Chương 57: Diệp Thiên Khung

Lý Trường Minh bước trên phố, hướng tới một nơi trông khá xa xỉ, tên gọi là “Linh Thạch Trung Chuyển Quán”, về cơ bản nghĩ như tên, nơi này là nơi đổi từ linh thạch qua Kim Phiếu.

Vào đến nơi, Lý Trường Minh thấy trong quầy có một cô gái khá xinh xắn tu vi Luyện Khí tầng 4 đang tu luyện, bên phía bảng giao dịch thì có để mấy tờ giấy, chắc là để trao đổi, còn bảng tỉ giá linh thạch nữa. Thấy Lý Trường Minh, cô nhân viên đứng dậy

“Vị cô nương này có thể đổi cho ta 5 viên linh thạch hạ phẩm sang Kim Phiếu được không?”

“Dạ, vâng”

Cô nhân viên đáp lời ngay, sở dĩ cũng một phần là do không nhìn thấu được tu vi của Lý Trường Minh

Chợt trong lúc chờ, trước mặt Lý Trường Minh xuất hiện một bảng thông báo: “Hệ thống nâng cấp hoàn tất, cảm ơn túc chủ đã tin tưởng!”, “Chế độ mới: Giao diện thực tế!”

Có vẻ như hiện tại thì hệ thống sẽ hiện ra trong thực tế chứ không phải vào kiểm tra trong giấc ngủ nữa.

Lý Trường Minh nhìn vào bảng thông tin của bản thân:

[Tên: Lý Trường Minh

Giới tính: Nam

Tuổi: 18

Linh căn: Tứ Linh căn cao giai.

Thể chất: Thiên Nguyên Thể (Thủy), Cực Lực Nguyên Thể (0,01%) (điểm kích để xem xét)

Tính cách: Trầm ổn, ngoan cố, có thù tất báo, thông minh, vô tình.

Tâm trí: Kiên định.

Nhan sắc: Mĩ nam (91/100).

Công pháp tu luyện (Tính đến hiện tại): Ngọc Cốt quyết đại thành, Kim Nguyên Khí đại thành, Tuệ Tâm đại thành, Ngọc Hành bộ đại thành, Huyễn Dạ Ảnh Trúc Cơ tiểu thành, Liễm Tức thuật đại thành, Ngọc Trảm tầng 9, Lồng Chân Khí tiểu thành. Dạ Ảnh Trúc Cơ tiểu thành, Luyện Thể Công đại thành

Cảnh giới (Tính đến hiện tại): Trúc Cơ sơ kì.

Hệ thống trạng thái: Đã kích hoạt.]

Trông có vẻ hoành tráng hơn rồi!

Lý Trường Minh thử ấn vào “Thiên Nguyên Thể (Thủy)”, một dòng thông tin hiện ra:

“Đạo Cơ từ bỏ “đạo” của bản thân, lấy “đạo” đó uẩn dưỡng người nhận, khiến người đó nhận được Thiên Nguyên Thể, Thiên Nguyên Thể (Thủy) có tính chất hồi phục tăng 200%, khả năng ngộ đạo tăng 4,67%, khả năng kháng lửa giảm 8,22%, kháng băng giảm 7,3%”

Lý Trường Minh nhìn chằm chằm vào bảng thông tin mà không hề hay biết cô nhân viên đang đứng đó và… đỏ mặt, vì ô không nhìn thấy bảng hệ thống nên thứ mà Lý Trường Minh đang nhìn trong mắt cô là…ngực cô.

“E hèm,… mong tiền bối… giữ lòng tự trọng…”

Nghe vậy, Lý Trường Minh giật mình tắt bảng thông báo đi, nói

“Hả, sao, à cô đổi xong Kim Phiếu rồi à, cảm ơn, mong còn hợp tác.”

Nói rồi Lý Trường Minh rời đi

“Haizz, chẳng biết nên nói thế nào nữa…”

Cô nhân viên ra vẻ tiếc nuối, quả thực cô không thích người khác nhìn chằm chằm vào cơ thể mình nhưng Lý Trường Minh… khác, hắn có nhan sắc, lại có thực lực, phải biết cách biệt từ Luyện Khí đến Trúc Cơ nhue một trời một vực vậy, vì Trúc Cơ có thể phi hành, lại có linh thạch, dù hắn chỉ xuất ra 5 viên nhưng cô có thể nhìn thấy hắn có nhẫn trữ vật, với kinh nghiệm của mình, cô có thể khẳng định cái nhẫn đó không dưới 100 linh thạch hạ phẩm, đây chẳng phải mẫu người của năm ngoài có nhan sắc, thân có thực lực, trong lại nhiều tiền sao!

“Mà thôi, trông thế chắc hẳn đã có đạo lữ rồi, không tiếc không tiếc a~”

Cô nhân viên tự an ủi mình rồi quay ra tu luyện, một ngày đón được 2 vị khách đã là may mắn lắm rồi, dù sao thì tu sĩ ít khi đi dạo phố, còn nếu đi dạo phố thì chủ yếu là loại nghèo kiết xác chẳng có tí linh thạch nào.

Chợt chuông gió kêu lên, một giọng nam đầy mạnh mẽ vang lên

“Chủ quán, cho ta bán con Xích Vĩ Ngư này!”

Cô nhân viên mở mắt ra, nhưng trái với suy nghĩ của cô về một người cao to vạm vỡ thì lại là một nam thanh niên khá đẹp trai, cơ bắp không “cuồn cuộn” nhưng vẫn thể hiện sự mạnh mẽ, từ trong người tỏa ra chút man khí.

“Dạ, vâng vâng, Xích Vĩ Ngư, ngài chờ chút”

Cô nhân viên có chút hoảng hốt vì theo cô suy đoán con Xích Vĩ Ngư này cũng tầm Luyện Khí tầng 7! Quả nhiên sau khi kiểm tra đó là một con Xích Vĩ Ngư Luyện Khí tầng 7.

“Dạ, ngài bán cả con hay bán mỗi xương, thịt, vảy ạ?”

“Bán hết”

“Vâng, tất cả là 31 linh thạch”

Cô cố tình trả giá cao hơn 2 viên linh thạch, rốt cục thì kết giao với những người thế này khá là có lợi với cửa hàng.

“Được, thống khoái!”

Thanh niên nói rồi nhét hết linh thạch vào một túi vải, vác trên vai rồi rời đi

“Phù… hôm nay là ngài gì thế không biết”

Cô nhân viên có chút hồi tưởng, đầu tiên là gặp một mĩ nam soi ngực rồi rời đi thẳng thừng, giờ lại gặp một tay thợ săn nhưng đẹp trai không kém, chỉ là hơi… không biết nói thành lời thế nào.

“Thôi, lại tu luyện nào, khổ tu thành tiên, khổ tu thành tiên a~”

Trong lúc đấy, thanh niên vừa bán con Xích Vĩ Ngư đi vào một ngõ nhỏ, cất tiếng gọi thì thầm

“Sư phụ, giờ thì làm sao nữa”

Một giọng nói vang lên

“Ngươi đi mua một cây bút khắc linh văn cho ta, loại rẻ rẻ thôi, loại dùng vài ba lần cũng được, ta sẽ dạy ngươi khắc tụ linh trận…”

Linh hồn đang nói dở thì một giọng nói chen vào

“Chỉ là một cái tàn hồn thôi, không cần nghe nó làm gì”

Một người xuất hiện, người này có quần áo đen kín mít, trên mặt đeo mặt nạ

“Ngươi là ai?”

Nam thanh niên nói, giật mình thủ thế

“Không cần lo, ta muốn chiêu mộ ngươi vào thế lực của ta, chỉ cần…”

“Ngươi muốn làm gì, đây là đệ tử của ta!”

Tàn hồn tức giận nói

“Hừ, chỉ là tàn hồn mà thôi, lắm mồm”

Nói rồi hắn khua tay, một tấm lưới màu tím văng ra, rồi khi hắn thu tay lại, lập tức xuất hiện trong tấm lưới một linh hồn màu xanh lá

“N-ngươi là ai, tại sao ngươi lại muốn bắt ra, đây là… Thiên La Địa Võng! Không, không giống lắm, đây là thứ quái gì!”

“Hừ, lắm mồm, thôi thì trước khi chết ta thành toàn vậy, đây là Hồn La Thiên Võng Cực, còn ta là ai ư? Là kẻ luyện ngươi thành đan!”

Nói rồi người áo đen nắm chặt tay lại, trong phút chốc liền hiện ra một viên nén màu xanh

“Tàn hồn Xuất Khiếu đỉnh phong! Tốt tốt tốt! Thiên Hồn Khu Hạ Đan là chắc chắn sẽ ra rồi!”

Nam thanh niên nhìn thấy thế thì mặt mày tái mét, mới vài giây trước, kẻ mà hắn gọi là sư phụ, kẻ mà tự cho pháp lực thông thiên, nay đã trở thành viên nén màu xanh đằng kia rồi!

“Còn ngươi, có muốn đi theo ta không?”

Nam thanh niên liền gật đầu lia lịa, hắn không dám từ chối để thử cái mạng nhỏ, còn trả thù ư? Không cần, đằng nào hắn cũng mới quen kẻ kia được một tháng, tuy “nhất tự vi sư bán tự vi sư” nhưng kẻ kia có vẻ mục đích không đơn giản.

“Tốt tốt, ngươi yên tâm, đi theo ta, dù có là gà chó cũng thăng thiên!”

Người mặc áo đen tâm tình có vẻ tốt, vỗ vai nam thanh niên rồi ngửa mặt lên trời

“Hàn Thiên Tôn a, rồi sẽ đến lúc ta cướp “ngai vàng” của ngươi!”

Chợt hắn quay sang nam thanh niên

“Mà đúng rồi, ngươi tên gì?”

“Dạ… Diệp Thiên Khung…”

“Hảo tên a~, giờ ngươi là 21, còn giờ ta phải đi sắp đặt chút chuyện, haha”

Nói rồi hắn đạp không mà đi, bỏ lại Diệp Thiên Khung một mình

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy…”

Diệp Thiên Khung tự hỏi