Lý Trường Minh đi tới mới chiêu sinh, đó là bên ngoài không gian tông môn, chính là ngọn núi mà mọi ngươi hay gọi là “Ngọc Thanh Tông Sơn Môn”. Chính xác thì đây cũng coi như là “Sơn Môn”, vì nó là núi, mà treo trên đó 200 mét cũng là “môn”. Bên dưới dòng ngươi xếp hàng dài dằng dặc, đó là những người chờ khảo nghiệm, còn những ai có linh căn sẽ xếp ở trên bậc thang sườn núi, chờ được cấp thẻ vào tông. Lý Trường Minh đi dọc theo bậc thang sườn núi để chọn sư đệ hướng dẫn, đây là đặc quyền của Nội Môn đệ tử trở lên mới có nhưng Lý Trường Minh cũng coi như nửa cái Chân Truyền, ngày ngày dùng đồ của Chân Truyền, ăn của Chân Truyền, ngủ của Chân Truyền, đến tài nguyên cũng có thể cùng Chân Truyền so sánh vượt qua, chỉ kém mỗi linh căn mà thôi, thậm chí các đệ tử lâu ngày cũng quen gọi Lý sư huynh, Lý Chân Truyền, dù chẳng biết là Chân Truyền mạch nào, của ai.
Hắn đang đi dọc đường xuống, hai tay chắp sau, thong dong mà đi, tựa như một thế gia công tử vậy, xung quanh mọi người bàn tán xôn xao, thậm chí có người còn chắp tay cầu mong mình được nhìn trúng.
Thực tế lần này Lý Trường Minh cô gắng đi tìm một người thông minh sáng dạ, bởi hắn sau khi suy nghĩ lại cũng chẳng muốn nghe “mười vạn câu hỏi vì sao” đâu, Luyện Thể Công – Luyện Nhĩ quá lợi hại, luyện thành “Thiên Lý Nhĩ” rồi, giờ ngồi trong phòng hắn cũng nghe được tiếng con ruồi vỗ cánh ngoài sân, giờ mà nghe sư đệ lẩm bẩm thôi cũng đủ làm hắn ù tai rồi
Hắn tin vào đôi mắt của mình nên vừa đi vừa nhìn xung quanh vừa loại dần
‘Không được, kẻ này nhìn có vẻ ngu ngơ quá’
‘Không được, kẻ này nhìn gian xảo quá’
‘Không được, kẻ này nhìn bá đạo quá’
‘Vẫn không được…’
Lý Trường Minh vừa suy nghĩ vừa loại dần, cho đến khi hắn đi đến bậc thứ 69, hắn thấy một người nhan sắc cũng bình bình nhưng khuôn mặt sáng sủa, tỏa ra một cảm giác là người biết mình cần gì, biết mình muốn gì, thiên tư sáng suốt, tâm tư sâu sắc, lòng có thiện niệm, nhưng không Thánh Mẫu, gan to lấp trời, nhưng tâm tư tỉ mỉ, Lý Trường Minh có thể nhìn hết điều đó chỉ với một ánh mắt, đó không ai khác là Dạ Lý Quân!
Dạ Lý Quân cũng cảm nhận được Lý Trường Minh đang nhìn hắn nên ngước lên, bản chất do chưa lên bước vào Luyện Khí nên hắn không thần hồn ngoại phóng được nhưng trực giác vẫn không phải dạng vừa. Khi hai người ánh mắt chạm nhau, Dạ Lý Quân bỗng cảm thấy quen thuộc, khí chất quen thuộc, bộ dáng quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc làm hắn mất vài giây để lục lại suy nghĩ. Chợt, hắn giật thót lên, cảm giác như vừa vỡ mộng: kẻ này cực kì giống hắn Nhị ca!
Rồi hắn nhớ lại, Đại ca, Nhị ca cùng Đại tẩu cùng nhau phi thăng chưa đến 2 vạn năm đã là bá chủ một phương Tiên Vực, tức là từ Bán Tiên đạt tới Tiên Đế chưa tới 2 vạn năm! Mà xét theo tu vi càng thấp tu luyện càng ngắn, chắc hẳn là rơi vào tầm 2 vạn năm về trước đi, mà hắn bị rơi vào quá khứ 10 vạn năm trước, dính phong ấn 8 vạn năm mới ra, hiện tại vừa khớp là 2 vạn năm! Nhìn người này có thể ra 3 trường hợp, hoặc là hậu duệ trực hệ của hắn Nhị ca, hoặc là bản thân hắn Nhị ca, hoặc là… hắn Nhị ca là hậu duệ trực hệ của người này!
Dạ Lý Quân xúc động không thôi, đây là duyên số a! Nếu hắn có thể kết giao người này, là bản thân Nhị ca càng tốt, cũng có nghĩa là hắn Đại ca cũng ở đấy, hắn có thể kết nghĩa từ bây giờ, có thể trong tương lai không phải Thiên Không Diệt Địa Song Đế mà là Thiên Không Diệt Địa Tam Đế thì sao! Nếu là hậu bối cũng được, coi như lấy quan hệ chắc hẳn cũng giúp đỡ phần nào, còn nếu là tiền bối thì… haha, hắn cứ kết giao người này, đợi hắn “cựu” Nhị ca cùng “cựu” Đại ca ra đời thì ung dung thoải mái từ từ lên cấp, đến khi hắn vừa đặt chân vào “Tiên Cảnh” thì hai “hậu bối” kia cũng ít nhất là Đại La Kim Tiên rồi, vừa bước chân lên Tiên giới đã có 2 đại hậu trường, mà theo hắn nhớ thì năm đó hắn Đại ca vừa lên Đại La Kim Tiên đã đánh ngang cơ với Vô Thượng Kim Tiên!
Chợt Lý Trường Minh quay lại nói với Dạ Lý Quân
“Tiểu tử, ta xem ngươi là căn cốt kì tài, linh mạch thâm hậu, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, ánh mắt sắc xảo, là thiên kim trăm năm hiếm thấy, ngươi có muốn trở thành ta…sư đệ không”
Lý Trường Minh áp dụng phương thức của Trần Ngọc Ly Kính, trước khi nhận sư đệ cứ tôn lên trời đã.
Xung quanh mọi người giật mình, âm thầm cảm thấy Dạ Lý Quân thật may mắn khi được tiên trưởng trưc tiếp nhận sư đệ
Dạ Lý Quân giật mình, rồi lại cười khổ, hắn “căn cốt kì tài” là hạ hạ giai Linh căn, linh mạch còn chưa mở, dáng vẻ thường thường chứ đâu ra “khôi ngo tuấn tú”, ánh mắt sắc xảo thì… hắn nhận, còn muốn gọi hắn tiểu tử thì để hắn kiểm tra đã.
“Thưa tiên trưởng, trong tộc phả của ngài có người nào tên Lý Thiên Thu không”
Dạ Lý Quân hỏi nhỏ
Lý Trường Minh mặt mộng bức, ta định thu ngươi làm sư đệ, ngươi lại đi hỏi tổ tông ta?
Dạ Lý Quân biết hỏi khó nên hỏi lại
“Dạng như… cha ông cậu chú gia gia ngài có ai tên thế không, dạng đó…”
Lý Trường Minh hơi giật mình, nhưng do muốn nhanh chóng thu tên này làm sư đệ để hướng dẫn nên hắn trả lời nhanh
“Không, theo ta nhớ là không có”
“Vậy ngài gọi là gì”
“Lý Trường Minh” Lý Trường Minh nhướng mày, cảm giác hơi sai sai a, có khi nào ánh mắt hắn nhìn nhầm không?
“Vậy mong sư huynh chỉ dạy” Dạ Lý Quân vui vẻ nói, giờ hắn chắc đến 7 phần đây là tổ tiên của hắn Nhị ca a!
Lý Trường Minh mặt mộng bức lần hai, hắn cảm thấy mình vừa thu một vị sư đệ quái gở a! Hắn hỏi lại
“Vậy ngươi biết làm gì?”
Dạ Lý Quân đảo mắt một vòng, rồi nói nhỏ
“Ta biết Luyện Đan”
Lên đến Tiên Đế hàng ngũ là hàng vạn năm tuế nguyệt, bình thường Tiên Đế cũng rơi tầm trăm vạn năm tuổi thọ rồi, Dạ Lý Quân do một đường nhặt bảo nên lên cảnh giới ầm ầm, thêm thiên tư trác tuyệt nên chỉ mất 3 vạn năm nhưng căn cơ vẫn khá vững vàng. Khi đạt đến trình độ Tiên Đế, trong quá trình cũng tiếp thu vô vàn tri thức, lại còn thời gian dài ở cảnh giới cao không có gì làm khiến họ sinh ra những thú vui cho quên đi ngày tháng, bởi vậy mà các Tiên Đế có ai không tinh thông bách thuật! Hiện Dạ Lý Quân đều có Luyện Đan, Luyện Khí, Luyện Hồn, Luyện Sủng... đều là đại tông sư nhưng hắn loại bỏ Luyện Khí vì cần cơ thể khá tốt tu vi ổn ổn mới luyện ra một thanh Linh Khí được, mà Luyện Sủng thì hắn xem Lý Trường Minh không có sủng thú cần luyện, cũng có nghĩa là muốn chứng minh hắn cần tự bắt, Luyện Hồn thì càng không, hiện Ngọc Thanh Tông không cho phép thứ "tà môn ngoại đạo" thế này...., chỉ có luyện đan là đơn giản nhất, chỉ cần cung cấp cho hắn đan lô và tu vi Luyện Khí tầng 1 là xong...
“Ngươi có thể luyện ngay không?”
“Không”
“Nếu ngươi cần nơi yên tĩnh ta có thể sắp xếp”
“Tạm thời chưa được”
“Tại sao?”
“Vì đệ chưa lên Luyện Khí tầng 1, cũng không có đan lô”
Lý Trường Minh nghe xong câu cuối liền tức suýt thì thổ huyết (qua đó hắn cũng cảm khái trong lòng ‘Tu vi càng cao càng dễ thổ huyết a’), liệu đây có phải kẻ theo đuổi Tô Minh Nguyệt nào đó cài cắm vào để hắn thổ huyết mỗi ngày đến chết không?
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Dạ Lý Quân thì thầm nói tiếp
“Là thế này, đệ nhặt được một cuốn Luyện Đan Tâm Đắc nên mới biết một chút về Luyện Đan”
Nghe xong Lý Trường Minh tâm tính có chút ổn lại, cái cốt truyện này thỉnh thoảng cũng gặp mà, rồi hắn nói tiếp
“Vậy thì theo ta lên núi”
Nói rồi hắn nắm lấy tay Dạ Lý Quân và đạp không mà vào “Sơn Môn”, thực tế hắn chưa tới Nguyên Anh nên chưa “Lăng không” được nhưng nhờ vào cơ thể tu luyện đến tối đa cùng Kim Nguyên Khí mà hắn có thể tạm vài bước đạp không, tất nhiên chỉ để trang bức thôi, phải cho vị sư đệ này biết hắn lợi hại chứ!
Chỉ là Dạ Lý Quân, thân là Tiên Đế, lăng không mà đi hắn thậm chí còn coi như việc ăn cơm uống nước đồng dạng từ lúc Xuất Khiếu rồi, với việc này tuy có chút bất ngờ nhưng cũng không quan tâm lắm.