Sau khi tĩnh dưỡng vài ngày, đoàn tuần sát bắt đầu trở về. Lý Trường Minh sau khi ổn định căn cơ thì vẫn có ẩn ẩn cơ hội đột phá Luyện Khí tầng 6, cái này là một chút an ủi mà lão tặc thiên dành cho hắn sao.
Khi về đến cửa tông môn cũng là lúc hắn lên đến Luyện Khí tầng 6. Khi bình tâm suy nghĩ lại, hắn thấy tuy đi thế này sẽ có cái hại khá lớn về tài sản và tu vi nhưng cũng có cái lợi khá lớn: Ngọc Thanh Tông chân quyết một khi tu luyện thì ở các tầng 3, 6, 9 cần phải ma luyện một lần, khi vận dụng chân pháp ấy thật nhiều liên tục thì công pháp sẽ tinh thuần hơn, hay có thể hiểu đơn giản là nguy hiểm càng lớn, căn cơ càng vững chắc! Nhìn lần này Lý Trường Minh đi trảm sát, đừng nghĩ là chẳng có nguy hiểm mấy, Trúc Cơ kì là tái cấu trúc cơ thể, tức là cơ thể thực sự siêu việt phàm nhân, ngũ giác linh hoạt, lại còn trực giác nhạy bén, chân nguyên giao động, cơ thể cứng chắc nên mỗi lần trảm sát là Lý Trường Minh phải sử dụng Ngọc Cốt quyết, Ngọc Hành bộ, Dạ Ảnh, Huyễn Dạ Ảnh, Ngọc Trảm quyết lúc sau còn Kim Nguyên Khí nữa, tuy không thể nói là cùng lúc nhưng cũng chỉ cách nhau một vài tích tắc, thậm chí lúc cuối hắn phải 2 lần vận dụng Ngọc Hành bộ cùng Dạ Ảnh để trốn 1 kích ám sát và tự bạo của Kim Đan kì, rồi hắn luôn phải ở trong trạng thái lồng tinh thần để tránh thần thức của đối phương, tinh thần xuyên không giả tuy mạnh nhưng cũng không phải vô tận, sau đó còn hấp thu linh thạch liên tục nhưng lại vắt kiệt liên tục giúp đan điền của hắn lớn hơn gần một thành. Nếu trong mấy lần trảm sát đó mà có sơ xuất gì thì chỉ có một từ: Chết! Qua lần này, nhờ cơ thể đạt đến cực hạn mà đời này yên tâm thẳng tiến Luyện Khí đỉnh phong không có trở ngại gì, chân nguyên thì tăng vĩnh viễn gần một thành, linh khí nhờ lưu động nhiều mà khả năng dẫn khí trong kinh mạch tăng lên, đồng nghĩa tâm ma cũng giảm đi, ngoài ra hắn vẫn chưa nhận ra tinh thần lực của mình đã mạnh hơn, ẩn ẩn một tia thần thức, rất có lợi cho việc lên Trúc Cơ, kèm với đó là tâm thần thuế biến, giờ giết người với hắn chẳng để lại tâm ma được nữa! Đây chính là “nhân họa đắc phúc” a
Mang theo dòng hồi tưởng, hắn bước vào động phủ trên không, giờ cơ thể hắn nhẹ bẫng, cảm tưởng như có thể đạp mây lướt gió. Sau một hồi, hắn đã trở lại được động phủ, trước mặt hắn là Tần Quang, kẻ đang ngồi đánh cờ với một ai đó, từ dáng ngồi hắn đoán đây là một cô gái, chẳng hiểu sao tâm trí xuất hiện cái tên “Tô Minh Nguyệt”, ‘chắc là mình thành simp chúa rồi’ Lý Trường Minh thầm nghĩ
Thấy Lý Trường Minh, Tần Quang nói với giọng vừa phải, ẩn ẩn chút dáng vẻ của “tuyệt thế cao nhân”
“Lý lão huynh đã lịch luyện về rồi đấy ư”
Rồi hắn “cạch” một cái, quân cờ hạ xuống, như thể hòa cùng một nhịp với bàn cờ vậy
‘Hảo trang bức, hảo a, tên tiểu tử nhà ngươi gọi ta là lão huynh nhưng lại mượn ta để trang bức với gái, thế thì ta cũng sẽ cho cô ta biết cái bí mật động trời của ngươi a, à còn để Trần sư tỉ biết nữa, hehe, sẽ rất đặc sắc đây’ Lý Trường Minh thầm nghĩ, trên mặt ẩn ẩn nụ cười vô liêm sỉ
Bỗng cô gái kia quay đầu lại làm mọi suy nghĩ trong đầu hắn tan theo làn gió, đó là một gương mặt mà hắn biết, một gương mặt có lẽ hắn cần rất lâu để quên, đó là Tô Minh Nguyệt!
Hai người thẫn thờ nhìn nhau còn Tần Quang thì biến mất từ khi nào. Sau vài phút, hai người vẫn nhìn nhau mà chẳng ai nói câu nào
‘Chẳng lẽ giờ lại bắt đầu bằng câu nói kinh điển “Hôm nay bạn thế nào” hay “Thời tiết đẹp nhỉ?”.’ Lý Trường Minh thầm nghĩ. Nếu hỏi hắn có tức với cô ấy không, vài phút trước hắn chắc chắn sẽ nói “cực kì tức”, hắn bảo Tô Minh Nguyệt đi về thành Ung Châu để gọi cứu viện, cô ta đến thẳng tông môn, lại còn an nhàn đánh cờ nữa, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, mọi sự tức giận trong người Lý Trường Minh như bay đi, chẳng còn sót lại chút gì. Tô Minh Nguyệt liền phá vỡ bầu không khí khó chịu ấy bằng một câu nói, vẻ mặt có chút lo lắng
“Lý Trường Minh…ngươi…có bị thương ở đâu không”
“Không, ta không bị sao cả, thật đấy” Chẳng hiểu sao dù đã bị thương rất nặng, dù tụt hẳn 2 tầng Luyện Khí, Lý Trường Minh vẫn muốn nói không sao, hắn cảm giác không muốn làm cô buồn
‘Đây có lẽ là “yêu” a’ Lý Trường Minh cũng không phải đầu gỗ, hơn nữa đàn anh của cậu từng nói “Lý Trường Minh nghe này, khi chú mày sẽ muốn bảo vệ một cô gái, sẽ chẳng muốn làm cô ấy buồn, sẽ muốn dành thứ tốt nhất dành cho cô ấy, đó gọi là “yêu”.”
Sau đó Lý Trường Minh nói chuyện cùng Tô Minh Nguyệt một lúc lâu, cảm giác như thể thế giới chỉ có 2 người mà thôi
Khi trời bắt đầu chuyển sang hoàng hồn cũng là lúc Tô Minh Nguyệt rời đi, lúc này cảm xúc của Lý Trường Minh vẫn còn dâng trào thì Tần Quang vô vào vai hắn
“Mày phải cảm ơn tao đó, nhờ tao mày mới có chuyến lịch luyện này mà làm quen với cô gái xinh đẹp như thế a”
Lý Trường Minh trợn mắt, cái này là vô sỉ đến mức nào a!
“Mày có biết do đi giúp mày mà tao thảm đến mưc nào không? Thu được tổng giá trị tầm 3145 linh thạch hạ phẩm thì trực tiếp tiêu đống đồ gần 1400 linh thạch hạ phẩm, tụt 2 tầng luyện khí, suýt tụt về Luyện Khí tầng 4, 3 lần suýt chết, nếu không phải tao luôn căng tinh thần lên thì giờ này đang uống bát canh Mạnh Bà cho đỡ khát rồi”
Nói đến đây Lý Trường Minh lại tức giận, tức đến mức nếu lửa giận hữu hình thì phải cắm đến cửu trùng thiên a!
Tần Quang cười hề hề đáp lại
“Cơ mà do lần này mày cũng tay ôm mĩ nhân còn gì, coi như hòa..”
“Hòa cái beep”
Nói rồi Lý Trường Minh không nhịn được tát Tần Quang bay vào phía ghế đá làm đổ cả bàn cờ
“Đauuuu, sao mày đánh tao!”
Tần Quang có vẻ bất ngờ, tay xoa xoa má
Lý Trường Minh ra góc sân lấy thanh Ngọc Kiếm, nói
“Tao không những muốn đánh mày, mà còn muốn cho mày triệt sản nữaaaaa”
“Aaaa, ma vương giết người” Tần Quang sợ hãi, lần này là sợ thật, vì hắn nhìn ra sự nghiêm túc trong mắt Lý Trường Minh
Nói rồi 2 người đuổi nhau, dù Tần Quang là tuyệt thế thiên tài nhưng lúc bấy giờ màn đêm đang phủ xuống, bóng tối là đồng minh của Dạ Ảnh, vì thế mà hôm ấy Tần Quang ăn thiệt thòi không ít.