Trong gương là một người có gương mặt xa lạ nhưng lại quen thuộc. Một gương mặt mĩ nam nhưng để ý kĩ sẽ thấy đặc điểm đặc biệt của Lý Trường Minh là nốt ruồi ở bên dưới tai trái.
Gương mặt ấy như bản nâng cấp của gương mặt cũ của hắn vậy!
Tuy gương mặt có nhiều điểm tốt nhưng hắn đặc biệt thích là đôi mắt. Đôi mắt trong như thu thủy, trong đó có một hạt tròn đen láy, càng ngắm hắn càng thích, nhưng rồi đột nhiên một giọng nói vang lên, vang nhè nhẹ bên tai hắn, không, là từ trong đầu của hắn, từ trong trí nhớ của hắn!
“Em thích nhất là đôi mắt của anh, đôi mắt tuyệt đẹp~”
Một giọng nói hắn rất quen thuộc, nhưng hắn lại không nhớ ra là gì!
Đúng lúc ấy có tiếng gọi
“S-sư, ra nhận hàng đi”
Lý Trường Minh suýt nữa quên mất có người đang giao hàng!
Khi ra nhận hàng, cô gái ấy vẫn lúng túng như thế nên Lý Trường Minh đánh lấy hàng nhanh gọn lẹ. Khi đi vào nhà, hắn sửa soạn để đi hỏi tội Dạ Lý Quân, chắc chắn là do “Tinh Thần Đan” mà tên sư đệ này luyện mới khiến hắn thành thế này chứ Trúc Cơ Đan chắc chắn không vì hắn từng dùng 2 viên rồi nhưng không có biến chuyển gì!
Khi đi ra ngoài đường, phản ứng của mọi người rõ rệt trông thấy, thậm chí Lý Trường Minh còn “chẳng may” thấy mấy vị sư tỉ sư muội nhìn hắn với khuôn mặt đỏ lên, mấy sư huynh sư đệ nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên và có chút tức tối nhưng đa phần mọi người có vẻ mặt kiểu “Đây là ai”
Lý Trường Minh đi liền một mạch đến đỉnh của Quan Hạ, khi hắn mở cửa ra, hắn thấy Dạ Lý Quân đang nằm nghỉ ngơi, thong dong cho chim ăn.
Thấy Lý Trường Minh, Dạ Lý Quân hỏi
“Vị sư huynh này là… ai”
“Lý Trường Minh” Lý Trường Minh bình thản trả lời
Dạ Lý Quân giật mình, hắn hiển nhiên hiểu rõ đây là tác dụng của mấy trăm viên Bồi Nhan Đan của hắn nhưng theo hắn tính thì cần khoảng mấy vạn viên mới được thế này!
Thực chất do Lý Trường Minh chưa đạt Trúc Cơ, tức chưa tái cấu trúc cơ thể nên Bồi Nhan Đan ở thời điểm này tác dụng rõ rệt nhất, nếu hắn đã lên Trúc Cơ thì cần ít nhất là một vạn viên mới đạt được hiệu quả này, còn nếu lên đến Luyện Hư thì nuốt như nuốt cơm trong mấy trăm năm thì may ra….
“Giờ thì tính sao đây, rốt cục đây là đan dược gì, có tác dụng phụ không?”
Lý Trường Minh dù không ghét gương mặt này nhưng hắn vẫn phải hỏi rõ, có nhiều bộ truyện để đổi lấy nhan sắc thì sẽ trở thành tù nhân của loại đan dược ấy, có thể khi hắn không ăn nữa thì sẽ biến thành một lão già xấu xí thì sao?
Dạ Lý Quân liền quả quyêt
“Đây là Tinh Thần Đan, không có tác dụng phụ”
Dù tên đan là nói dối nhưng quả thực đan này không có tác dụng phụ thật. Với sự uyên bác của mình, Dạ Lý Quân lập tức hiểu ra lý do, đó là do viên đan có ẩn chứa “mĩ đạo” của hắn, cũng coi như là một loại “khuyết đạo”, sau khi sử dụng thật nhiều thì “khuyết đạo” ấy ẩn chứa trong cơ thể, cuối cùng dù chưa đạt đến “đạo” nhưng cũng là tương đối hoàn chỉnh “khuyết đạo”, mà Lý Trường Minh chưa lên Trúc Cơ nhưng lại ở Luyện Khí đỉnh phong, là khoảng thời gian tốt nhất để hấp thụ “đạo”, mà lại còn mấy viên Trúc Cơ Đan giúp hấp thụ “đạo” nên chỉ với tầm 400 viên Lý Trường Minh đã hấp thụ thành công “khuyết mĩ đạo”, với tác dụng nhỏ nhất là làm cơ thể trở nên hoàn mĩ hơn. Bản thân Dạ Lý Quân cũng chứa “mĩ đạo” trong người nên khi đột phá Trúc Cơ hắn chẳng cần Trúc Cơ Đan hay “Đạo Truyền Thừa” mà chỉ cần hấp thu chính “đạo” của bản thân mà thôi, à mà tất nhiên là sau khi luyện chế Tấn Căn Đan thành công…
“Thật không?”
“Thật”
Nghe khẳng định như chém đinh chặt sắt của Dạ Lý Quân, Lý Trường Minh liền vui vẻ, có ai mà không vui khi mình đẹp chứ!
Chẳng hiểu sao, điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến là Tô Minh Nguyệt và Phượng Vũ Linh, hắn muốn lập tức báo tin cho hai người!
Với suy nghĩ ấy, hắn đến Truyền Tin Điện, không biết cách liên lạc với Phượng Vũ Linh nhưng hắn biết cách liên lạc với Tô Minh Nguyệt.
…
Sau khi truyền tin cho Tô Minh Nguyệt xong, Lý Trường Minh quay lại động phủ, hắn bước ra sân, nắm tay lại, đấm một quyền vào một tảng đá lớn, thực tế là đấm cách không. Khi nắm đấm dừng lại trước tảng đá khoảng vài cm, tảng đá liền nứt ra, cuối cùng để lại một lỗ thủng khá nông. Lý Trường Minh lại lấy đà, tung một quyền, tảng đá cao 3 mét chu vi mặt đáy cũng khoảng 12 mét liền nát thành vụn, bụi bay tung tóe. Lý Trường Minh gật gù
“Không sai biệt lắm, chỉ với cơ thể cũng so được với Luyện Khí tầng 8”
Không so được mới là lạ! Nếu người bình thường dùng bản trải nghiệm cơ bản thì hắn dùng bản premium pro max! Một viên thượng phẩm Trúc Cơ Đan đã như kim giữa đáy hồ, cực phẩm Trúc Cơ Đan lại chẳng khác nào tìm thiên tiên giữa chốn nhân gian cả!
Nếu giờ thống kê lại thì hắn dùng 400 viên Bồi Nhan Đan cũng rơi vào tầm 3000 linh thạch hạ phẩm nếu biết nhìn người để bán, 8 viên cực phẩm Trúc Cơ Đan rơi vào tầm 80 linh thạch trung phẩm, thậm chí tìm còn không thấy, trung bình mỗi ngày sài 3 viên hạ phẩm linh thạch, dùng suốt hơn 350 ngày, lại còn thiên tài địa bảo nữa. Ấy thế mà hắn vẫn không đột phá được Trúc Cơ! Tính sơ sơ cũng rơi vào tầm 120 viên linh thạch trung phầm, con số ấy khủng khiếp tới mức mà đến cả tu sĩ Kết Đan tán tu còn không tưởng tượng nổi!
Nên biết linh thạch rất đang giá, nhìn Dạ Lý Quân là biết, hắn tích trữ 5 năm cũng bằng một người nông dân tích trữ cả đời, thế mà mua nửa viên hạ phẩm linh thạch cũng không đủ.
Đa số tán tu Luyện Khí kì cả đời cũng chưa thấy mấy lần hạ phẩm linh thạch
Đa số tán tu Trúc Cơ kì cả đời chưa từng thấy một viên trung phẩm linh thạch
Đa số tán tu Kết Đan kì cả đời chỉ từng dùng được một viên trung phẩm linh thạch lúc tấn cấp, tỉ lệ cực thấp, chỉ cầu 1 viên thương phẩm làm vật dẫn cũng coi như giấc mộng
Đa số tán tu Nguyên Anh kì có một viên thượng phẩm linh thạch liền coi như chí bảo
Và chẳng có tán tu nào đạt đến được Xuất Khiếu kì cả.
Nếu đọc tiểu thuyết sẽ nghĩ tán tu rất sướng, muốn đi đâu thì đi, quét phó bản quét quái miễn chê, đánh rơi ra kì ngộ vô song… Nếu hỏi có không thì có, chắc chắn có, nhưng rất ít, đa phần là tán tu nghèo đến mức còn không tìm được chỗ có đủ linh khí để tu luyện, thậm chí có người còn bị tụt cấp do không đủ linh khí duy trì tu vi, thế mới nói tán tu thật khổ cực.
Lý Trường Minh nhờ có thằng bạn thân, nhờ có cô vợ tương lai gia thế khủng nên hắn mới có tài nguyên đạt đến đẳng cấp này!
Đúng lúc ấy, ngoài cửa động phủ, có một bóng người xuất hiện, trên người kẻ đó tản ra một cỗ khí lực như đè nát không khí xung quanh, trên người có chút lôi điện chập chờn. Thấy Lý Trường Minh, người đó nhắn mặt lại, hỏi:
“Tiểu…Ngư? Sao mày lại trông khác thế?”
Lý Trường Minh quay người lại, vốn nghe giọng là biết, mà kẻ duy nhất có tư cách gọi hắn là “Tiểu Ngư” chỉ có một người, đó là Tần Quang
“Mày xuất hiện ở đây nghĩa là…”
“Đúng thế, tao đã lên Trúc Cơ!”
Tần Quang nói với giọng tự hào