Phía trong của Ngọc Thanh Tông đang khá là náo nhiệt, các gian hàng được trình bày khá tinh tế, hàng hóa đa dạng, có chủ mỗi gian cũng là Luyện Khí tầng 7 trở lên, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi vì các “khách mời” chưa đến hết, đến khi mà Cửu Đại Tông Môn, Ngũ Đại Gia Tộc cùng Hoàng Thất tề tựu thì mỗi chủ gian hàng cũng phải ít nhất là tu vi Trúc Cơ, và giá trị mặt hàng cũng phải tăng lên gấp đôi!
Ở một góc nọ, có một cửa hàng đổ thạch nọ, xung quanh có rất nhiều người đang tụ tập vào đó mà nhìn, thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng hô vang
Có mấy người đang đứng trên không trung nhòm vào tầng 3
“Oa, là Tinh Nguyên Thạch này! Không ngờ có kẻ đổ ra Tinh Nguyên Thạch! Nghe nói thứ này có thể làm nguyên liệu cho Hư Không Bảo Khí!”
Một người trông có vẻ hiểu biết thốt lên, thấy thế, người bên cạnh nói với hắn
“Tinh Nguyên Thạch đã là gì, vừa này kẻ này còn đổ ra Diễm Xích Thạch nữa!”
“Là Diễm Xích Thạch, loại để tạo ra Diễm La Thiên Hỏa Hồ Lô sao!”
“Đúng vậy!”
Chợt có một lão già trông có vẻ tiên phong đạo cốt lắc đầu nói với 2 kẻ đó
“Các ngươi mới tới a, lão hủ đứng đây từ chiều, hắn còn đổ ra Ma Tinh Vũ Khí!”
“C-Chẳng lẽ là món vũ khí của mấy tên Ma Tộc Tôn Giả năm xưa!”
“Đúng thế, là loại vũ khí ấy, tuy có chút hư hại nhưng xem ra mang đi đấu giá cũng kiếm được một món hời a!”
Đây là một khu đổ thạch khá cao cấp gọi Thiên Ý, trong có 3 tầng: hạ, trung, thượng, với tu vi dưới Trúc Cơ thì chỉ được vào tầng “hạ”, nếu từ Trúc Cơ tới dưới Kết Đan thì có cơ hội nhập tầng “trung”, nếu trên Kết Đan thì vào tầng “thượng”, tất nhiên cũng có vài trường hợp ngoại lệ do gia thế quá khủng mà được nhập tầng cao hơn. Hiện tại người quản lý tạm thời tuy đã lên Trúc Cơ trung kì, cũng có trình độ không tệ, tuy không đến “thủy hỏa bất xâm” nhưng cũng kháng nóng lạnh khá tốt, tuy nhiên hiện hắn đang chảy mồ hôi ròng ròng, vừa kinh hãi vừa ngồi bấm đốt ngón tay vừa run rẩy nói.
“Trời đất quỷ thần ơi… Rốt cục lần này con đã phạm sai lầm gì mà ngài cử Tiên sứ đến trừng phạt chúng con thế này!”
Hắn tính sơ sơ lần này thiệt hại thật lớn!
“Có chuyện gì thế, Lưu chưởng quầy”
Một giọng nói êm ái phát ra từ trong căn phòng sau khu chưởng quầy
“M-Mạc P-Phương cô nương, lần này chúng ta… ăn quả đắng rồi!”
“Có chuyện gì xảy ra? Kể ta nghe nào”
Chủ nhân giọng nói kia có vẻ nhíu mày khó hiểu
“D-Dạ, chuyện là thế này…”
Kẻ gọi Lưu chưởng quầy kia nói với giọng điệu thấp và kể câu chuyện ra
Có thể tóm tắt câu chuyện là có hai thanh niên tu vi Trúc Cơ trung kì đi vào cửa hàng đổ thạch này, rồi bọn họ giở lệnh bài của Tông Chủ Ngọc Thanh Tông ra nên Lưu chưởng quầy sắp xếp bọn họ vào “tầng thượng”, ai ngờ đâu trong hơn 3000 tảng đá, họ chỉ chọn chục tảng đá, nhưng tảng nào tảng nấy khi đổ ra thì không phải bảo vật thì là công pháp cấp cao!
Cô gái trong màn có vẻ nhíu mày lại, rồi cô nói
“Được rồi, ta đã hiểu chuyện, việc này không trách ngươi được, lần này để ta ra xử lý đi”
Nói rồi cô ta đi ra khỏi tấm màn che
Cô gái này có chiều cao tương đối, cơ thể uốn cong hình chữ S, tay chân thon gọn, mặc trên người một chiếc váy tím xõa tung ra, gương mặt kiều diễm, mái tóc xõa ngang vai, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt tinh xảo, chỉ nhìn một lần thôi cũng có thể khiến người ta thổn thức vô cùng, đặc biệt là nam nhân
“Vâng”
Lưu chưởng quầy nghe vậy liền vui mừng lui về sau. Nói thực chủ nhân nơi này là Vũ Trung Khởi, là một kẻ khá tùy hứng, nếu hắn đang vui thì lỗi lầm dù có ra sao cũng có thể bỏ qua, nhưng nếu hắn đang tức giận thì một giọt nước rơi xuống sàn cũng có thể khiến ngươi chịu “thiên đao vạn quả!”, tuy nhiên chẳng ai dám làm gì hắn vì hắn ta có tu vi Nguyên Anh kì lão tổ! Ai mà ngờ được 2 tháng trước chẳng biết hắn du ngoạn ở đâu mang về vị mĩ nhân đứng sau ở kia, hằng ngày nâng như nâng trứng, hứng như hứng mưa, nàng muốn ăn cá thì ra hẳn Đông Hải bắt liền về, nàng muốn ăn chim thì đến tận dãy Phong Thiên chọc trời mà bẫy đến, nàng muốn ăn thịt thì đi vào sâu trong Thất Dạ Sơn Lâm mà dâng lên, trình độ liếm cẩu thì thôi rồi! Mới đầu mọi người còn tưởng đây là nữ thần cao ngạo mà hắn đang muốn chinh phục, nhưng dần dần thấy sai sai, cái này giống như quan hệ giữa đầy tớ và chủ hơn! Nhưng Lưu chưởng quầy theo phương châm “sống phải điệu thấp” mà muốn điệu thấp thì đừng nên tìm hiểu bí mật làm gì, khẻo “đại lão” tức giận thì chết! Hắn vẫn chỉ muốn làm một tên Trúc Cơ trung kì phổ thông thôi a~
“Ừm”
Cô gái đó nói rồi nhẹ nhàng bước tới khu đổ thạch “thượng” ở tầng 3
…
“Hmm, thế này chắc được rồi nhỉ”
Lý Trường Minh cất tiếng, giọng có chút suy tư
“Chắc thế này thôi, mà mày nhớ chia đôi đấy!”
Tần Quang đáp lại
“Vậy giờ mày còn cảm thấy có tí cảm tính nào nữa không?”
Lý Trường Minh hỏi lại
“Có, nhưng yếu lắm, không thôi thúc như mấy món kia”
“Vậy thì đi thôi, mục tiêu tiếp theo là tầng “trung”.”
Nghe đến đây chắc hẳn ai cũng đoán được hai kẻ vừa “càn quét” tầng “thượng” của Thiên Ý theo lời kể của Lưu chưởng quầy là ai a~
“Hai vị công tử, xin dừng bước”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên
“Hử?”
Lý Trường Minh quay đầu lại, trước mặt hắn là một cô gái váy xòe màu tím nhạt, ngũ quan tinh xảo, cơ thể cân đối đẹp đẽ đến mê người
“Chúng tôi sẽ đi luôn đây”
Mặc dù Lý Trường Minh đã đoán là sẽ có người của Thiên Ý đến đuổi người nhưng không ngờ họ đến nhanh thế.
“A, vậy đa tạ công tử, ngài thật biết đọc tâm của người khác~”
Cô gái kia mặt có vẻ khá ngạc nhiên khi Lý Trường Minh nói đúng ý của cô ta
“Chỉ là nếu để 2 người đi thế này thì không tốt cho danh tiếng cửa hàng lắm, nếu vậy thì ta sẽ để 2 người tùy ý chọn 1 tảng đá nữa, coi như tùy duyên thôi”
Cô gái nói với giọng khách sáo
“Cảm ơn”
Lý Trường Minh chỉ nói vậy rồi cầm bừa một viên lên, Tần Quang cũng làm tương tự rồi cả 2 rời đi.
Cho tới khi cả 2 đi khuất, một con bướm đêm vỗ cánh dập dờn bay ra từ ống tay áo cô gái kia, chợt con bướm lên tiếng
“Yên Nhu tỉ tỉ, ngươi thật sự để hắn đi đơn giản vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ cố gắng giữ hắn lại a~ đến cả tên hắn cũng chẳng hỏi liền đại biểu hắn chẳng muốn dính dáng đến ta rồi”
Cô gái này gọi Yên Nhu, họ thì đang bị dấu đi
“Nhưng chẳng phải tỉ tỉ nói hắn là kẻ mà tỉ tỉ theo đuổi cả kiếp trước sao?”
“Yên tâm đi, kiếp này còn dài mà~ Với lại chẳng phải ta bảo ngươi đánh dấu lên người hắn rồi sao~”
Yên Nhi trêu đùa con bướm một chút
“Truy Hồn Tán của ta đảm bảo không ai xóa được a~”
Con bướm có vẻ đắc chí nói, chợt Yên Nhu “phụt” một cái, khóe miệng có một chút máu chảy ra
“P-Phản phệ, chuyện này là sao???”
Con bướm giật mình nói
Yên Nhu không nói gì, chỉ lấy một tấm gương ra, trông như đại danh đỉnh đỉnh Lăng Thủy Kính, mượn nhờ sức mạnh của của hơi nước mà nhìn vạn vật, được xưng trên thế gian không gì không thấy được! Tất nhiên đây chỉ là hàng nhái, nhưng cũng nhìn được vạn vật trong phạm vi trăm dặm.
Màn hình Lăng Thủy Kính hiện dần dần ra, trước mặt họ là một… đuốc lửa màu đen! Dần dần “đuốc lửa” cháy yếu lại, hiện ra một bóng người, đó là Lý Trường Minh!
“Chết! Quên mất là hắn có Ngụy Đạo Chân Hỏa! Nhưng ta nhớ Ngụy Đạo Chân Hỏa kiếp trước của hắn đâu có mạnh thế này, ít nhất lúc Trúc Cơ hắn không mạnh như vậy?”
“Haha, quả nhiên là Lý Trường Minh a~, lại “liệu địch khoan hồng”, hắn thật giống ca ca mà…”
Cô gái cười bất chấp việc mình đang bị phản phệ, máu chảy ra từ khóe môi, rồi cô ngửa mặt lên trời
“Ca ca, biểu tỉ, hai người họ cùng muốn giết chết hắn, theo ngươi liệu một mình ta… có thể bảo vệ hắn không, Tiểu Điệp?”
“Ta… ta… ta….ta không biết! Oa oa, cả 2 kẻ đó đều rất đáng sợ, lại còn Yên Dao đại tỉ nữa, ta không biết kẻ nào có thể thắng đâu, oa oa”
Con bướm đắn đo suy nghĩ rồi bật khóc nức nở
“Lần thứ nhất hòa, lần này… chẳng biết là ai sẽ trở thành kẻ thắng chung cuộc a…”