“R-rốt cục n-ngươi là ai!”
Một kẻ mặc đồ đen kín mít toàn thân, quanh người ngoại phóng ra khí áp Nguyên Anh kì, lại đang run lẩy bẩy trước một Kết Đan kì! Vị Kết Đan kì đó mặc áo choàng đen bọc lấy cả thân nhưng vẫn không thể giấu hoàn toàn cơ thể yểu điệu, thướt tha, giọng nói của cô ngọt ngào vang lên:
“Ai da ai da~, ta đã bảo đừng đụng vào kẻ này mà, sao ngươi không nghe a~”
Nói rồi cô thả một con bướm tím từ trong ống tay áo
“Thiên Phong Điệp! Rốt cục ngươi là ai! Chẳng lẽ là đệ tử của Huyễn Điệp tôn giả!”
“Nha nha, ngươi coi thường ta quá a~, người ta thế này, sao lại bái kẻ “phế vật” đó làm sư phụ được~”
“Ngươi!”
Kẻ Nguyên Anh kì kia chỉ nói được thế rồi ngất đi, không, là chết đi.
Nguyên Anh kẻ đó liền rời khỏi xác, dùng tốc độ nhanh nhất hòng trốn thoát. Chợt từ trên cao, một cái lưới phủ xuống, kéo Nguyên Anh kẻ này về, một bóng người khác xuất hiện, lần này là nam, hắn nói
“Lại thêm một cái Nguyên Anh, lần này chắc đủ để luyện Tam Tâm Xuyên Kích Đan a~”
“N-n-ngươi là ai!”
Nguyên Anh thốt lên với giọng sợ hãi
“Là kẻ giết ngươi”
Hắn liền nắm tay lại, Nguyên Anh gào thét, nhưng chẳng làm được gì, vài giây sau, trong lòng bàn tay hắn là một viên nén, trong đó tản ra cảm giác làm thoải mái tinh thần.
“Muội vẫn làm việc tự do như trước, biết rõ kẻ địch là Nguyên Anh kì nhưng chẳng chịu đề phòng gì cả…”
“Thì tại muôi biết có biểu ca thu dọn hiện trường giúp mà~”
“Hừ, chục năm vẫn thế, trăm năm vẫn vậy, ngàn năm không đổi, vạn năm chẳng thay, “chết” một lần rồi vẫn chưa khôn ra…”
“Ai da, biểu ca trách muội ư?”
“Không dám không dám”
Trong lúc hai người nói chuyện, nếu hữu ý nhìn xung quanh sẽ thấy la liệt xác chết, trên đó có khắc huy hiệu Đại Bảo Đường, mà thấp nhất tu vi cũng là Trúc Cơ!
Đằng sau lưng hai người đó là một cái xác, không, hắn còn thở, đó là Lý Trường Minh.
“Chơi thế đủ rồi, thu dọn thôi”
Bóng người nam nói rồi vẫy tay, tay hắn đi đến đâu, như có một tấm lưới kéo đến đấy, một ít linh hồn bị lưới kéo vào, rồi có tiếng kêu
“Tên khốn, ta có thành ma thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Dĩ nhiên là linh hồn của kẻ nào đó đang giả chết
“Haha, mời, trên đời này ma quỷ là thứ ta không sợ nhất, haha”
Hắn cười rồi thu thay lại, nắm chặt, vài giây sau có một viên nén bay ra, dù không tốt như viên nén trước nhưng cũng làm người ta thổn thức không thôi nếu nhìn vào.
Chợt cô gái nói
“Có ba động trong không gian”
“Đi!”
Nói rồi hai người biến mất, trước khi đi cô gái không quên vẫy tay một cái, lập tức hiện trường trở về thành rừng xanh um tùm không vết máu như ban đầu
…
“Ahhhh~”
Lý Trường Minh vươn vai tỉnh dậy, hắn cảm giác như vừa rồi chỉ là giấc mơ vậy, nếu không phải trong người luồng chân nguyên đang chảy cuồn cuộn chắc hẳn hắn không dám tim đó là hiện thực.
“Xem thử tí nào~”
Hắn nói, quả thực hắn cũng hiểu kha khá về Trúc Cơ kì rồi nhưng “trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một làm”, lý thuyết ghi là thế nhưng tự thực hành hẳn sẽ tốt hơn chứ.
Lý Trường Minh giơ tay lên, trên lòng bàn tay một giọt nước xuất hiện, nó to dần ra, to dần ra, chợt Lý Trường Minh suy nghĩ biến động, ý đồ biến nó thành cây thương thì… giọt nước vỡ nát ra bắn tung tóe
“Có vẻ như không làm được như Đạo Cơ nhỉ…”
Hắn vì từng thấy cả cái lĩnh vực như nạp lần đầu của Đạo Cơ nên muốn thử nhưng đến cả biến đổi cơ bản là thành phi châm hắn cũng chẳng làm được, sau đó hắn cũng dần hiểu ra: Đạo Cơ cấu tạo từ “đạo” nên nó có thể điều khiển “đạo” đó dễ dàng, còn hắn chỉ là mới hấp thụ “đạo”, bản chất hắn chưa thật sự lý giải được “đạo” nên tạo hình cho nước cũng không được.
“Giờ thì thử U Minh nhỉ”
U Minh là thanh kiếm hắn tế luyện bằng máu, lại dùng huyết thuật tạo liên kết nên khi hắn tấn cấp thì U Minh cũng tấn cấp theo, hắn chết U Minh cũng “chết” theo, U Minh gãy hắn cũng nhận phản phệ, nói chung là “có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu”. Hiện hắn lên Trúc Cơ nên U Minh đã được “tấn cấp” thành linh bảo.
“Trước tiên là Hắc Hỏa”
Lý Trường Minh vung kiếm, một đạo Hắc Hỏa bắn ra từ trong thanh kiếm, lướt đi đến phia đối diện, chân nguyên của Lý Trường Minh cũng tiêu đi một ít
“Rồi, giờ thì…. Ngự Khí Phi Hành thôi!”
Đây là thứ mà Lý Trường Minh trông chờ nhất, hắn không thể Ngự Khí khi ở trong không gian kia, cũng chẳng biết tạo sao, nhưng giờ ra ngoài thì hắn đã có thể!
Như đã nói, du lịch trên không là thứ mà Lý Trường Minh luôn khao khát, vì hắn rất thích bay!
Lý Trường Minh mất gần một canh giờ chỉ để chỉnh độ cân bằng giữa niệm lực và tinh thần lực, rồi mất nửa canh giờ nữa để truyền chân nguyên vào một cách bền bỉ, rồi mất thêm một canh giờ nữa để vừa dùng niệm lực và tinh thần lực vừa truyền chân nguyên. Sau gần hai canh giờ rưỡi, cuối cùng hắn đã có thể bay! Và chỉ sau… 5 phút, hắn đã tụt hứng, quay ra một bụi cây và… nôn, hắn nhớ ra hắn bị sợ độ cao cùng “say phi hành”!
“ Ọe ọe… Khốn nạn… ọe ọe…”
Lý Trường Minh, sau khi chỉnh lại tinh thần, quyết định quá giang đi xe bò đến Ngọc Thanh Tông, cũng không cách đây xa lắm, hắn không đi bộ hay chạy vì nãy giờ hắn đã kiệt sức vì nôn rồi.
“Lần này chắc chắn phải xin Ngọc Linh sư tỉ vài viên thuốc chống say mới được…”
Lý Trường Minh thầm nhủ. Ngọc Linh sư tỉ là vị sư tỉ đã đưa hắn đến Ngọc Thanh Tông.
Lý Trường Minh quyết định sẽ ngủ một giấc, hắn đã căng não 3 ngày đêm để đánh bại Đạo Cơ rồi. Khi hắn chợp mắt đi, một khung cảnh quen thuộc xuất hiện, bầu trời đầy sao, trước mặt hắn là hệ thống gacha. Chợt trên màn hình hệ thống xuất hiện dòng chữ:
“Chúc mừng túc chủ đã đạt Trúc Cơ, có bản Update dành cho phiên bản 2.0, túc chủ có muốn nâng cấp?”
Bên dưới xuất hiện 4 đáp án
“Có/Tất nhiên rồi/OK/Không thành vấn đề”
“…Thôi thì… “Có” đi….”
Lý Trường Minh cũng cạn lời
Sau khi hắn ấn “Có”, một cỗ năng lượng đẩy hẳn ra khỏi không gian gacha, khiến hắn trở về hiện thực, và điều đó đồng nghĩ với việc hắn không ngủ được, à, là không được ngủ…
“Hệ thống khốn nạn…”
…
Sau một đêm không ngủ, Lý Trường Minh cũng có chút thu hoạch, hắn đã đọc quyển mà Hàn Thiên Tôn để lại, quả thực khi lên đến Trúc Cơ thì nó mới mở ra trang tiếp theo, trong đó có viết tâm đắc của Hàn Thiên Tôn trong việc luyện khí, luyện đan, luyện trùng, bày trận pháp,… và cả kinh nghiệm để lên Kết Đan “đơn giản nhất” nữa: Giết một số Kết Đan tu sĩ nhất định để lấy Đan Điền của bọn họ tạo thành trận pháp, rồi dùng trận pháp đó để Kết Đan, đảm bảo thành công (P/S: số lượng Đan Điền theo cấu trúc 24, 48, 72, 144, trên 48 đảm bảo thành Kim Đan, 12 viên Kim Đan cũng đảm bảo thành Kim Đan, thời gian sau khi chủ của Đan Điền ấy chết không được cách quá 3 năm, cần bảo quản trong hộp ngọc, chúc đạo hữu thành công)
“Nếu làm thứ này chắc mình sẽ bị gọi là tà tu mất…”
Lý Trường Minh cười khổ
Đồng thời hắn cũng nhận ra sự thần kì của Dạ Ảnh và Huyễn Dạ Ảnh: Khi lên hắn Trúc Cơ, 2 công pháp này… tự động tấn cấp theo!
“Minh lấy được thứ này ở đâu ấy nhỉ?”
Lý Trường Minh nghĩ nhưng không ra, hắn chỉ nhớ là lúc vào Tàng Thư Các, lúc đi ra đã có thêm 2 công pháp này rồi!
“Tiểu tử, đến Bình An thành rồi, ta chỉ đến được đây thôi, còn lên Ngọc Thanh Tông thì cậu tự lên nhé”
Người lái xe nói vọng vào, sở dĩ ông ta xưng hô như vậy vì Lý Trường Minh không lộ ra thân phận
“Dạ, cháu cảm ơn ạ, cháu có tí tiền, coi như là trả tiền xe ạ”
Lý Trường Minh đưa vội cho bác lái xe một tờ tiền mà hắn chẳng dùng rồi đi, lần này hắn định thăm thú Bình An thành – một trong bốn thành ngay dưới chân Ngọc Thanh Tông. Hắn định đến nơi giống như tiệm cầm đồ đầu tiên, vì nơi này dùng tiền mặt, mà hắn chủ yếu trên thân là linh thạch, nên đổi tí tiền dùng cho sướng tay ăn cho sướng mồm.
Bác lái xe nhìn tờ tiền mà mộng bức: “Ta là ai? Đây là đâu? Người này là ai? Công tử nhà nào? Đi quá giang một chuyến sao đưa hẳn một tờ Kim Phiếu???” Phải biết cả đời bác lái xe cũng chỉ tích được 3, 4 tờ thế này mà thôi!