Chương 59: Lý Nguyên Đại Đế

Ở một nơi nằm ở phía Nam Thiên Nguyên Đại Lục, có một nơi sầm uất vô cùng, đó là Đại Hành Kinh Đô. Nơi đây nằm giữa Đông Tây Nam Bắc, lại là nơi rồng chầu hổ phục, nằm giữa trời đất mà vẫn toát nên vẻ uy nghi, thế đất cao mà bằng, thế nước ôn hòa, vạn vật sinh sôi, xét cho cùng là nơi đế đô phồn thịnh muôn đời!

Đây cũng là nơi tụ tập của Ngũ Đại Gia Tộc, gồm Phượng thị, Châu thị, Quân thị, Mạc thị, Diệp thị. Ở nơi chính giữa Kinh Đô là Hoàng Cung, là nơi cấm địa, phàm không phận sự, vào thì thập tử vô sinh!

Có một bóng đen đang bay đến chỗ Hoàng Cung với vận tốc chóng mặt, nếu không phải tu sĩ Trúc Cơ kì hữu ý dò xét cũng không nhận ra, tuy Kinh Đô có lệnh cấm bay nhưng người này có vẻ cũng chẳng coi là gì cả!

Khi đi đến cửa Hoàng Cung, bóng đen đó dừng lại, lộ ra một người với vẻ mặt già nua, thấy người đó, linh gác liền khoanh tay kính cẩn nói

“Khứ công công tốt”

Rồi mở cổng

“Dũ, Bình, tốt”

Nói rồi lão già lại biến thành một đạo bóng đen bay thẳng vào Hoàng Cung, lượn lách vài lần và rồi xuất hiện trong chính điện.

Trong chính điện, một người ánh mắt xa xăm, thân hình cao gầy, da trắng như trứng gà, khuôn mặt lộ vẻ uy nghi, thân mặc Hoàng Bào, trên Hoàng Bào khắc hình Thanh Long, ngồi trên Long Ngai, múa bút thành văn, chữ như rồng bay phượng múa, đó là Hoàng Đế hiện tại, Lý Nguyên, ngài đang chuẩn tấu chương, nhưng bên cạnh lại chẳng có vị hoạn quan nào hỗ trợ cả.

Chợt tai ngài rung lên một cái, ngửa mặt lên, ngay lúc ấy, một đạo bóng đen xuất hiện trước đại sảnh, bóng đen dần biến mất, lộ ra một lão già đang vác trên vai một… cô gái, trông khá giống bắt cóc

“Rốt cục ngươi cũng về, lão Khứ, và còn cả ta ngoan-ngoãn-nhi-nữ nữa, Lý-Ly-Dao”

Lý Nguyên nói, cố tình dằn giọng lại, hiển nhiên ông đang rất tức giận

“Oa oa, cha, con chỉ đi cải trang vi hành thôi mà, hức hức, oan uổng quá~”

“Hừ, ta lại còn không biết tính ham chơi của ngươi?”

“Nhưng…nhưng…nhưng lần này… lần này… a, đúng rồi, lần này con tìm được cách đột phá Trúc Cơ rồi, chắc… là thế…”

“Hừ, lý do lý trấu, lão Khứ, nhờ ngài cho con bé diện bích 3 ngày giúp ta~”

“Không, thật đấy, cha, lần này là thật, ta gặp một người tên Tần Quang, hắn là người Ngọc Thanh Tông, hắn có Long Mạch! Tiểu Long cảm nhận được điều đó mà!”

“Lại lý d…” Đang nói dở chợt Lý Nguyên im lặng lại, như để tĩnh tâm một lát, rồi hắn nói tiếp “Kẻ đó là Tần Quang, Ngọc Thanh Tông, có Long Mạch?”

“Vâng vâng” Lý Ly Dao gật đầu liên tục

“Hừm~, cũng tốt, còn giờ ngươi đi diện bích đi, đừng làm phiền ta và lão Khứ nói chuyện”

“Chờ đã, cha, ta đã giải thích rồi mà…”

“Người đâu, mời Đại công chúa đi diện bích!”

Lý Nguyên phất tay nói, hai đạo hoàng ảnh lao vào, hiện ra hai người khôi ngô tuấn tú, trên trán khắ chữ “Cấm”, là Cấm vệ quân.

“Công chúa, đắc tội rồi!”

Nói rồi hai người đó kéo đi

Một lát sau, Lý Nguyên hỏi Khứ công công

“Lão Khứ, ngươi xem, đó có phải là Tần Quang, Tân Thánh Tử của Ngọc Thanh Tông không?”

“Lão nô có nhìn qua, quả thực là nhan sắc ưu tú có mấy phần giống trong mô tả, lại còn là Đại Đạo Trúc Cơ, mà chân nguyên thì hùng hậu, lại còn theo Đại công chúa nói có Long Mạch nữa thì 10 phần chắc 8 là kẻ đó”

“Hiện giờ gặp nhau ư? Hừm~, cũng được, cũng được, coi như bồi dưỡng tình cảm dần dần là vừa, 4 năm nữa chắc hẳn cũng gặp nhau lần nữa, đến lúc đó nếu có tiến triển ta sẽ hảo hảo đón tiếp, còn không thì… haha, ép duyên là được!”

Lý Nguyên cười cười nói, rồi ông đưa ra một văn thư, bảo Khứ công công

“Có một số chuyện hơi khó giải quyết, đành nhờ ngươi vậy~, phía Bắc Trấn Vệ Thành có một con Ngũ Giai Yêu Thú quấy phá, phẩm cấp chưa rõ”

“Lão nô chỉ là một tên hoạn quan thôi, làm sao làm được việc lớn thế này!” Khứ công công một mặt “chấn kinh” nói

Lý Nguyên giật giật mắt, hắn đây là nói đùa ai a!

Khứ công công, tên thật là Phan Vân, trước đây là nhà giáo, rồi cảnh nhà sa sút, lại bị cường hào ác bá chèn ép nên phải đi vào phường trộm cắp, từ từ rồi làm thổ phỉ, xong bị bắt lại. Đến lúc áp giải sắp ném vào nhà lao, cha hắn, Lý Vũ Quân – lúc bấy giờ mới là Đế Tử, đi ngang qua, tiện miệng ngâm một câu thơ, rồi Phan Vân vô tình đối lại, cha hắn nói chuyện cùng một lúc, thấy đây là kẻ mặt mày sáng sủa, đầu óc thông minh, tư chất cũng không tệ nên bất chấp lời khuyên thu làm lão nô. Rồi cha hắn đi Yêu Ma Chiến Trường, dẫn Phan Vân đi theo, trong một lần cha hắn tao ngộ cửu tử nhất sinh do một Thiên Ma, lúc sắp chết tự hủy đan điền kéo đệm thịt thì Phan Vân liền hy sinh cứu chủ, bị rơi xuống Thiên Ngoại Vực Sâu, ai cũng nghĩ đã chết. Nhưng Phan Vân với nghị lực từ nhỏ, hắn sống dưới đấy, nuốt ma vật, hấp thụ ma khí, cân bằng linh khí ít ỏi, có nhiều lúc tưởng như tẩu hỏa nhập ma nhưng vẫn sống sót, cuối cùng đạt được sự kính nể của tàn hồn Thiên Ma, Thiên Ma đó mở ra thông đạo ra ngoài, đồng thời dùng linh hồn bản thân cọ rửa cho Phan Vân một lần, khiến hắn tăng từ Tam Linh Căn cao giai lên Thiên Linh Căn hạ giai! Sau khi sống sót trở về, cha hắn, Lý Vũ Quân, lúc bấy giờ đã là Hoàng Đế, liền vui mừng ban cho Phan Vân họ “Lý”, tên “Biệt Khứ”, gọi là Lý Biệt Khứ, ý nhắc quên đi quá khứ, đồng thời tổ chức yến tiệc linh đình suốt mấy ngày đêm. Sau này Lý Biệt Khứ trở thành tâm phúc của cha hắn, nhiều lần xông pha chiến trường, gặp hiểm tử không chết mà sinh cơ duyên, là hiếm thấy Hóa Thần sơ kì cường giả! Hắn lại tự chọn thân phận công công, nhưng do thân phận đặc thù nên hắn không phải triệt sản, nói đùa, có kẻ nào dám triệt sản đỉnh cấp cường giả chứ! Rồi cha hắn Phi Thăng, Lý Nguyên được Lý Biệt Khứ - người có uy tín cực giai, phò tá do có quan hệ tốt từ nhỏ nên nhẹ nhàng lên ngôi mà chẳng gặp trở ngại nào, hiện tại vợ của hắn, Hoàng Hậu Lý Ly Từ cũng chính là con gái duy nhất của Lý Biệt Khứ, bản thân cũng là Thiên Linh Căn, tất nhiên do thân phận nên Lý Nguyên không thể gọi Lý Biệt Khứ là “cha vợ” được, nhưng nếu ở một nơi kín đáo không tai bay vạ gió và có Hoàng Hậu ở đó thì có thể a~. Về cơ bản, câu chuyện về Lý Biệt Khứ còn đóng thành hẳn một quyển sách!

“Haizz, nhưng Ly Dao cũng quá khổ a, ai ngờ con bé lại ra loại “Thôn Thiên Thanh Long” Pháp Tướng a..”

Khi đạt đến Nguyên Anh, đa số là Nguyên Anh hậu kì, tu sĩ sẽ bắt đầu ngưng tụ Pháp Tướng từ nền tảng là Nguyên Anh, rồi lấy Pháp Tướng làm nền tảng để đột phá Xuất Khiếu, bởi muốn “Nguyên Anh xuất khiếu” cần cái giáp đủ cứng để bảo hệ Nguyên Anh, đó cũng chính là Pháp Tướng. Dĩ nhiên cũng có thể lên Xuất Khiếu mới ngưng tụ Pháp Tướng nhưng nó còn khó gấp vạn phần ngưng tụ ở Nguyên Anh, nhưng cũng dễ hơn rất nhiều. Dễ ở chỗ lúc ấy thần hồn cường đại, ngưng tụ Pháp Tướng chỉ như lật tay qua lại mà thôi, khó ở chỗ muốn đột phá Xuất Khiếu cần đón “Nguyên Anh kiếp”, không có Pháp Tướng thì cũng coi như “vạn tử nhất sinh”!

Tuy nhiên trên đời luôn có ngoại lệ.

Lý gia, cũng là hoàng thất, mang trong mình Thanh Long huyết mạch, mà trong huyết mạch của Lý Ly Từ lại mang một loại kích thích thể chất, 2 thứ đó kết hợp lại khiến kết tinh của họ - Lý Ly Dao – vừa ra đời đã thức tỉnh huyết mạch, hư ảnh chân long xuất hiện, lại còn là thượng cổ huyết mạch phản tổ Thôn Thiên Thanh Long! Mà như thể trời đất tác hợp, không chỉ thức tỉnh huyết mạch, Ly Dao còn đạt được vạn năm hiếm có, thậm chí có thể sánh ngang Song Tuyệt Thế Linh Căn: Pháp Tướng trời sinh! Mà hơn thế nữa, cô còn có Tuyệt Thế Linh Căn!

Tất nhiên chỉ có 5 người biết sự thật, và tất nhiên là giữ bí mật, chỉ có tuyên truyền ra ngoài là thức tỉnh Thanh Long huyết mạch cùng Tuyệt Thế Linh Căn!

Tuy nhiên Thôn Thiên Thanh Long có một khuyết điểm lớn: trước Trúc Cơ chỉ có thể hấp thụ “Long khí” trong Long Mạch để lên cấp, mà không được cùng huyết thống, đến khi lên Trúc Cơ thì đột phá như nước lũ, ngủ một đêm dậy có khi đã đột phá rồi! Vậy nên đối với Thôn Thiên Thanh Long huyết mạch loại này thì trước Trúc Cơ quả thực là “Hậu Thiên” còn sau Trúc Cơ là “Tiên Thiên” mà!

“Thôi thì lão nô lãnh mệnh, để bệ hạ nghĩ ngơi chút ít vậy~”

Lý Biệt Khứ nói rồi biến thành đạo bóng tối bay đi, để lại Lý Nguyên ở trong đại sảnh một mình.

Chợt Lý Nguyên thở dài, nói

“Từ Nhi, lần này ta chắc chắn sẽ đem nàng cùng Phi Thăng, không để nàng chết dưới Lôi Kiếp đâu, một kiếp là quá đủ rồi, chắc chắn đây!”

Rồi hắn chậm rãi nói

“Rốt cục thì… 5 ngàn vạn năm làm Tiên Đế quả thực quá vô vị, nếu có nàng ắt hẳn sẽ tươi sáng hơn a~”