Trên trời có một đôi nam nữ, nam thì mắt biếc mày kiếm, ánh mắt sắc sảo, tóc vuốt ngược, áo bào màu trắng, viền kẻ màu xanh, sau lưng là 5 thanh ngọc kiếm, đó không ai khác là Trần Quân Ly Kinh, còn nữ thì mày ngài mắt phượng, ánh mắt hiền từ, gương mặt thanh tú, đôi môi đỏ mọng, tóc mai bó lên, trên người diện một bộ váy đen mang lại cảm giác lạnh lẽo nhưng là bởi sự thanh thoát, nếu Lý Trường Minh ở đây sẽ ngạc nhiên bởi cô ta trông giống Tô Minh Nguyệt đến 9 phần, đây chính là Thái Thượng trưởng lão của Tố Nga Tông Tô Nguyệt Nga cũng là thân mẫu của Tô Minh Nguyệt
“Đứa trẻ này, tinh thần mạnh mẽ, ý chí sắt đá lại cần cù, chỉ tiếc là thiên phú hơi thấp, nếu nó chỉ cần Song Linh căn thôi là đủ gây sóng gió thiên hạ rồi…” Trần Quân Ly Kinh có chút tiếc tài nói
“Kẻ này không tệ, nhất là lúc hắn giết con bé bên Thịnh Bảo Đường kia, dù chủ yếu là do hắn đã thấy qua quốc sắc thiên hương của Nguyệt Nhi rồi nhưng không thể không thừa nhận hắn sát phạt quyết đoán, người bình thường chắc chắn tha cho cô ta a, không phải do sắc đẹp cũng do thân phận”
Người họ đang nói đến ở đây là Lý Trường Minh. Thực ra ngay từ lúc Tô Minh Nguyệt dùng chiếc nhẫn (Xem lại chương 19) thì hai người họ đã biết được vị trí của hắn rồi, và khi Lý Trường Minh còn đang bận nướng cá và rắn thì họ đã ở trên đầu hắn cùng Tô Minh Nguyệt rồi, đây là bảo kê lịch luyện, đặc quyền của Tô Minh Nguyệt nhưng Lý Trường Minh được sài ké. Hiện giờ dù Tô Minh Nguyệt đã đi nhưng họ vẫn ở lại do thấy hứng thú với Lý Trường Minh, lâu lắm rồi mới có kẻ khiến họ chú tâm đến mức này, thậm chí còn đánh cược xem Lý Trường Minh giết được bao nhiêu người nữa
Nếu biết chuyện này chắc Lý Trường Minh sẽ khóc ra cả máu, việc hắn làm chỉ là một vở kịch mua vui cho hai vị thượng thượng tầng a!
Nhưng hắn không biết
"Vở kịch này thật đặc sắc a!" Tô Nguyệt Nga cảm khái
…
Sau thêm một canh giờ nữa, hắn giết được thêm 2 tên vì sau khi thiếu 4 tên bọn chúng không phải càng ngày càng loạn mà lại cẩn thận sắp xếp lại đội hình, đi theo cặp, có thẻ thấy kẻ cầm đầu không hề ngu ngốc
“Sao nó không phải giống trong tiểu thuyết nhân vật phụ não tàn tí nào vậyyyy”
Lý Trường Minh thầm cảm thấy xui xẻo, theo hắn đọc thì sau khi bị giết một phần ba số nhân thủ thì bọn chúng sẽ loạn cả lên, sẽ nơm nớp lo sợ, như thế Lý Trường Minh sẽ trảm sát dễ hơn, ấy thế mà bọn chúng lại đi theo cặp, thật sự khá là khó
“Mà sao giờ này tiếp viện chưa tới!!”
Bây giờ đã gần 4 giờ sáng, đến khoảng 5 giờ Dạ Ảnh và Huyễn Dạ Ảnh sẽ yếu đi rất nhiều, đên 6 giờ thì gần như không kích hoạt được, đến khi mặt trời lên thì 2 công pháp đó sẽ thực sự phế đi, 2 công pháp ấy mạnh nhất là lúc bóng đêm tràn đầy a
Lại một đôi đến, lần này Lý Trường Minh trực tiếp dùng Ngọc Hành Bộ cùng Dạ Ảnh chém đứt cổ 2 người đó, miễn cho kêu gào gì.
“Bảy, tám”
Lý Trường Minh nói, đây là kẻ thứ 7 và 8 hắn giết. Đột nhiên khi hắn chuẩn bị thu dọn thi thể thì trực giác kéo cơ thể hắn ra sau, cơ thể và lý trí của hắn cũng rất hợp tác bởi hắn rất tin tưởng vào trực giác của mình
Ngay sau khi né ra đằng sau, một cột sáng bắn xuống chỗ vừa nãy hắn đứng
Lý Trường Minh sợ hãi, đổ mồ hôi, nếu không phải trực giác mạnh thì hắn đã chết từ nãy rồi, một giọng nói vang lên
“Hừ, quả nhiên có hố mà”
Lý Trường Minh nhìn thấy khí tức đó liền giật mình, khí tức cực mạnh, cũng có nghĩa đây là kẻ đứng đầu, Kết Đan kì tu sĩ!
Lý Trường Minh thủ sẵn thế, nhưng vị Kết Đan kì kia nhắm mắt lại, nói thêm một câu
“Nếu vậy thì ngươi hãy đi đi, đi khuất mắt ta”
Lý Trường Minh giật mình, trong này không có kế hoạch ám sát nào đấy chứ?
Hắn nhìn tên Kết Đan tu sĩ, trực giác mách bảo hắn ta không nói dối, con mắt của hắn cũng nói vậy.
Lý Trường Minh liền chắp tay “Đa tạ” rồi bước đi nhưng vẫn rất cảnh giác. Đột nhiên một ánh sáng trắng bặc phát sáng lao đến kèm câu nói
“Chết đi, bồi mạng cho huynh đệ của ta!”
Vị Kết Đan cũng thầm kêu:
"Không được"
Lý Trường Minh ngay lập tức bất chấp hậu quả dùng Dạ Ảnh cùng Ngọc Hành bộ cùng lúc, ngay lập tức hắn như thuấn di 5 mét, ngay sau đó là tiếng “ĐOÀNG”, chỗ lúc kia Lý Trường Minh đứng xuất hiện một vết lõm lớn
“Quả nhiên là có ám sát”
Ngay lập tức Lý Trường Minh như thuấn di đến chặt đầu tên vừa bắn, tiện tay chém nốt kẻ bên cạnh, bọn chúng cũng chết không chớp mắt, như huynh đệ bọn chúng vậy
Tên Kết Đan ở trên trời đang ôm đầu đau đớn, 12 người kết nghĩa huynh đệ, cắt máu ăn thề, giờ chỉ còn mình hắn, tam tiểu thư con gái của phó đường chủ cũng đã chết, vậy hắn còn sống để làm gì, sống rồi cũng chết mà thôi, hắn ngửa mặt lên trời, than một câu:
“Các huynh đệ… ta sẽ đến sớm thôi… Linh nhi, ta có lỗi với nàng…kiếp sau, kiếp sau ta sẽ trả đủ, chắc chắn thế”
Nói rồi hắn lao về phía Lý Trường Minh, mang theo cảm xúc tức giận, ẩn ẩn sức mạnh khủng khiếp: hắn chuẩn bị tự bạo!
“Tiểu tử, bồi mạng cho chúng ta!”
Ngay lúc hắn đến gần tự bạo, đúng giây ấy, hắn thấy một nụ cười từ Lý Trường Minh: nụ cười đắc thắng!
“ẦMMMM”
Một tiếng nổ lớn phát ra, vị Kết Đan kia đã tự bạo, nhưng mấy ai biết khuôn mặt của vị đó lúc tự bạo: kinh hãi và khiếp sợ!
Lý Trường Minh đang ở trên một thân cây cách đó khá xa, nhìn Kết Đan kia tự bạo mà giật mình ‘Kết Đan tu sĩ tự bạo uy lực khủng khiếp thật a’. Bản thân hắn cũng cũng chẳng nguyên vẹn gì: thất khiếu chảy máu, chân nguyên hao kiệt, phút cuối để trốn thoát hắn còn dùng đến bản nguyên chân khí, làm hắn tụt từ Luyện Khí tầng 7 xuống Luyện Khí Tầng 6, ẩn ẩn nguy cơ rơi xuống Luyện Khí tầng 5!
Trận chiến này quả thực tiêu hao quá nhiều đối với hắn: Hai món trung câp pháp khí (2 sao), hai tấm bộc bùa chú, 2 con khôi lõi, 45 linh thạch hạ phẩm!
“Thôi thì của đi thay người, còn mạng đã là may mắn rồi”
Hắn tự nhủ, bản thân Lý Trường Minh cũng chẳng phải kẻ tiếc tiền, hắn chỉ tiếc nếu tiền tiêu không đúng chỗ thôi, từng đó đồ vật mà đổi được mạng hắn là quá rẻ!
Thiên La Địa Võng đang dần tan biến, nhân lúc nó chưa biến mất hoàn toàn, Lý Trường Minh hấp thụ linh thạch, một lát sau căn cơ đã ổn định ở Luyện Khí tầng 6.
Hắn vừa trở về thành Ung Châu vừa suy nghĩ lại, nếu không phải hắn có Kim Nguyên Khí, Ngọc Trảm quyết, Dạ Ảnh, Huyễn Dạ Ảnh, Ngọc Hành bộ, khôi lõi và 2 món pháp khí thì hắn đã chết rồi, nếu không phải hắn ám sát thì hắn cũng chết rồi, nếu không phải do hắn giết hết mấy tên huynh đệ của tên Kết Đan khiến tên đó điên lên đòi bồi táng theo thì hắn cũng chết rồi, nếu không phải hôm nay trăng rằm chắc Tô Minh Nguyệt cũng chết rồi. Quả thực hôm nay là một hồi ác mộng, chỉ thiếu một thứ thôi cũng có thể khiến hắn thân tử đạo tiêu!
Hắn cũng không hề biết trên trời mình vẫn có 2 “bảo kê” cực mạnh nên cứ nghĩ vậy
Lúc hắn rời khỏi núi, trên người lóe lên một đạo hoàng kim ánh sáng lướt qua toàn thân
"Là ảo giác hay là... Kim Nguyên Khí lô hỏa thuần thanh!"
Lý Trường Minh mang theo ý nghĩ đó kiểm tra qua hệ thống nhưng Kim Nguyên Khí vẫn chỉ là đại thành
"Chắc là ảo giác rồi"
Hắn nghĩ rồi đi tiếp
…
Trên trời, Tô Nguyệt Nga tấm tắc khen Lý Trường Minh
“Tên tiểu tử này thật khá nha! Thấy kẻ địch hơn hai đại cảnh giới không hãi, thấy sinh lộ không vội, bị tập kích không hoảng, Kết Đan tự bạo còn tính kế ngược lại kẻ đó, quả là viên minh châu a! Nếu hắn là nữ thì tốt…”
“Hừ” Trần Ngọc Ly Kinh tỏ vẻ không vui, định bóc Lý Trường Minh thì Tô Nguyệt Nga nói
“Đi thôi, trở về tông môn nào, ta muốn tặng cho hắn một ít quà, coi như cứu con gái ta vậy, ehe”
Giọng nói này nghe không còn lạnh giá mà có phần dễ thương, nhất là âm “ehe” ở cuối làm Trần Ngọc Ly Kinh như mềm ra, chiều theo ý đối phương.
...
Ở một nơi xa, có một ánh mắt màu vàng chanh nhìn cảnh Lý Trường Minh rời đi mà cười tít mắt.
---
Vì còn rất lâu mới đến đoạn main biết đạo hoàng kim này là gì nên ta nói luôn
Trên người Tần Quang và Tô Minh Nguyệt mang theo khí vận cực manh, nhất là Tần Quang, Lý Trường Minh nhờ tiếp xúc gần nên nhiễm khí vận nhưng khí vận này là vay mượn, tuy nhiên sau khi đánh xong trận chiến này Thiên Đạo đã công nhận một phần khí vận vay mượn là khí vận thật sự Lý Trường Minh. Hiện đạo hoàng kim ánh sáng đó chính là bản nguyên khí vận của Lý Trường Minh = một phần năm khí vận của khí vận chi tử bình thường
Đánh vượt cấp càng nhiều thì khí vận cướp đoạt được cũng sẽ càng nhiều, áp dụng với cả người thường, cái đó gọi là cơ chế vận khí của Thiên Đạo