế không? Hắn chỉ có Trúc Cơ trung kì…”

Một con Lôi Điểu hỏi nhỏ

“Ngươi không thấy hắn phẩy tay một cái là hủy đi Thiên Hỏa của ta ư? Nhanh lên!”

Lôi Điểu nghe vậy liền cho là phải, há miệng phun ra một lá phù, lá phù liền tự động kích hoạt, tạo ra một quả cầu lôi điện màu vàng khổng lồ, thậm chí còn sợ hắn không biết đây là gì, trên quả cầu lôi điện còn hiện ra dòng chữ “Minh Lôi Thiên Kích” rồi mới biến thành một đạo lôi điện tấn công Lý Trường Minh

Trong một giây ngắn ngủi, mặt Lý Trường Minh mộng bức, hắn có muốn chạy không? Có. Nhưng bằng cách nào khi mà con chim này câu trước tấn công, câu sau bảo giết!

“Chẳng lẽ đời này của ta kết thúc như thế này sao…”

Lý Trường Minh thầm nghĩ, hắn có rất nhiều lá bài tẩy, nhưng 5 cái để tấn công, 2 cái chữa trị, 2 cái phòng thủ. Phòng thủ cùng chữa trị thì vô dụng rồi vì chiêu này dễ phải là một kích của Nguyên Anh kì, tấn công hắn có một thứ có thể so sánh với thứ này nhưng không kịp, ai bảo lôi điện là đệ nhị tốc độ cơ!

Ngay khi hắn cảm thấy thanh thản cõi lòng, bắt đầu hồi tưởng quá khứ, đạo lôi điện kia đã đến sát mặt hắn rồi!

Chợt, không có điều gì báo trước, hắn có một cảm giác kì quái, rồi ngay trước mặt hắn xuất hiện một thứ gì đó, hắn chỉ kịp nhìn liếc qua thôi, nhưng đó là một… con mắt!

Con mắt mở ra và tia lôi điện bắn vào, làm trắng xóa cả không gian, Lý Trường Minh giật mình nhắm mắt lại.

Chợt trong không gian đen tối mà hắn nhắm mắt, lại xuất hiện một con mắt khác, nó mở mắt ra, nhìn Lý Trường Minh một chút và biễn mất, ngay sau đó Lý Trường Minh chẳng hiểu sao mà mất ý thức ngất đi, rơi xuống vực sâu…

“Đại nhân, có cần tìm hắn nữa không, kiểm tra xem hắn đã chết chưa…”

Lôi Điểu hỏi ý kiến của con chim màu vàng

“Hừm… không cần, Ỷ Dạ Minh Quả quan trọng hơn.”

Nó suy nghĩ giây lát rồi nói

“Vâng”

“Đi”

Rồi nó vỗ cánh bay đi với tốc độ cực nhanh, bầy thú đằng sau thấy thế liền đuổi theo

….

“Rốt cục là tại sao? Ca, đừng câu giờ nữa!”

Ở một hang động nhỏ, Mạc Sinh Tuyết đang tức giận với nam nhân áo trắng

“Được rồi được rồi, vậy ngươi xem đây là gì…”

Nam nhân áo trắng thấy Mạc Sinh Tuyết hết kiên nhân nên cầm con quạ ra

“A, nó có chút lông màu vàng này… Hỏa thuộc tính cũng mạnh nữa… Nhưng liên qua gì thế?”

Mạc Sinh Tuyết ngạc nhiên nói

“Haizz, vậy ngươi chú ý vào chỗ này đi”

Nam nhân áo trắng chỉ vào chỗ giữa 2 háng của con quạ

“Aaaaaa, đồ biến thái!”

Mạc Sinh Tuyết đỏ mặt bối rối che mắt đi, nhưng cô vẫn để hở ra một chút để nhìn, chỉ là một lát sau, cô không còn bối rối nữa mà chuyển sang kinh ngạc

“Đây là….”

“Đúng, chính là nó”

Mạc Sinh Tuyết không thể bình tĩnh được bởi vì con quạ này… có 3 chân

“Không thể nào, không thể có chuyện Thượng Cổ Thần Thú Kim Ô Tam Túc xuất hiện ở đây được!”

“Có gì mà không thể?”

Nam nhân áo trắng mỉm cười

“Chẳng lẽ là…”

Mạc Sinh Tuyết che miệng

“Đúng thế”

Rồi 2 người im lặng, tất nhiên là 2 người hiểu nhau đang nghĩ gì

“Thế tại sao lông nó pha chút vàng… chẳng lẽ truyền thuyết… là thật…?”

“Ừm”

“Vậy chúc mừng ca, Đăng Tiên Chi Lộ đã là vật ngay trước mắt!”

Mạc Sinh Tuyết vui mừng nói với nam nhân áo trắng

Sở dĩ Mạc Sinh Tuyết không nói là Phi Thăng Chi Lộ bởi vì cô biết đằng sau Phi Thăng là có cảnh giới gì, và cô cũng biết cơ duyên làn này không phải Phi Thăng Chi Lộ, mà là Đăng Tiên Chi Lộ

“Yên tâm đi, nếu ta có thể thành “Tiên”, thì ta cũng sẽ kéo cô em gái bé nhỏ đi cùng”

“Vậy cảm ơn ca!”

Cô gái vui sướng nói