Bên ngoài Hậu Cung, có 2 bóng người đang rảo bước, đó là Diệp Thiên La và Diệp Linh Linh.
“Đại ca, chán thật a, định lực của ngươi cũng chỉ có thế thôi ư?”
“Hừ, chuyện người lớn trẻ con đừng xen vào”
“Haizz, rõ ràng Hàn Đại ca bảo sẽ tìm cơ hội tác hợp cho ngươi và Ly Dao tỉ tỉ mà, cần gì phải mệt nhọc như thế…”
“Ta vẫn nên cố gắng bằng chính sức mình chứ…”
“Haizz, thật là cứng đầu, không như Hàn Đại ca a~ người ta vừa đẹp trai, vừa tốt bụng, vừa mạnh mẽ, vừa nam tính, vừa thông minh, chưa đến trăm năm đã chèo chống một gia tộc từ sắp lụi tàn thành một đại gia tộc có sức ảnh hưởng đến tận Đế Đô a…”
Diệp Thiên La quay sang nhìn Diệp Linh Linh, rồi quay lại nhìn mặt đường, tỏ ra như vô ý nói:
“Haizz, thật phiền phức a, không như Yên Dao Tiểu muội, vừa xinh đẹp hiền lành, lại tốt bụng nết na, lời nói như thêm đường thêm mật, thiên tư trác tuyệt, huyết mạch thuần khiết a~”
Diệp Linh Linh quay sang lườm Diệp Thiên La, Diệp Thiên La thì đưa ánh mắt như thách thức. Bầu không khí ấy giữ một lát, chợt Diệp Thiên La quay sang hỏi
“Vậy chuyện của lão Khung thế nào rồi, tại sao tự dưng hắn lại xin sang tận thành Bình An thế?”
“Nghe Hàn Đại ca bảo có vẻ như Khung ca ca vô tình đạp phải phần mộ của tàn hồn nào đó, khiến tàn hồn đó thức dậy và bám lấy ca ca, giờ Hàn Đại ca xử lý rồi, hơn nữa Hàn Đại ca bảo có nhặt được chỗ tốt nên sẽ nhân lúc Khung ca ca mua đan dược sẽ thêm một viên Khải Căn Đan, ít nhất thì cũng nâng tư chất của Khung ca ca từ Tam Linh Căn hạ giai lên cao giai, nếu may mắn có lẽ sẽ lên Nhị Linh Căn hạ giai…”
Lúc này Diệp Linh Linh nói với giọng điệu có chút tôn sùng
“Quả thực cần cảm ơn Hàn Đại ca a, lần trước hắn cũng đưa cho lão Khung một viên Khải Căn Đan rồi, từ Phế Linh Căn trực tiếp nhảy lên Tam Linh Căn hạ giai a, lần này dùng thêm viên nữa mong lão Khung có thêm chút may mắn a…”
Diệp Thiên La nói với giọng hồi tưởng, dù Diệp Thiên Khung có là phế vật từ nhỏ, trái ngược hoàn toàn với hắn là thiên kiêu nhưng cùng cha mẹ lại tính cách cả 2 đều là dạng ngoan ngoãn nên tình anh em rất thắm thiết, vì vậy Hàn Đại ca giúp Diệp Thiên Khung nâng cao tư chất thực sự khiến Diệp Thiên La biết ơn
“Mà giờ quay lại vấn đề chính, giờ cha đang rất tức giận nha~ ai bảo Đại ca bỏ dở công việc mà đi tán Ly Dao tỉ tỉ a~”
“???!!! Ta nhớ ta làm hết rồi mà!!!”
Diệp Thiên La mặt mộng bức còn Diệp Linh Linh thì cười… nham hiểm
“Đó là phần của ta a~ trong lúc “chăm chỉ” Đại ca đã làm phần của ta rồi, thật sự cảm ơn Đại ca, ngươi thật tốt bụng a~”
“Hừ hừ…”
Dù rất muốn phát tiết nhưng đây vẫn là Hậu Cung, hắn không dám a.
“Đại ca cố mà chịu đòn đi nhé, trong lúc đó ta sẽ “nhắm” hết bánh mà Ly Dao tỉ tỉ gửi cho a~”
“Diệp Linh Linh, ta liều mạng với ngươi!”
Diệp Thiên La vồ đến, Diệp Linh Linh lại đạp không mà đi, dĩ nhiên cô cũng đã là Trúc Cơ. Hai người đuổi nhau trên không trung, Cấm vệ quân tuy biết nhưng cũng không để ý lắm, đằng nào hai người đó cũng khá ngoan ngoãn lễ phép với tiền bối là họ đây, mà tương lai cũng là bậc tai to mặt lớn, không nên đắc tội a~
…
Ở một khu rừng nọ, Lý Trường Minh đang uể oải bước đi.
Từ lúc gặp cô gái ở quán ăn kia là hắn đã thấy nghi nghi rồi: cô gái đó đúng kiểu sáo lộ thường gặp nên trước khi rời đi hắn để lại pháp khí Thủy Linh Kính, và quả nhiên, cô ta là Đại công chúa của Đại Hành, còn kẻ bắt cô ta đi tuy tu vi tuyệt đỉnh nhưng khong có ác ý nên hắn cũng chẳng quan tâm lắm. Rồi để chắc ăn, Lý Trường Minh còn đi lượn ở mấy chỗ đổ thạch, theo hắn tự thống kê thì cứ 10 viên thạch đổ ra thì có ít nhất một viên ra đồ tốt!
Hiện tại trong túi của Lý Trường Minh có thừa thêm một thanh hạ phẩm pháp khí, một viên ngọc bội, một lá Kim Cang Phù. Thanh hạ phẩm pháp khí thì do hắn đổ ra một khối Tích Diệt Thạch mà chủ cửa hàng Luyện Khí cũng đang ở đó cần nên đổi được cái hạ phẩm pháp khí này, ngọc bội và Kim Cang Phù thì do hắn tự đổ ra.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đã trở thành Khí Vận Chi Tử!
Nói thực hắn chẳng muốn trở thành Khí Vận Chi Tử chút nào, vì theo hắn biết hầu hết Khí Vận Chi Tử đều có motip “Nghịch Thiên”, mà hắn chẳng muốn thế, “Thuận Thiên” chẳng phải tốt sao?
Nhưng Lý Trường Minh lại nghĩ tiếp, đã bước lên con đường tu tiên thì đã là nghịch thiên mà đi rồi, nêu không thì mỗi khi tấn cấp lôi kiếp đã không giáng xuống!
Và Lý Trường Minh cũng nhận ra tâm lý của hắn đã thay đổi: từ “chỉ cần Trúc Cơ là đủ”, chẳng hiểu sao khi bước lên Trúc Cơ, hắn lại có nềm khao khát mãnh liệt với Kết Đan kì, nó giống như bản năng mưu cầu cảnh giới vậy. Đồng thời, từ “chỉ cần bảo vệ người thân là được” thì hắn lại suy nghĩ xa hơn, hắn muốn cưới Tô Minh Nguyệt, muốn che chở, bảo vệ cho cô, và thậm chí là cả Phượng Vũ Linh nữa! Dường như muốn giúp hắn thực hiện ước nguyện, từ trên trời rơi vào đầu hắn cái mác “Khí Vận Chi Tử” này!
Đang bước đi thì hắn nhận thấy ở phía trước có một hồ nước khá lớn, trong hồ đàn cá bơi tung tăng, rồi hắn nhận ra ở đằng xa có một căn nhà gỗ.
Ở đây khung cảnh thơ mông hữu tình: hồ nước trong vắt, cá bơi tung tăng, hai bên là cánh rừng trúc, phía xa xa có thác nước đổ xuống, một căn nhà gỗ thô sơ, cứ như nơi ẩn cứ của tuyệt thế cao nhân nào vậy!
Lý Trường Minh bước tới gần căn nhà gỗ, hắn nhận ra căn nhà ấy có một kết giới nho nhỏ: Kết Giới Chắn Âm, loại kết giới này ngăn âm thanh phát ra ngoài kết giới nhưng không ngăn cản người khác bước vào.
Do tò mò, Lý Trường Minh bước vào bên trong kết giới đó, và vài giây sau, hắn liền hối hận: bên trong căn nhà gỗ, trái ngược với khung cảnh tao nhã hữu tình, đó là những tiếng rên dâm dục, mà hắn có Thuận Phong Nhĩ, cũng tức là giống như mở “phim người lớn” nhưng kết nối bluetooth để max volume vậy!
Lý Trường Minh liền phong bế tai lại, nghe nữa chắc hắn cũng “hứng” mất.
Sau khá lâu, cửa căn nhà mở ra, và hắn thấy một bóng người cũng không tính là quen thuộc nhưng hắn nhận ra, đó là tông chủ U Minh Tông – Vu Khuyết!
Vu Khuyết dường như nhận ra Lý Trường Minh từ lâu rồi, hắn thản nhiên bước đến bàn đá trước căn nhà gỗ, rót 2 chén trà, quay ra nói với Lý Trường Minh
“Nếu đã đến rồi thì uống chén Linh Trà đi, đây là U Linh Đọa Băng Trà, là loại trà nổi tiếng của U Minh Tông”
Lý Trường Minh - lúc này đã giải khai phong bế - liền bước lại, tuy cũng rất ngạc nhiên nhưng tâm tính cũng chẳng phải dạng vừa, hắn dễ dàng đàn áp cảm xúc ấy xuống
Khi hắn bước đến cầm chén trà lên, Vu Khuyết hỏi Lý Trường Minh
“Nhóc, ngươi có tò mò người trong căn nhà kia là ai không?”
“Có tò mò chứ, là ai thế?”
Lý Trường Minh thuận tiện hỏi lại, kì thực hắn cũng không tò mò lắm, nhưng hắn biết loại Linh Trà này rất tốt, bổ khí mát gan, lại tăng tỉ lệ “ngộ đạo”, mà nếu hắn trả lời là “Không” thì sẽ chẳng có chủ đề để nói nữa, uống thêm Linh Trà cũng ngại…
Ngay khi Lý Trường Minh đưa Linh Trà lên uống vào, Vu Khuyết trả lời với giọng bình thản
“Là chị dâu ngươi, Tô Nguyệt Ly”
“Phụt!”
Lý Trường Minh giật mình phun Linh Trà ra nhưng nhanh chóng dùng Khống Thủy kéo chúng lại, qua hai ngày thì về cơ bản hắn có thể giữ “nước” ở trên không một khoản thời gian và cho chúng di chuyển từ từ, ai da, Linh Trà đáng giá ngàn vàng a, ai mà không tiếc~
Nhưng đồng thời hắn cũng nhăn mặt lại, chị dâu hắn Tô Nguyệt Ly? Chẳng phải là tân tông chủ của Tố Nga Tông sao? Mà U Minh Tông là Ma Đạo Tông Môn, Tố Nga Tông là Chính Đạo Tông Môn, vậy mà tân tông chủ của 2 tông môn ấy lại có gian tình với nhau…
Nhưng Vu Khuyết trông còn bất ngờ hơn Lý Trường Minh, hắn hỏi
“Ngươi có “đạo” rồi sao, đây là… Đại Đạo!”
Giờ đến lượt Lý Trường Minh giật mình, nếu hắn lộ ra khả năng cơ bản là Khống Thủy, bình thường người ta sẽ nghĩ hắn dùng đến Thủy Linh Căn, mà nếu chỉ hỏi hắn có “đạo không thì còn tính là dò xét, ấy thế mà vị tông chủ U Minh Tông này nói trúng phóc là hắn có Đại Đạo!
Lý Trường Minh chỉ đành gật đầu
Vu Khuyết suy tư một lát rồi nói tiếp
“…“Hắn” bắt đầu rồi sao? Thôi được rồi, nhân quả của “hắn” cũng là nhân quả của ta, ngươi có thể hỏi ta, bất cứ điều gì…”