Chương 58: Lý Ly Dao

Lý Trường Minh đi vào một quán ăn trông khá sang trọng, hắn lấy một phòng riêng, hắn gọi một mâm đồ ăn rồi mở bảng hệ thống ra xem

“Xem nào, hồi phục cấp tốc…”

Lý Trường Minh dùng chân nguyên ngưng tụ thành thực thể rồi cắt vào bắp tay, dù chỉ ngưng tụ được một lát nhưng thế là đủ rồi.

Trước ánh mắt của Lý Trường Minh, vết thương hồi phục nhanh chóng, chỉ mất 1 phút để khép lại, thậm chí còn chẳng để lại sẹo! Đây chắc hẳn là tác dụng của Luyện Thể Công và Thiên Nguyên Thể (Thủy). Trong Luyện Thể Công, Luyện Huyết và Luyện Bì hỗ trợ hồi phục ngoại thương tự động, Luyện Huyết, Luyện Cốt và Luyện Tạng hỗ trợ hồi phục nội thương tự động, còn Thiên Nguyên Thể (Thủy) tăng 200% hồi phục, lại còn chân nguyên của Trúc Cơ kì đảo quanh hồi phục liên tục nữa, có lẽ vì thế mà lúc sau khi Thiên Kiếp đánh xuống hắn có thể hồi phục nhanh vậy.

“Mà nhắc đến Thiên Kiếp thì cũng thật kì là…”

Lý Trường Minh thầm nghĩ, hắn cảm thấy trong “truyền thuyết” Cửu Đạo Lôi Kiếp uy lực có vẻ không đúng lắm, hắn tin chắc dù dùng hết sức cũng hắn chẳng qua được Lôi Kiếp thứ 7, vì Lôi Kiếp như sóng sau đè sóng trước, càng đánh càng mạnh, nhưng hắn lại thấy dường như Lôi Kiếp càng đánh càng… yếu, thú thực thì hắn cảm thấy đạo Lôi Kiếp thứ 9 còn không bằng đạo Lôi Kiếp thứ nhất! Cứ như có người an bài vậy!

Thậm chí lúc mà hắn đang ở trạng thái “tiến thối lượng nan”, khi Đạo Cơ chuẩn bị tung sát chiêu tiếp theo, hắn tin chắc hắn sẽ không tránh được, ấy thế mà đúng lúc ấy Lôi Kiếp đánh xuống, tạo cho hắn một “sinh lộ”

Mà quay ngược một chút nữa thì sẽ thấy hắn nhận được công pháp Luyện Thể Công một cách ngẫu nhiên, nhưng chính điều đó lại ngăn hắn đột phá Trúc Cơ theo cách bình thường, rồi chợt Trần sư tỉ đến và hắn phải cuốc bộ một mình, và hắn gặp truyền thừa ấy! Hắn tin chắc Tần Quang sẽ không đi bộ, mà Tần Quang cũng không phải hệ Thủy, mà hắn cũng tấn thăng lâu rồi, mà Trần sư tỉ cũng thế, tức là… có kẻ sắp đặt hắn!

Rồi bất tri bất giác, hắn nhớ lại cái thuyết âm mưu mà hắn từng đề ra: “Thiên Đạo là kẻ đứng sau màn đánh cờ!”

Lý Trường Minh lắc lắc đầu, cố gắng quên đi giả thuyết đó, bởi nếu hắn cứ nghĩ điều đó trong đầu, có thể hắn sẽ vô tình có suy nghĩ chống lại “Thiên Ý”, hắn cũng không phải mấy kẻ cứ suốt ngày hô “Ta muốn nghịch thiên”, hắn còn chẳng phải Khí Vận Chi Tử, nên chống lại “Thiên Ý” là một suy nghĩ không tốt.

Chợt có tiếng gõ cửa, và một giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào vang lên

“Quý khách, đồ ăn của quý khách đã xong rồi, Tiểu Ngọc có thể sắp mĩ thực lên bàn không ạ?”

“Được”

Lý Trường Minh thu hết mọi suy nghĩ vào rồi đáp, hắn lần này đến đây thăm thú nhân gian là chính, còn những suy nghĩ khác thì về động phủ rồi suy nghĩ tiếp cũng được.

Đồ ăn nóng hổi được sắp lên bàn, cô nhân viên tự xưng “Tiểu Ngọc” giới thiệu từng món ăn cho Lý Trường Minh.

Sau khi giới thiệu xong, cô cúi đầu chúc ngon miệng rồi đi lùi về sau và khép cửa lại.

Lý Trường Minh thưởng thức từng món một, lại mở cửa sổ ra ngắm nhìn khung cảnh phía dưới phố. Tuy các khá xa nhưng với Vạn Lý Nhãn – bản nâng cấp Trúc Cơ của Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ – bản nâng cấp Trúc Cơ của Thiên Lý Nhĩ, Lý Trường Minh dễ dàng nghe được từng tiếng nói một, quan sát từng cử chỉ một.

Dưới đó cũng thật nhịn nhịp, có đứa bé đang nũng nịu mẹ, có cắp trai gái đang hẹn hò bương lời đường mật, có người đang trả giá cho món hàng, có nhóm mấy đứa bé mua kẹo hồ lô, có mấy người đang cụng ly chúc mừng,… Khung cảnh nhộn nhịp ấy làm hắn nhớ tới tuổi thơ, khi mà còn nhỏ, cha mẹ hắn hay dắt hắn và em gái đi ra phố chơi.

Chợt có tiếng nói làm thu hút sự chú ý của hắn, cũng thu hút sự chú ý của người đi đường

“Chỉ là cây kẹo hồ lô mấy đồng thôi mà, đại bá, coi như bỏ qua cho ta đi, ta… hết tiền rồi”

Một cô gái trông khá xinh xắn nói

“Một cây thì được, nhưng cô ăn hết cả sạp kẹo của ta rồi, giờ bảo không có tiền là sao???”

Người bán kẹo hồ lô mặt có chút khổ sở, quay ra hỏi

“Không phải không có, chỉ là ta… quên mà thôi!”

Cô gái kia vẫn cãi lại

“Hừ, lý do lý trấu, vậy giờ có trả tiền hay không?”

“Đại bá, ngươi có biết ta là ai không?”

“Là?”

“Là..l..à…là… là tu sĩ Luyện Khí tầng 6!”

Nói rồi cô bộc phát tu vi ra, quả thực là Luyện Khí tầng 6

“Hừ, tu sĩ thì sao, vẫn phải trả tiền!”

Đại bá nói với giọng như chém đinh chặt sắt, cũng phải thôi, ở đây cũng gần Ngọc Thanh Tông, tu sĩ Luyện Khí cũng chẳng phải thứ xa lạ gì, tỉ như đội hộ pháp thường xuyên tuần tra chẳng hạn, chỉ đến tầm Trúc Cơ là hiến thấy thôi.

Thấy thái độ của người bán hồ lô, cô gái đưa mắt xung quanh như cần sự giúp đỡ, chắc hẳn tìm người quen, Lý Trường Minh cũng không ngại xem tiếp vở kịch. Chợt khi nhìn đến Lý Trường Minh, cô gái… mắt sáng lên, phi thân đến chỗ hắn, nắm lấy tay hắn qua thanh cửa sổ, cười tươi nói

“Tìm được rồi tìm được rồi!”

Lý Trường Minh mặt mộng bức, đây là ai a, hắn còn không quen!

“Ngươi là người Ngọc Thanh Tông đúng không! Ngươi trả tiền giúp ta đi, rồi ta sẽ… nói tốt về ngươi!”

Lý Trường Minh não load sắp cháy máy, rốt cục là ai, tự dưng nắm tay hắn rồi bảo hắn trả tiền giúp, hắn làm người có liêm sỉ a, hắn không phải Sugar Daddy a, không có chuyện nắm tay một cái là thay trả tiền a!

Nhưng cũng được, tay cô gái này khá tốt, cảm giác láng mịn như ngọc, lại mềm mại như bông, nếu không phải trong đó có xương, hắn còn nghĩ đây không phải tay người.

“Ừm.. cũng được…cô cần bao nhiêu tiền…”

“5 đồng thôi, à không, chờ đã, là 100 đồng… thì phải”

“Là 115 đồng thưa cô”

Đại bá nói vọng lên

Lý Trường Minh đưa hẳn một tờ Kim Phiếu cho cô gái đang đu ở cửa sổ, bởi vì hiện hắn không có tiền lẻ…

“Cảm ơn rất nhiều, đúng rồi, tên ngươi là gì?”

“Tần Quang”

Lý Trường Minh đáp, hắn cảm giác lần này sẽ rất phiền phức nên mượn tạm tên của Tần Quang vậy, chắc hắn sẽ bỏ qua…

“À, ta nhớ rồi, ta sẽ nói tốt với ngươi cho sư phụ ta!”

Nói rồi cô đáp xuống đất, trả tiền cho đại bá bán hồ lô

“Thật là một cô gái hoạt bát”

Lý Trường Minh nghĩ rồi vung tay thu hết đồ ăn vào… nhẫn trữ vật, hắn không muốn lãng phí đồ ăn nha, rồi hắn xuống phòng thu ngân, trả tiền nhanh chóng và rời khỏi hiện trường bằng cửa sau.

Cô gái kia sau khi trả tiền xong thì lên tìm Lý Trường Minh nhưng không thấy đâu, cô bước vào, thở dài

“Haizz, ta định trả ơn mà~”

Chợt có giọng nói vang lên

“Chà chà, vậy cô định lấy thân báo đáp ư?”

Một bóng đen hiện ra ở góc tường phòng, một người trông già nua xuất hiện

“Aaaaa”

Cô gái hét lên rồi định chạy trốn, nhưng người già nua kia nhanh chóng đến gần, giữ cô lại

“Đại công chúa, chạy đi đâu?”

“Lý gia gia, tha ta a, tha ta aaaa”

Người già nua gọi là “Lý gia gia” kia thở dài, nói

“Đại công chúa, đã đến giờ hồi cung…”

“Không, ta không về đâu, ta muốn đi chơi a!”

“Vậy mời ngài trình bày với Hoàng Thượng, lão nô già rồi, điếc rồi, nghe không hiểu…”

“Không, Lý gia gia, tha ta a…”

“Xin đắc tội, Đại công chúa, hơn nữa ngài cũng suy nghĩ đi, ngài là Đại công chúa của Hoàng Triều, hiện cũng là công chúa duy nhất, mang họ “Lý” của Hoàng Thượng, lấy “Ly” trong tên Hoàng Hậu làm chữ lót, lại lấy “Dao” trong tên của Thái Hoàng Thái Hậu làm tên đầu, bản thân lại có Tuyệt Thế Linh Căn, bệ hạ mong chờ vào ngài biết bao, sao ngài xuốt ngày rong chơi như vậy…”

“Ta không rong chơi, ta đi cải trang vi hành … a, Lý gia gia, sao ngài đánh ta”

“Hừ, thôi thì lão nô hết cách, đành mời Hoàng Thượng chủ trì…”

Nói rồi ông lão già nua biến mất trong màn đêm.