Chương 52: Hai bóng đen? Bàn cờ biến hóa?

“Quả không hổ danh là Cẩu Cẩu, mày vẫn nhận ra tao a”

“Haha, dù mày có thành tro tao cũng nhận ra được”

Dù nói vui vui nhưng Lý Trường Minh đang nghĩ, chẳng phải câu đó là nói cho kẻ thù truyền kiếp sao?

“Tấn cấp Trúc Cơ rồi à, là “Lôi Đạo” à, thế là “Tiểu Đạo” hay “Đại Đạo”?”

Lý Trường Minh có chút ghen tị nhưng vui là phần nhiều hơn, Tần Quang càng cường đại thì hắn có bảo kê càng mạnh

“Là hệ Lôi, Đại Đạo Trúc Cơ”

Đang nói bỗng Tần Quang bật cười

“Mà nhân sinh cũng lạ thật, mày biết tao lấy được truyền thừa ở đâu không? Là cái hang mà mày cùng Tô thánh nữ từng qua đêm đấy!”

“Ừm”

Điều này cũng không ngoài dự đoán của Lý Trường Minh, theo sáo lộ thì nơi đó chắc chắn có truyền thừa của Tần Quang mà

“Nhưng mà tại sao mày lại đột phá Trúc Cơ lâu thế”

Lý Trường Minh chỉ hơi thắc mắc điểm này, thời gian Tần Quang đột phá Trúc Cơ cũng ngang ngửa hắn ngồi gặm 8 viên cực phẩm Trúc Cơ Đan

“Thì tại đi “luận đạo” với Đạo Cơ phiền phức quá, luận đạo suốt nửa năm, rồi còn đi “ngộ đạo” nữa… haizz, mệt lắm”

Tần Quang nói với giọng uể oải

Hết đề tài để nói, căn phòng rơi vào tĩnh lặng

Chợt Tần Quang hỏi, phá tan sự tĩnh lặng ấy

“Mày… có muốn về thăm bố mẹ… không”

Đây là thói quen của Tần Quang, thói quen tốt luôn biết quan tâm đến người khác, bởi vì bố mẹ ở đây là hai người bố mẹ thân sinh của Lý Trường Minh bên thế giới này, ba ngày nữa là ngày giỗ của họ. Năm ngoái Lý Trường Minh đang bận bế quan Luyện Thể Công nên hắn chỉ viết thư thỉnh tội mà thôi, năm nay bắt buộc phải về để nhận lỗi.

“Chắc chắn rồi”

“Vậy mai đi nhé”

“Ừ”

Lý Trường Minh đáp rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối

“Sao cứ có cái cảm giác như mình đang bị tha hóa làm vợ của tên Cẩu Cẩu thế nhỉ”

Lý Trường Minh nghĩ, hắn giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, cầu Tần Quang cảm vệ, “song tu”… chẳng hiểu sao càng nghĩ càng thấy giống

“Ai da, thẳng lại thẳng lại a”

Sau một đêm chuẩn bị, Lý Trường Minh và Tần Quang bắt đầu hành trình về quê hương, đồng thời cũng là hành trình cắt đứt duyên trần! Bản thân Tần Quang đã lên Trúc Cơ, theo cách nói của phàm nhân là “thần tiên”, còn Lý Trường Minh cũng đạt đến đỉnh của đỉnh Luyện Khí kì rồi, cách Trúc Cơ chỉ còn nửa bước, giờ đi cắt đứt hồng trần là vừa.

Lý Trường Minh lấy ra một vật lớn, trông về cơ bản là giống… máy bay. Trong lúc rảnh hắn đã luyện ra thứ này trong lúc rảnh nhưng để bay lượn nhưng không bay được vì cần quá nhiều chân khí. Giờ thì hay rồi, Tần Quang lên Trúc Cơ, cậu ta còn có Hỏa linh căn, trở thành bình nhiên liệu di động luôn!

“Bây giờ mày truyền chân nguyên vào đây, dùng Hỏa linh căn đốt cháy chỗ này…”

Lý Trường Minh giải thích cho Tần Quang về cách sử dụng thiết bị này, còn Tần Quang thì thích thú lắng nghe, từ trước đến giờ cậu chưa thấy thứ nào bay kiểu này.

Sau một hồi giải thích, cuối cùng Tần Quang cũng hiểu ra cách hoạt động, câu liền ngồi ở sau để cung cấp chân nguyên và châm lửa, còn Lý Trường Minh sẽ ở ghế trước lái.

Vì không phải là chuyên môn nên Lý Trường Minh cũng làm khá cơ bản, chỉ có thoàn thân bằng thép, rồi bộ dẫn từ ghế sau đến đuôi…, nếu ở kiếp trước chắc chắn thứ này chẳng thể cất nổi cánh, nhưng đây là tu tiên giới, nó có nhưng thứ kì diệu!

Sau vài lần xịt, cuối cùng Tần Quang cũng châm lửa thành công, rồi truyền chân nguyên để duy trì ổn định, chiếc máy bay cất cánh, bay thẳng lên trời xanh…

“Khụ khụ, tao nghĩ ý tưởng của mày rất tốt nhưng lần sau nhớ nghiên cứu kĩ hơn nhé”

Hiện Tần Quang và Lý Trường Minh vẫn đang bay trên trời nhưng là trên phi kiếm của Tần Quang.

“…”

Lý Trường Minh không trả lời

Chuyện là đang bay thì lệch hướng, Lý Trường Minh mất khá lâu mới chỉnh được hướng do lần đầu lái “máy bay” mà bộ điều khiển còn đơn sơ. Rồi đang đi giữa chưng thì Tần Quang lỡ tay quên cấp chân nguyên, thế là suýt nữa phi xuống đất. Sau một lúc, Tần Quang cần dừng để nghỉ ngơi và Lý Trường Minh liền để “máy bay” từ từ đáp xuống, ai ngờ hắn chưa lái “máy bay” bao giờ nên không biết cách đáp, thế là nó lao thẳng vào chân núi, “máy bay” tan nát.

Cuối cùng thì vẫn phải dùng phi kiếm!

Phi kiếm quả là nhanh, nửa đường còn lại chỉ mất thời gian hơn một canh giờ!

Dù trên đường do chưa quen chở người bằng phi kiếm nên Tần Quang có chút chật vật nhưng vẫn tốt hơn là ngồi “máy bay”

Về cơ bản thì việc Tần Quang và Lý Trường Minh cần làm chỉ là về thăm cha mẹ, còn Lý Trường Minh đi viếng mộ nữa, rồi tạm biệt mọi người trong làng. Nói chung cũng nhờ quá khứ bị xa lánh mà chuyến cắt đứt hồng trần này của Tần Quang và Lý Trường Minh đặc biệt suôn sẻ.

“Giờ thì về tông môn nhé, Tiểu Ngư”

“Ừ”

Đằng nào cũng xong chuyện nên Lý Trường Minh cũng muốn về ngay, mấy tháng nay chuyên tâm đột phá Trúc Cơ quá mà quên dùng thần hồn cọ rửa linh căn nên hắn muốn bắt đầu cọ rửa linh căn ngay, mong chóng thoát kiếp Tứ Linh Căn

Bỗng nhiên, có một giọng nói quen thuộc phát ra từ sau Lý Trường Minh:

“Tiểu Cẩu Tử a, ngươi không dẫn ta theo”

Lý Trường Minh ngay lập tức nhận ra đó là Trần Tinh Xảo, khi quay lại, hắn thấy cô đang có vẻ giận dỗi, ngón tay cứ nghịch mái tóc, mắt cụp xuống

“Ngươi ghét ta rồi phải không…”

Giọng điệu như sắp phát khóc vậy

“Không phải, Xảo Nhi à, thực ra…”

“Hóa ra là ngươi có mới nới cũ… đúng không, cũng đúng thôi, bên ngươi giờ có Băng sư tỉ rồi, lại có 2 cô thiên kiêu nữa nên chán ghét ta rồi phải không! Biết ngay mà, mẹ ta nói đúng, lũ đàn ông các ngươi toàn lũ bội bạc có mới nới cũ! Hức Hức”

Trần Tinh Xảo nước mắt long lanh hiện lên trên đôi mắt

Nghe câu này chẳng hiểu sao Lý Trường Minh cứ liên tưởng tới Trần tông chủ~

“Không phải mà, nghe ta giải thích đã…”

Tần Quang lại tiếp tục ra giải thích còn Trần Tinh Xảo tiếp tục khóc

Lý Trường Minh nhún vai một cái rồi rời đi, mặc kệ 2 người họ “tình chàng ý thiếp” rồi đành về trước, tất nhiên là cuốc bộ.

Đi bộ cũng có cái hay, hắn có thể ngắm nhìn cảnh sắc non nước, dù cho chạy hết tốc lực cũng chẳng thua kém gì Trúc Cơ kì phi hành nhưng đi từ từ sẽ vui hơn, đằng nào hắn cũng không vội, ngắm cảnh thế ngày biết đâu tâm cảnh hắn tốt hơn, liền tìm được cơ duyên đột phá Trúc Cơ thì sao!

“Tính ra thì đây cũng coi là “du sơn ngoạn thủy” nhỉ, chà, lần đầu tiên ở kiếp này nha”

Dù nhiều lần đi đây đi đó nhưng cũng chưa thể coi là “du sơn ngoạn thủy” được vì chủ yếu là hắn được chở đi phi hành, mà bản thân Lý Trường Minh lại bị “say phi hành” cùng sợ độ cao nên chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm cảnh

Đang đi thì hắn nhìn thấy một tấm bia đá, trên đó có khắc hình một giọt nước, xung quanh tấm bia như có dụ hoặc hắn không chạm vào tấm bia ấy

“Không, không, khôngggggg” Lý Trường Minh thầm nghĩ không ổn nhưng đã quá muộn

Bản thân sở hữu tri thức phi thường từ kiếp trước nên hắn biết đây là sáo lộ a!

Ngay khi tay hắn chạm vào tấm bia đá, một luồng sóng quét qua xung quang, Lý Trường Minh liền ngất đi

Ngay sau khi Lý Trường Minh ngất đi, bên cạnh hắn xuất hiện hai bóng đen, một bóng đen cao gầy, thân thể như thư sinh, hẳn là nam, bóng đen còn lại thì yểu điệu mượt mà, chắc là nữ. Bóng đen nữ nói:

“Biểu huynh, cái này là…”

“Không, ta không biết,… hẳn đây là biến số của hiệu ứng cánh bướm a…”

Bóng đen nữ liền thử để tay lại gần tấm bia, từ trong ống tay áo một con bướm xanh bay ra, nó đậu trên tấm bia đó ngay lập tức, nó từ 2 đôi cánh liền… mọc ra 2 đôi nữa! Cơ thể thành màu xanh lam hoàn toàn, trông như thủy tinh

“Đây là…. Đại Đạo Truyền Thừa! Là Thủy thuộc tính!”

“Hừ, chẳng biết là giờ may hay không may đây”

“B-biểu, hay ta dùng lại nó lần nữa, hiện ta có thể thực hiện một lần nữa”

“Không được, không thể được, giờ tu vi muội còn quá thấp, thần hồn lại vừa tổn thương, không nên cố chấp dùng “Thời Không Điệp”!”

“Không sao, hiện muội có thể đảo ngược thời gian khoản một tháng, chắc là không có vấn đề gì, vì đại cục… Nhỡ đâu đây là Sát Đạo thì….”

Bóng đen nam trầm tư một lát rồi nói:

“Vậy thì chúng ta chờ 15 ngày, nếu qua 15 ngày hắn chưa chết thì hộ giá hắn đến khi hắn “Ngộ Đạo” xong, nếu hắn chết thì đành nhờ muội vậy”

“…Vậy cũng được…”

“Không cần căng thẳng thế, lần này nếu không may thì chúng ta vẫn coi như loại bỏ “cánh tay trái” và “bàn tay phải” của tên đó, nếu may mắn thì chúng ta còn thôn phệ được “bàn tay trái” của hắn, coi như thế nào thì vẫn là lời!”

“Vậy thì nghe theo biểu huynh hết…”

“Rồi, giờ thì coi như hộ pháp cho hắn không công thôi”

Nói xong 2 người biến mất, trong không gian chỉ để lại một màn sương cùng một luồng bóng tối, nhanh chóng 2 thứ ấy tan biến

Ở một nơi nào đó, có 2 người đang đánh cờ, vẫn là 2 người ấy, vẫn là bàn cờ kì dị ấy. Bỗng cô gái liền bật cười

“Haha, không nghĩ đến nha, ngươi lại có nước cờ hiểm thế a!”

“Liều thì ăn nhiều a…”

“Ngươi không sợ ta sẽ lợi dụng quân cờ đó của ngươi sao? Nên biết lần sau là ta…”

“Nếu hắn có thể thắng trong lần này thì chắc hẳn là không cần ngươi tiếp quản nữa”

“Hừ, tự tin thái quá”

Hai người đối thoại với nhau, trong lúc ấy trên bàn cờ có chút biến hóa: một quân đen bỗng cùng một quân đen khác đâm vào nhau, cọ ra chút tia lửa điện, rồi lại thôi…