Chương 72: Dạo chơi Ngọc Thanh Tông (1)

“Oa, nơi này thật lớn nha”

Một cô gái xinh đẹp mặc một bộ váy màu tím hứng thú nói khi đang nhìn tới một ngọn núi xanh mơn mởn

“Cũng có khác gì ở mấy ngọn núi bình thường đâu?”

Một người khác đáp lại, người này có khí chất mạnh mẽ, gương mặt tuấn tú, bộ quần áo trắng phau, trên tay là một chiếc quạt xếp, sau lưng là 7 thanh kiếm trắng, bóng lóe lên ánh sáng, trông như một vị mĩ nam nào đó bước ra từ trong truyện vậy!

“Hừ, đây là Ngọc Thanh Sơn của Ngọc Thanh Tông, tất nhiên là có điểm khác thường chứ! Mọi khi ta chỉ dám đứng nhìn từ xa do bị đám thị vệ ngăn chặn, nay mới được lại gần xem a!”

Nam thanh niên kia lấy quạt gõ lên đầu của cô gái váy tím một cái rồi ôn nhu nói

“Ngốc thật, ngươi đừng đi “vi hành” nữa mà đọc sách đi, đây là Ngọc Thanh Sơn, nhưng nó chẳng khác gì ngọn núi bình thường cả, ngọn núi này là do Ngọc Thanh Tông tông chủ thứ nhất Lý Dạ Khôi đưa đến để làm “giá đỡ” cho “Thanh Sơn Môn” thôi, điểm đặc biệt là đại môn nằm trên đỉnh Ngọc Thanh Sơn ấy”

“Hừ, ngươi dám gõ đầu ta…”

“Ai bảo ngươi lúc bị gõ vào đầu biểu cảm quá đáng yêu a~”

“Bắt nạt người ta~”

Cô gái nói với giọng vô cùng dễ thương, chợt cô suy ngẫm lại một chút

“Người này cũng họ Lý… có khi nào là… họ hàng của ta không!”

“Cũng có thể~, nhưng có nhiều gia tộc họ Lý lắm a~”

Hai người nói chuyện mà không nhận ra người hầu đã rời đi từ bao giờ, còn nếu có người ở đây nhìn ra ngoài một chút sẽ nhận ra họ đang ở trên không trung, còn nếu nhìn từ ngoài vào thì sẽ thấy họ đang ở trên một Phi Thuyền không lồ, trên mạn thuyền có khắc hình một con Thanh Long đang uốn lượn, đây chính là người đại diện của Hoàng thất!

Hai người ở trên thuyền, cô gái chính là Đại công chúa của Đại Hành Lý Ly Dao, còn người còn lại là… Diệp Thiên La!

Trong suốt 5 năm vừa qua, Diệp Thiên La đã dùng en-nờ cách để “cưa đổ” Lý Ly Dao, và trời không phụ lòng người, hắn đã thành công, hiện quan hệ của họ đang rất tốt!

Lại còn kể tiếp năm trước hắn vì cứu Lý Ly Dao mà rơi xuống vực, ai ngờ nhân họa đắc phúc, hắn không những không chết mà còn nhặt được một cây Lục Giai Dược Liệu vô cùng hiếm thấy, được gọi là Thiên Cơ Bỉ Ngụ, cuối cùng hắn đưa cho Đại ca của hắn và nhận được viên đan dược đặc biết, nhờ đó hắn vượt qua rào cản của Linh Căn, tiến giai thành Tuyệt Thế Thiên Kiêu! Sau này rồi hắn sẽ biết viên đan đó là cực kì trân quý Chó Gà Thăng Thiên Đạo Đan, nhưng đó là chuyện sau này…

Còn tại sao hắn không ở trên Phi Thuyền của Diệp gia ư? Là vì si tình rồi, hắn không nỡ để Lý Ly Dao một mình a, dù cô có rất nhiều người trong gia tộc đi theo cùng nhưng ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra! Vì lần này hắn phải làm kha khá việc a…

“Nhưng ta vui quá, ta sắp được gặp Tần Quang rồi!!!”

Lý Ly Dao vui sướng thốt lên

“Hừ, ta thấy càng ngày ngươi càng nhắc đến hắn nhiều rồi đấy”

Diệp Thiên La nói với giọng có chút hờn dỗi

“Thôi mà~, nếu không có hắn thì cơ hội đột phá Trúc Cơ của ta xa vời lắm a~”

Lý Ly Dao nói với giọng ngon ngọt

Thực sự thì Diệp Thiên La cũng chỉ có chút “ghen tuông tuổi trẻ” mà thôi, chứ trong thâm tâm hắn hiểu rõ là Lý Ly Dao muốn đột phá thì phải có Long Khí của Long Mạch, nhưng không được hấp thụ của người chung huyết mạch. Suốt hơn 20 năm nay số người có Long Mạch mà không phải Hoàng Thất chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay nên hắn cũng mong cô có thể sơm gặp được “người trong mộng”

Phi thuyên bay một lát rồi dừng lại, dĩ nhiên đây là biên giới tối đa Phi Thuyền ngoại tông có thể đến, Diệp Thiên La mang Lý Ly Dao bay xuống Thanh Ngọc Đại Môn, hương thơm tỏa ra từ cơ thể cô tựa như khiêu khích hắn, lúc này hắn còn mong Lý Ly Dao không bao giờ lên Trúc Cơ a~

Trước Thanh Ngọc Đại Môn có 2 người đang đứng gác, Diệp Thiên La liền giơ huy hiệu của Diệp gia lên và nói

“Hai vị Quan Môn Đệ Tử, ta là người Diệp gia, còn cô gái này là Lý Ly Dao, Đại công chúa của Đại Hành, chúng ta đến đây để tham gia Thất Dạ Đại Điển, liệu chúng ta có thể vào không?”

“Thất lễ thất lễ, Diệp công tử, Ly Dao công chúa, mời vào”

Hai người gác cổng vội hành lễ rồi mở Đại Môn Truyền Tống Trận, Truyền Tống Trận này hoạt động bằng năng lượng của Thái Dương nên không quá tốn kém để mở ra mở vào, định kì 10 năm cọ chùi 1 lần, 50 năm thay một bộ chuyển đổi mà thôi.

“Cảm ơn! Thiên La, ta đi trước nhé!” Lý Ly Dao nói rồi nhanh chóng chạy vào trong

“Đa tạ hai vị Quan Môn Đệ Tử” Diệp Thiên La thì ở lại khách khí một chút, đây là thói quen giao tiếp của hắn

(Quan Môn Đệ Tử là chức vị cao hơn cả Chân Truyền, thường chỉ có tông chủ mới có quyền sắc phong, nhưng cũng có thể đọc theo kiểu là đệ tử gác cửa)

“Quan Môn Đệ Tử cái gì chứ, bọn ta chỉ là gác cửa mà thôi~”

Hai người gác của phản bác lại nhưng trên gương mặt có chút vui vẻ, đầu năm nay kiếm được kẻ nói ngon ngọt thế này thật hiếm a~

“Vậy chúc hai người nhanh chóng đạt đến Quan Môn Đệ Tử a~”

“Đa tạ”

Hai người đồng thanh đáp

“Tạm biệt, hẹn gặp lại”

Diệp Thiên La thi lễ một lần nữa rồi bước vào đại môn, khi hắn vào đến nơi thì đã chẳng thấy Lý Ly Dao đâu, đồng thời đại môn cũng đóng lại

“Haizz, mong nàng ấy không làm chuyện gì quá đáng, Đại ca gọi nó là gì ấy nhỉ? Ne-ne gì gì đó…”

“Là Netorate!”

Một giọng nói có chút châm chọc vang lên

“A, Đại ca!”

Diệp Thiên La vui sướng reo lên

“Hừ, tiểu tử nhà ngươi còn nhớ Đại ca này a, từ ngày lấy được viên đan dược kia là biến mất dạng, chẳng thấy bóng ngươi đâu…”

Người được gọi là Đại ca này nói với giọng trách mắng, người này đang khoác lên mình một chiếc áo choàng đen phủ kín người, chỉ để lộ đôi mắt và hàm răng

“Ha ha…”

Diệp Thiên La cười trừ, chợt hắn như nhận ra điều gì đó sai sai

“Chờ đã, Đại ca, sao ngươi lại ở đây? Gia tộc ngươi không có suất cơ mà…”

“Ta đi đường tắt có sao không? Ngươi lo cho ta sao?”

Đại ca cười ranh mãnh

“Ta cũng không lo lắm, Đại ca nổi tiếng cẩu mà, không an toàn dù chỉ một tí thôi cũng không được… đệ nhất sợ chết…”

“Cái đó gọi là “liệu địch khoan hồng” chứ không phải sợ chết nghe chưa!”

Hắn hắng giọng lên

“Giờ ngươi dẫn ta đi lượn một vòng tham quan nhé”

“Thế còn cô bạn gái bé nhỏ của ngươi thì sao?”

“Kệ đi, cô ấy tự lo được, 2 Linh thú, 2 món Thần Thông Chí Bảo, 3 tấm hộ mệnh phù, lại còn bùa cảm ứng của ta nữa, không sao không sao…”

“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi”

“Ừm”

Người gọi Đại ca kéo Diệp Thiên La lên rồi… biến mất!