Chương 47: Hắc Thủ Sau Màn?

“Haha, ta đúng là… phế vật mà…”

Lý Trường Minh bước ra khỏi phòng bế quan, từ trong phòng truyền ra một mùi thuốc làm tinh thần phấn chấn, mùi thuốc ấy tỏa ra từ 2 hộp ngọc, đó là 2 hộp cực phẩm Trúc Cơ Đan!

Chuyện là trong 2 tháng nay Lý Trường Minh đã sử dụng 2 viên cực phẩm Trúc Cơ Đan nhưng kết quả chỉ tăng thêm chút chân khí còn vẫn chưa có dấu hiệu đột phá Trúc Cơ.

Đừng có ảo tưởng muốn lên cảnh giới mà có cực phẩm đan dược thì bế quan một chút là xong, sự thực là càng lên cảnh giới cao bế quan đột phá càng lâu, Lý Trường Minh hiện có lượng tài nguyên dồi dào gấp gần 50 lần tán tu Luyện Khí đỉnh phong bình thường, phần lớn đến từ nhà vợ tương lai, ấy là chưa kể đến 8 viên cực phẩm Trúc Cơ Đan nữa! Linh khí dập dờn cực kì dồi dào, coi như Bồng Lai Tiên Cảnh cũng không sai, đây là kết quả sau khi Tần Quang đi đột phá Trúc Cơ nên Lý Trường Minh được chiếm tất cả. Ấy vậy mà hắn, 2 tháng, vẫn chưa đột phá Trúc Cơ!

Còn muốn từ đánh nhau mà đột phá ư? Haha, chuyện cười hay quá! Giờ cứ ra giữa trận chiến mà đột phá xem? Đối phương có giúp ngươi hóa kiếp không? Chắc hẳn là có rồi! Mà chỉ có “Chiến Thể” mới lấy đủ kinh nghiệm để lâm trận đột phá mà thôi chứ tu sĩ bình thường chiến 300 hiệp cũng chỉ đủ để ngộ thêm chút, tăng tí tu vi mà thôi, thông thường một phần mười của tiểu cảnh giới cũng chẳng đến!

Đáng lẽ Lý Trường Minh sẽ bế quan trường kì để đọ xem rốt cục tư chất của hắn với tư bản của hắn cái nào sẽ thắng, nhưng hiện là ngày chiêu sinh nên hắn bắt buộc phải dừng bế quan.

Ra đến ngoài cửa, một luồng khí lạnh đập vào mặt Lý Trường Minh, chính xác là lạnh đến mức vượt qua “nhiệt giáp” của hắn! Liếc tìm nguyên do, hắn thấy một cô gái ngồi ở bàn đá, bên cạnh là một cô gái khác đang hầu trà. Cô gái đang ngồi tóc tai trắng muốt, áo bào cũng trắng, sau lưng 9 thanh kiếm nhấp nháy ánh sáng trắng, xung quanh hơi lạnh bốc lên trông như một vị băng thần giáng lâm, Lý Trường Minh nhanh chóng nhận ra đó là Phượng Vũ Linh. Cô gái đứng bên thì mặc áo cũng màu trắng nhưng có phần hở hang hơn, có điều Lý Trường Minh chú ý vào đôi cánh sau lưng cô ta, một đôi cánh tựa cánh chim. Dường như nhận ra Lý Trường Minh, Phượng Vũ Linh vui vẻ nói

“Trường Minh~, cha ta đồng ý chuyện kết hôn rồi!”

Não Lý Trường Minh load mất 10 giây, hắn đang phân tích cách gọi “Trường Minh” thân thiết, bên cạnh là dấu “~”, rồi “cha”, rồi “đồng ý”, rồi còn “kết hôn”, nếu hắn không bị lãng tai, thì có thể lý giải là Phượng Vũ Linh đang bảo là gia đình cô chấp nhận chuyện cô kết hôn với hắn rồi! Chẳng khác nào một lời cầu hôn cả!

Lý Trường Minh suýt nữa chết não lâm sàng, hẳn là trước khi đi bí cảnh hắn đạp phải bãi phân chó nào đó, nên mới có thể vào bí cảnh may mắn thế, bất kì thằng con trai nào được vị băng lãnh nữ thần nào tỏ tình mà chẳng vui!

Nhưng bản thân hắn trấn định lại, phân tích thiệt hơn.

Thức nhất nếu hắn cưới cô, hắn sẽ có dư dả tài nguyên để tu luyện, thậm chí có khi đến Kết Đan cũng được!

Thứ 2 đối tượng hắn kết hôn là một vị xinh đẹp tuyệt trần thiên kiêu.

Thứ 3 hắn có bảo kê cực mạnh, thậm chí nếu kết hôn xong hắn tin hắn chẳng cần mỗi ngày nơm nớp lo sợ Thịnh Bảo Đường trả thù bởi Phượng Vũ Linh là thiên kiêu của cả Đại Tông Môn lẫn Đại Gia Tộc mà!

Nhưng hắn cũng nghĩ đến cái hại.

Thứ nhất nếu hắn cưới cô thì Tô Minh Nguyệt sẽ thất vọng, hắn sẽ có thêm kẻ thù, có thể là họ hàng của cô ấy chẳng hặn, hoặc kẻ muốn lấy lòng cô.

Thứ 2 nếu hắn kết hôn với Phượng Vũ Linh có thể chuốc thêm thù, ai mà biết những kẻ lấy lòng cô sẽ làm gì hắn.

Thứ 3 hắn không môn đăng hộ đối, thậm chí còn có thể chịu nhục nhã bởi gia tộc và tông môn của cô.

Thứ 4 hắn thấy chuyện này có vẻ không đún, chính xác là không đúng từ lúc sáo lộ của Tô Minh Nguyệt rồi, đáng lẽ đó là nhiệm vụ của Tần Quang, rồi hắn đào được ra kha khá lợi ích cùng một cô hôn thê có gia tộc lớn, xong hắn lại đào được thêm lợi ích từ bí cảnh và… trái tim của một cô băng lãnh nữ thần nữa, mọi thứ hết sức không tự nhiên a!

Hắn bắt đầu trầm tư suy nghĩ, mọi chuyện vẫn rất bình thường cho đến khi… hắn lấy được Ngụy Đạo Hắc Hỏa và Luyện Thể Công của Hàn Thiên Tôn! Luyện Thể Công thì hắn loại trừ ngay vì hắn còn chưa bắt đầu luyện nó đâu nên Lý Trường Minh dồn hết sự chú ý vào Ngụy Đạo Hắc Hỏa. Hắn hồi tưởng lại, đầu tiên hắn bị thiêu đốt ngất đi, xong hắn chìm vào ác mộng, rồi lại tỉnh và thử nghiệm sức mạnh của hắc hỏa. Hắn cố nhớ sâu hơn nữa, hắn nhớ ra một chi tiết, hắn chìm vào ác mộng và rồi hắn tìm ra sự thật về mẹ, em gái và cô bạn thanh mai trúc mã, rồi… hắn biết cô hoa khôi tóc hồng giết hắn?

Chợt hắn nhận ra điều gì đó, dường như 4 cái ác mộng xảy ra và 3 cái hắn tìm ra sự thật đằng sau đó, chỉ có ác mộng thứ 4 là giữ nguyện!

“Chính là nó!”

Lý Trường Minh hét lên làm 2 cô gái đang thưởng trà giật mình sợ hãi. Phượng Vũ Linh ân cần hỏi

“Phu quân, có chuyện gì thế?”

Dù thấy cách gọi hơi sai sai nhưng Lý Trường Minh mặc kệ, hắn nói

“Xin lỗi, giờ ta đang bận, ngày khác sẽ tiếp 2 người”

Rồi đóng sầm cửa lại, hai cô gái ở ngoài ngơ ngác

“Vậy.. giờ làm gì… chủ nhân”

Cô gái có cánh hỏi

“Thôi… thôi… về thôi”

Phượng Vũ Linh mặt đỏ bừng nói, cô cũng biết đây là một kiểu “từ chối”.

Chợt cô gái có cánh biến thành một con chim khổng lồ tỏa ra hơi lạnh, không, gọi là Băng Phượng thì hợp lý hơn! Phương Vũ Linh trèo lên con Băng Phượng rồi để nó chở bay đi.

Trong mật thất, Lý Trường Minh tính toán, hắn vẽ sơ đồ các kiểu, sau một hồi lâu, hắn đưa ra một kết luận: có hắc thủ sau màn! Hắn còn đưa ra thêm một giả thiết nữa, kẻ đứng sau màn ấy chính là kẻ đã cho hắn hệ thống! Hắn thấy mọi chuyện diễn ra rất vi diệu, trùng hợp đến bất ngờ! Ở trong bí cảnh, lúc chưa dùng hệ thống, hắn tìm kiếm cả buổi cũng chỉ ra một cây thảo dược phụ trợ xem như “an ủi”, kiểu đừng mất đi hy vọng. Nhưng khi hắn sử dụng hệ thống, lần đầu mở ra liền 2 món 4 sao, mà phụ liệu gần nhất cũng chỉ chưa đầy trăm mét! Rồi đường đi như có tính toán, vô cùng thuận lợi, thủ hộ không quá mạnh mà mạch đường lại khai thông, rồi khiến hắn tình cờ gặp Phượng Vũ Linh và giao thủ lần đầu! Xong lần lượt từng kẻ đến tấn công hắn, khiến hắn mất trắng 20 ngày, phải biết là mọi người được phân bố bất kì mà hắn chỉ di động quanh đó, bỗng nhiên rồi một ngày hắn tự do, chẳng ai tấn công nữa, cũng là lúc hắn gacha ra vật phẩm 5 sao Hắc Long Chân Hỏa, rồi đến lúc hắn đọc xong tấm bia, cũng là lúc Tần Quang sở hữu Hắc Long Chân Hỏa! Rồi lần lượt vật phẩm biến mất, nhưng chỉ riêng Ngụy Đạo Hắc Hỏa là không bị Tần Quang lấy mất! Mà khi hắn đang ngất đi, có chút cảm giác mát lạnh thoải mái toàn thân giữa lúc đang như lửa đốt! Rồi khi tỉnh dậy, kí ức hắn khó quên nhất lại là kí ức hắn bị che dấu! Cứ như một kẻ nào đó cố gằng bắt hắn chấp nhận kí ức này vậy!

Càng phân tính, hắn càng cảm thấy người ban phát cho hắn hệ thông chính là hắc thú sau màn, mà kẻ đó… là Thiên Đạo…

Hắn ngửa mặt lên trời, người run run, dù đã cố gắng trấn áp suy nghĩ ấy nhưng hạt giống nghi ngờ đã gieo lên thì không thể bỏ được.

Hắn liền rửa mặt, sửa sang đầu tóc quần áo rồi qua bên chiêu sinh, có thể "mười vạn câu hỏi vì sao" có thể khiến hắn quên đi vấn đề này.

Ở một nơi nào đó, có một thanh niên và một thiếu nữ đang vui đùa trên một cánh đồng hoa sao, bỗng thanh niên đứng khực lại, nói với giọng trầm trầm

“Có vẻ “hắn ta” chạm đến vấn đề rồi đấy”

“Quả là không hổ danh nhỉ"

Thiếu nữ nói với giọng có chút hồi tưởng lẫn khiếp sợ

"Liệu "hắn" có tìm được đến chúng ta không"

"Haha, không thể nào, hơn nữa tìm được thì sao, hiện "hắn" không phải là "hắn" mà chúng ta sợ hãi"

"Thật không"

"Chà, nàng nghĩ ta sẽ lừa nàng sao, "hắn" đúng thật vẫn là "hắn", điều đó không thể thay đổi, nhưng "hắn" không có tu vi lúc ấy, cũng chẳng có kí ức lúc ấy, nàng nghĩ "hắn" có thể làm gì chúng ta?"

"Nhưng mà..."

"Ta biết nàng vẫn bị ám ảnh, nhưng lúc đó "hắn" luôn lường trước tương lai, có 3 món Vô Thượng Tiên Khí, lúc nào đi ra ngoài cũng không dưới 5 món át chủ bài, nhưng hiện giờ "hắn" thế nào, không bàn về tu vi, hiện bối phận của ta còn cao hơn hắn cơ mà!"

"Vậy thì... ta tin chàng"

Nói rồi hai người lại tiếp tục vui đùa

...

Ở một nơi khác, cũng có một thanh niên và một thiếu nữ nhưng là đang đánh cờ, là bàn cờ quái dị lần trước, bỗng thanh niên phá lên cười với giọng tán thưởng

“Hahaha, không nghĩ tới là hắn đã đoán được kha khá a!”

“Hừ, cũng tạm được thôi”

Hai người chỉ nói, nhưng trên bàn cờ, có một chút thay đổi, quân cờ màu trắng tiến lên một chút, chỉ một chút thôi!