Lý Trường Minh thuê một phòng nghỉ cực kì sang trọng và đắt tiền, tuy là nơi nghỉ của phàm nhân nhưng lại có giá 1 linh thạch hạ phẩm một đêm!
Sở dĩ nó đắt như vậy vì có phục vụ chu đáo, có tu sĩ Luyện Khí kì chuyên làm massage giúp thư giãn, giúp một phần đã thông kinh mạch, tiêu trừ mệt mỏi, có tu sĩ Luyện Khí kì chuyên phục vụ các việc thường ngày, lại còn dịch vụ người lớn lúc nửa đêm…
Lý Trường Minh sau khi tận hưởng 2 cái đầu xong thì hắn thoải mái nằm lên giường đi ngủ
“Ahh~, phải nói là cô gái kia massage sướng thật a~”
Lý Trường Minh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, có lẽ đây là một trong nhừng giấc ngủ thoải mái nhất của hắn…
…
“Huh?...”
Lý Trường Minh mở mắt ra, đáng lý hắn phải ngủ rồi, nhừng khi hắn vừa ngủ thì lại tỉnh như sáo, nhưng khi nhìn xung quanh, hắn lập tức hiểu được, hóa ra là hắn “tỉnh” trong mơ, vì khung cảnh này hắn đã thấy một lần: cảnh hỗn độn trắng và đen!
Lý Trường Minh ngồi dậy, rồi đứng dậy, phủi bụi trên cơ thể, khi hắn vừa đứng dậy, xung quanh 2 bên “đường” liền xuất hiện cây mọc um tùm, chỉ để lại một con đường trước mặt hắn. Chợt có một con thỏ trắng chạy qua, khi đi đến trước mặt Lý Trường Minh, nó đứng lại, quay đầu dùng cặp mắt đen láy nhìn Lý Trường Minh trong vài giây rồi quay đầu nhảy vào bụi cỏ tiếp.
Chẳng biết tại sao, như có một sự tác động nào đó, Lý Trường Minh liền đi theo con thỏ. Kì lạ thay, hắn đi đến đâu, rừng cây mất đến đó, hắn đi mãi, đi mãi, rồi hắn đến một vách đá nọ, hắn không thấy con thỏ đâu, chỉ trước mặt là một cô gái mặc áo choàng trắng kín người nhưng vẫn lộ ra cơ thể cao ráo, thân hình lồi lõm và một chú rùa nhỏ.
Cô gái cất tiếng, một giọng nói thanh thanh, không mê mị nhưng cuốn hút người nghe, đặc biệt là Lý Trường Minh
“Rùa nhỏ, ngươi thật sự muốn đi theo ta chứ?”
Chú rùa nhỏ gật gật đầu
“Hành trình này sẽ rất gian nan, vất vả, nguy hiểm đến tính mạng, sẽ có cảnh “máu chảy đầu rơi”, “đồ thành diệt tộc”, thậm chí sẽ có lúc vì mạng sống của mình, ta sẽ vứt bỏ ngươi, ngươi thật sự muốn đi theo sao?” Cô gái nghiêm nghị nói
Chú rùa nhỏ hơi suy nghĩ một chút, nhưng chỉ là thoáng chốc, liền gật đầu ngay
“Vậy thì được, nếu ngươi đã đi theo ta thì cũng nên có một cái biệt danh nhỉ? Ngươi thích nằm lười, lại cố thủ trong nhà như trạch nam, nhưng lại có tâm trí mạnh mẽ, quyết định dứt khoát, vậy thì gọi ngươi là … Thủ Trạch Vương nhé!”
Chú rùa nhìn cô gái với ánh mắt như nhìn vào một sinh vật gì đó không nằm trong tâm hiểu biết của nó, Lý Trường Minh cũng thấy vậy.
“Vậy chúng ta liền đi thôi!”
Cô gái vui vẻ nói rồi nhấc chú rùa lên vai, chợt một trận gió mạnh quét qua, Lý Trường Minh tuy mắt rất sót khi mở trong hoàn cảnh này nhưng hắn không muốn đóng lại, đúng hơn là không thể, vì hắn cảm thấy nếu hắn làm thế cô gái kia sẽ liền biến mất, hắn sẽ bỏ qua chuyện gì đó quan trọng.
Sau một lúc hắn vẫn đang cố gắng, mắt khô rát vô cùng, chợt cô gái kia hỏi
“Tại sao ngươi vẫn chưa nhắm mắt?”
Lý Trường Minh không trả lời
Bỗng cô gái kia quay lại, hắn thấy trong thoáng chốc ngay khi cô quay lại, một gương mặt quen thuộc vô cùng hiện ra trong đầu hắn, ánh mắt trong veo, nụ cười ấm ám, chúng chỉ xuất hiện trong thoáng chốc vì ngay sau đó một ánh sáng cực mạnh lóe lên làm hắn không thể không nhắm mắt, và khi hắn mở mắt trở lại, chỉ một giây thôi, cô gái ấy đã biến mất.
“Quả nhiên mà…”
Lý Trường Minh thầm nghĩ, rồi hắn nhìn thấy ở bên cạnh có bờ sông. Lý Trường Minh bước đến bờ sông, định nhỏ chút nước vào mắt cho đỡ khô, nhưng khi hắn đến gần và nhìn xuống mặt sông thì đó không phải là mặt của hắn mà là… một bộ xương, chính xác là một cái đầu lâu! Lý Trường Minh lại nhận ra khi hắn quay đầu sang trái, đầu lâu cũng cử động tương tự, khi hắn giơ tay trước mặt nước, trước mặt nước cũng hiện ra cánh tay tương tự, nhưng chỉ còn xương!
Lý Trường Minh hoảng hốt
“Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết Vọng Xuyên Hà sao???!!!”
Nhưng hắn để ý lại: Nước sông không có màu đỏ như máu, bên trong không có cô hồn dã quỷ không được đầu thai, không có trùng rắn khắp nơi, không có những trận gió tanh hôi tạt thẳng vào mặt, vậy đây không thể là Vọng Xuyên Hà được.
Hắn nhìn sang hai bên, bên trái có một quán nước, hắn liền bước vào trong quán nước ấy, bên trong chỉ có những dụng cụ thô sơ và một ông lão trông mặt phúc hậu, một bà lão trông hiền từ.
Lý Trường Minh hỏi
“Thưa hai cụ, hai cụ có thể cho cháu hỏi đây là nơi nào vậy ạ?”
Ông lão thấy cậu hỏi, mỉm cười từ từ nói
“Đây là nơi nào, chẳng phải cậu là người biết rõ nhất hay sao?”
“Dạ?”
Lý Trường Minh cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn tiếp tục hỏi
“Vậy đây lá con sông gì ạ?”
Bà lão mỉm cười nói
“Nếu cậu hỏi về sông, thì đây là có thể gọi là “Dòng sông thời gian”, tất cả mọi thứ trong thế giới này đều không thể thoát khỏi sự ăn mòn của thời gian… kể cả Chân Tiên,… kể cả Tiên Đế,… kể cả… Thiên Đạo…”
Ông lão tiếp lời
“Dòng sông này là tượng trưng cho dòng thời gian luôn luôn chảy,… cảnh sắc xung quanh là không gian,… xuôi dòng là tương lai,… ngược dòng là quá khứ…”
Chợt bà lão giơ cánh tay lên, từ trong tay áo của bà xuất hiện một con bướm màu đen, trên cánh nó có hình đầu lâu
“Đây là Sinh Tử Điệp, có khả năng định lại sinh tử, xoay chuyển càn khôn, kẻ sống bị nó cắn sẽ chết, kẻ chết bị nó cắn thì sẽ sống lại”
Chợt con bướm hóa thành trong suốt như pha lê, rồi vỡ ra thành 10 mảnh, 1 mảnh chui vào người Lý Trường Minh, 2 mảnh treo lơ lửng trên đầu hắn, còn 7 mảnh còn lại thì quay quanh tay bà lão
“Cái này… nghĩa là sao…ạ?”
Lần này ông lão mỉm cười, nói
“Đến lúc cần, cậu sẽ hiểu.”
Bà lão cũng nói
“Đến lúc hiểu, cậu sẽ cần.”
Nói rồi bà lão lấy ra một bát canh, nói
“Đây là canh ta nấu, hiệu gọi Thuận Thiên”
Ông lão cũng lấy ra một bát cơm, bảo
“Còn đây là cơm ta nấu, hiệu gọi Nghịch Thiên, lựa chọn đi, cậu sẽ chọn cái nào?”
Lý Trường Minh phân vân trong giây lát, cuối cùng cậu nhận cả 2 thứ, trộn lẫn vào nhau, nuốt lống (kiểu nuốt không nhai ấy), không có vị gì cả, ông lão cùng bà lão có chút bất ngờ nhưng liền nở một nụ cười tươi tắn
“Nếu vậy, hãy kiên định với lựa chọn của mình”
Hai người vừa dứt lời, Lý Trường Minh bỗng cảm thấy choáng váng đầu óc, ngã khụy xuống, cơ thể như lửa đốt, lại như đóng băng, như sung sướng, thoải mái, lại giống đau đớn tận cùng, cuối cùng hắn ngất đi.
Một lát sau, hắn tỉnh lại, chính xác là tỉnh ngoài đời thực, hiện giờ là canh 3, Lý Trường Minh thấy có chút khó ngủ nên gọi người đến phục vụ massage, chỉ massage thôi, và hắn trầm tư suy nghĩ về giấc mộng vừa nãy.