Chương 53: Đạo Cơ

“Đ-đây… là đâu?”

Lý Trường Minh mở mắt ra, ánh nắng mặt trời chói sáng làm hắn phải che mắt lại, hắn nhìn qua xung quanh, có vẻ như hiện hắn đang ở trên một bãi cỏ trên đồi. Bên cạnh hắn có một tấm bia đá, trên đó khắc hình giọt nước, Lý Trường Minh lại vô thức chạm vào tấm bia đó, đột nhiên một cơn đau đầu xuất hiện, hắn ôm đầu , nhưng nhận ra là không đau, mà cảm giác như hắn vừa thiếu đi thứ gì đó!

Bỗng trên tấm bia xuất hiện 2 dòng chữ: “Chân Thân đã đến, Đạo Cơ đã hiện”

Rồi hắn, theo trực giác nhìn về phía bên trái, với Thiên Lý Nhãn của mình, Lý Trường Minh nhận ra bên đó cũng có một ngọn đồi, và có một người đang nhìn hắn, người đó có ngoại hình… y hệt hắn!

Rồi trên tấm bia xuất hiện thêm: “Lôi Vân đã thành, Song thân nhất tử”

Bỗng trên bầu trời trong xanh hiện ra một đám mây màu đen lẫn xám, có chút lôi điện vờn quanh, hiển nhiên đó là “Lôi Vân”, rồi Lý Trường Minh, và cả kẻ giống hệt hắn nữa, có một cảm xúc mãnh liệt: “Kẻ đối diện, phải chết!” Cảm xúc như thù địch vạn kiếp, không chết không thôi!

Nhưng tinh thần của Lý Trường Minh không phải người phàm sánh kịp, hắn nhanh chóng tỉnh táo một chút, suy nghĩ lại.

“Đạo Cơ? Chẳng lẽ là trong “truyền thuyết” Đại Đạo Trúc Cơ! Lại còn “Song thân nhất tử” nữa, chẳng lẽ là… “Sát Đạo” ư? Mà trông cái kí hiệu giọt nước này, có thể là “huyết đạo” hoặc “thủy đạo” a….”

Lý Trường Minh chỉ mất một lát để nhìn ra vấn đề, hắn đã rơi vào một cái Đại Đạo Truyền Thừa nào đó, hơn nữa lại còn là “Sát Đạo”!

“A…ha…ha…”

Lý Trường Minh cười khổ, chẳng biết là may hay xui nữa, theo hắn moi được thông tin thì Đại Đạo Trúc Cơ chủ yếu là dành cho thiên kiêu cấp vì độ khó của nó, đến trình độ của Lý Trường Minh cũng miễn cưỡng đi Tiểu Đạo Trúc Cơ mà thôi!

Nếu lấy “Luận Đạo” hay “Ngộ Đạo” thuần túy thì độ khó khá cao, cần thuyết phục “Đạo Cơ” thành công, nhìn như Tần Quang cũng mất đến 8 tháng! Mà có kha khá Đạo Cơ tính cố chấp khá cao, thậm chí còn yêu cầu người “Luận Đạo” giải thích cho được thì thôi, có người đã từng chết già vì không giải thích được câu trả lời hợp lý!

Mà “Sát Đạo” thì khó khăn hơn, yêu cầu người “Ngộ Đạo” cần đánh bại “Đạo Cơ”, hơn ở cái nhanh và gọn, thua ở cái nguy hiểm, đến cả Thiên Kiêu vẫn lạc trong lúc “Ngộ Đạo” cũng chẳng ít!

Vì thế Đại Đạo Truyền Thừa ở trong tay các Đại Tông Môn như gân gà vậy, bỏ thì tiếc, một vị tôn giả Phi Thăng thành công mới có thể xuất hiện một cái Đại Đạo Truyền Thừa a, nhưng giữ lại thì chẳng để làm gì, nhìn đến cả Thiên Kiêu cũng vẫn lạc thì ai chẳng sợ, một vị Thiên Kiêu hạt giống bỏ rất nhiều của cải để nâng phẩm chất mà lại vẫn lạc trong lúc “Ngộ Đạo”, có ai không xót không!

Hơn nữa đa phần Thiên Tiêu là Thiên Linh Căn, một số ít Tuyệt Thế Thiên Kiêu là Tuyệt Thế Linh Căn, riêng Tần Quang thì ngoại lệ, mà cả Thiên Linh Căn cùng Tuyệt Thế Linh Căn đều là đơn hệ, lấy ra Đại Đạo Truyền Thừa phù hợp rất khó nha! Mà kể cả Đại Đạo Truyền Thừa lẫn Tiểu Đạo Truyền Thừa chỉ dùng được một lần rồi “đạo” còn sót lại sẽ tan vào trời đất.

Nhìn thì lâu nhưng tất cả chỉ là trong chốc lát, còn hiện tại sự chú ý của Lý Trường Minh đang tụ tập vào kẻ đối diện

Kẻ đó có thể nói là bản sao hoàn mĩ của Tần Quang, giống đến từng chi tiết!

Vì “Tiên thủ hạ vi cường”, Lý Trường Minh liền dùng Ngọc Hành Bộ di chuyển đến gần đó để tấn công, nhưng lạ thay, dường như kẻ đó cũng có ý nghĩ tương tự, hắn cũng lướt đến và dùng… Ngọc Hành Bộ!

Dù bất ngờ nhưng Lý Trường Minh nhanh chóng ổn định lại, hắn cần đánh nhanh thắng nhanh!

U Minh kiếm liền rời vỏ, một đạo Kim Nguyên Khí lóe lên, chém vào đầu của Đạo Cơ khiến đầu hắn đứt thành hai nửa!

“Phù, xong…”

Lý Trường Minh thở dài nhưng vẫn chú ý vào tên Đạo Cơ. Chợt, nửa đầu kia rơi xuống liền tan thành nước và nửa đầu còn gắn liền với thân liền “mọc” lại y như cũ!

Đạo Cơ nhìn Lý Trường Minh trong 2 giây, rồi thi triển thế tấn công như vũ bão. Đầu tiên hai cánh tay của hắn biến thành hai lưỡi kiếm, chém đến liên tục đến. Lúc đầu chỉ là chém như chém bừa nên Lý Trường Minh liền dùng kiếm pháp để đỡ lại, nhưng như thể Đạo Cơ này ăn cắp được kí ức của hắn, lưỡi kiếm của Đạo Cơ liền trở nên lưu loát hẳn, dần dần đường kiếm như thu thủy dịu dàng, lại có lúc như hạ thủy mạnh mẽ!

“Ngươi đã ăn trái ác quỷ hệ logia à!”

Lý Trường Minh khó chịu nói, rốt cục thì tên Đạo Cơ này đúng kiểu chém không chết, thậm chí còn không tính là sát thương a!

Thấy tình hình không ổn, Lý Trường Minh liền dùng Ngọc Kiếm Quyết phản công, lại dùng Hắc Hỏa và Kim Nguyên Khí, lưỡi kiếm tuy chém sượt qua nhưng Kim Nguyên Khí lại lướt đến, cắt ra một vết thật sâu bên hông Đạo Cơ, chỉ Hắc Hỏa lưu lại nhanh chóng tạo ra tiếng “xèo xèo” rồi biến mất. Tuy là thế nhưng Lý Trường Minh liền tỏ ra vui vẻ vì hắn cảm nhận được tên Đạo Cơ này đã yếu đi đôi chút, dù chỉ là chín trâu mất đi một sợi lông nhưng cũng được rồi!

Lý Trường Minh liền nhanh chóng thi triển “Cuồng Vũ Hắc Hỏa” – tuyệt kí hắn lâm trận ngộ ra!

Hỏa diễm bừng bừng, thủy lưu tới tiếp, khói bốc lên như trùng trùng điệp điệp…

Cuối cùng thấy có vẻ không ăn thua, Đạo Cơ liền tung một đại chiêu: Nó nhảy lên, cánh tay phình to ra như một tảng đá lớn, đập xuống chỗ Lý Trường Minh

Lý Trường Minh liền nhanh chóng dùng Dạ Ảnh thoát thân, cánh tay to lớn ấy đập xuống, tạo ra một tiếng vang lớn, rồi khi cánh tay thu lại, trên mặt đất hiện ra một vết lõm lớn.

Sau khi dùng chiêu đó, Đạo Cơ thân thể liền yếu hẳn đi, cảm giác khí tức như vơi đi nửa phần!

Nhưng Lý Trường Minh không tấn công, không phải vì “cao thượng” mà là vì hắn cũng chẳng khá hơn gì! Bản thân Đạo Cơ là nước, khi nó tung chiêu kia thì cánh tay biến thành một “tảng đá” bằng nước cho ánh sáng xuyên qua, mà giờ trời còn sáng nên Lý Trường Minh vẫn dụng Dạ Ảnh liền bị phản phệ, hiện thất khiếu hắn đang có dấu hiệu chảy máu!

Nhưng dường như Đạo Cơ không quan tâm đến thương thế, nó như một cỗ máy được lập trình ra để chiến đấu vậy! Nó lao đến, hai tay lại biến thành nước, tấn công về phía Lý Trường Minh.

“Này này chờ đã…”

Lý Trường Minh cố gắng nói trong lúc chật vật đỡ đợt tấn công kia nhưng Đạo Cơ không có phản ứng.

Vừa đánh vừa lui, bất giác, Lý Trường Minh bị đánh lùi ngược lên đồi

“Hừ, đừng tưởng ta không có cách xử ngươi!”

Lý Trường Minh liền dùng Hắc Hỏa bọc quanh cánh tay, rồi dùng đến viên ngọc xanh xanh cạnh đan điền, một loạt phong nhận bắn ra không theo quy tắc, lại được bọc trong Hắc Hỏa tấn công vào Đạo Cơ

Dù sát thương không tính là lớn nhưng nó cũng ngăn cản kha khá đợt tấn công của Đạo Cơ, dẫu sao thì phong nhận nổi tiếng là sắc bén, bị nó cắt xong thì Đạo Cơ cũng mất vài giây thời gian để hồi lại thân thể, lại còn tiêu trừ Hắc Hỏa nữa, cũng tranh thủ cho Lý Trường Minh tầm 5 giây

Khoảng thời gian đó là quá đủ để Lý Trường Minh chạy lên trên đồi.

Khi Lý Trường Minh vừa bước chân lên đỉnh đồi, Đạo Cơ liền dừng tấn công, nó đứng nhìn Lý Trường Minh rồi rảo bước trở về đỉnh đồi đối diện, ngồi khoanh chân nhìn hắn.

“Quả nhiên…”

Lý Trường Minh nói, theo hắn nghĩ thì ắt hẳn có lý do mà Đạo Cơ không dừng, dù sao có là “Sát Đạo” thì cũng có một, hai đường sinh cơ chứ! Rồi hắn nhớ lại đúng lúc hắn rời khỏi đỉnh đồi cũng là lúc Đạo Cơ phát động tấn công, có thể đó là “công tắc” của Đạo Cơ nên Lý Trường Minh liều mình thử, còn nếu không phải thì… haha, hắn còn không ít át chủ bài a, đánh thì đánh, ai sợ ai chứ!

Nhưng Lý Trường Minh tạm thời sẽ nghỉ ngơi một thời gian, hắn cần có chiến thuật, đánh bừa kiểu này không có tác dụng mấy, dẫu sao thì con người hơn nhau ở cái đầu a! Mà Đạo Cơ đó cũng không phải đơn giản, với khả năng copy đó, càng đánh lâu càng bất lợi a! Giờ hắn cần một chiến thuật đánh nhanh thắng gọn…

Khi ngồi dưới tán cây cổ thụ trên đồi, một chiếc lá rơi xuống đầu Lý Trường Minh, thương thế của hắn nhanh chóng lành lại, điều này cũng không ngoài dự đoán của hắn, vì nơi này cũng tương đương “Tế Đàn” a. Trên tấm bia đá chợt xuất hiện một con số màu xanh dương, đó là số 3, kèm đó là chữ “ngày” bên cạnh…