Chương 24: Ôm cây đợi thỏ, Trảm sát Trúc Cơ

Lý Trường Minh cười khổ

“Đây là tình huống ông trời trêu ngươi gì vậy, cái này gọi là ngay trước mắt nhưng không lấy được a!”

Thiên La Địa Võng là một công pháp đặc biệt, người tu luyện sẽ luyện hóa một đường mạch trong “Kỳ Kinh Bát Mạch”, khi ở tiểu thành sử dụng nó sẽ làm mất đi đường mạch ấy, căn cơ thưởng tổn chiến lựa 10 phần không còn 7, tiến cấp khó khăn, tiến cảnh vô vọng, nhưng khi đạt đến đại thành, cũng tức là luyện chế cả bát mạch thì sử dụng Thiên La Địa Võng chỉ phải chờ thời gian để dùng lại mà không tổn thương đến căn cơ, tính đến nay chỉ có 5 kẻ dùng đạt đến Thiên La Địa Võng đại thành, trong đó có Trần Quân Ly Kính! Nói về độ khó luyện thì Thiên La Địa Võng luyện rất khó khăn, so với Kim Nguyên Khí chỉ có hơn không có kém, sở dĩ Lý Trường Minh luyện Kim Nguyên Khí đại thành nhanh như vậy là vì hắn có sẵn “khí”. Tu sĩ bình thường muốn luyện ra “khí” cần trải qua thời gian vật lộn bằng thể chất, mà nhanh nhất là trải qua sinh tử nhưng khi có chân khí thì có mấy ai đi làm việc đó đâu, chỉ tu luyện mà thôi, thậm chí đi lịch luyện cũng có tiền bối tương trợ, thất thủ một tí là có người giúp nên Kim Nguyên Khí được coi là một trong những công pháp khó học nhất. Thiên La Địa Võng thì yêu cầu không nhiều, chỉ cần tinh thần lực mạnh và “Kì Kinh Bát Mạch” đầy đủ, nhưng muốn dùng thì cần lên cấp Kết Đan là tối thiểu.

Thời gian không cho Lý Trường Minh suy nghĩ lâu, tình thế tiến thoái lưỡng nan, hắn phải lựa chọn hoặc là trốn lui trốn lủi, hoặc là phản sát!

Hắn thầm cảm thấy phản sát là một quyết định điên rồ, cả nhóm hơn chục người là Trúc Cơ, còn có một vị Kết Đan nữa a, hơn nữa hắn chỉ cần chờ một thời gian nữa sẽ có tiếp viện đến, nên nhớ Tô Minh Nguyệt đã thoát ra và bay về phía thành Ung Châu. Nhưng càng nghĩ nó điên rồ bao nhiêu, hắn càng thấy nó hợp lý bấy nhiêu, cuối cùng hắn quyết định hắn sẽ vừa trốn vừa phản sát!

Lý Trường Minh trước tiên sử dụng Liễm Tức thuật rồi dùng Lồng Tinh Thần tiếp đó là dùng Dạ Ảnh biến thành bóng đen nhanh chóng bay đến một bụi cây ở gần đấy, vài chục giây sau, ba bóng người xuất hiện, đó là ba kẻ truy sát hắn, ba kẻ đó nhìn xung quanh không thấy hắn nên phân ra, có một kẻ ở ngay trên hắn, kẻ đó bắt đầu dùng Thần thức kiểm tra xung quanh nhưng không tìm ra Lý Trường Minh.

Nói đùa! Tinh thần lực của kẻ xuyên không đâu phải tầm thường! Trừ phi tên tu sĩ này tập trung thần thức vào đúng bụi cây của Lý Trường Minh thì mới có khả năng phát hiện ra

Kẻ đó đặt chân xuống đất, đi từ từ, giả bộ đang sơ suất, chờ Lý Trường Minh lọt lưới nhưng Lý Trường Minh đâu ngu, mất cái kế kiểu này kiếp trước hắn gặp nhiều lắm rồi!

Nhưng Lý Trường Minh vẫn nhảy ra, cầm thanh kiếm 2 sao màu đen ra cố chém về phía tên tu sĩ kia, tên tu sĩ thấy vậy thì vui mừng, bắn một đạo hoàng kim về phía Lý Trường Minh khiến cơ thể hắn dính vào thân cây

“Haha, quả nhiên chỉ là kẻ khờ tay mơ, đại ca đề phòng ngươi hơi quá rồi, giờ thì chết đi, ngươi phải thấy thật may mắn khi chết dưới tay Mạc Tiểu Chân ta!”

Bỗng tu sĩ ấy nghe thấy phảng phất một giọng nói như đến từ Hoàng Tuyền

“Ghê vậy sao”

Hắn giật mình hốt hoảng quay đầu lại nhưng không kịp nữa rồi! Đầu hắn lăn long lóc trên mặt đất, hai mắt vẫn còn mở to, tràn đầy kinh ngạc và oán hận, hắn không biết ai giết mình a!

Bóng đen vừa giết tu sĩ dần hiện nguyên hình, bước đến gần cơ thể Lý Trường Minh, nếu ai nhìn thấy cảnh này sẽ giật mình vô cùng: Có 2 “Lý Trường Minh”!

Thực ra là do Lý Trường Minh sử dụng Huyễn Dạ Ảnh để mượn bóng tối tạo nên hình ảnh của bản thân mình lên một con khôi lõi gỗ 1 sao, sau đó dùng Dạ Ảnh để lượn qua đằng sau giết chết tên tu sĩ, đây là cách không sai biệt lắm lũ bang phái dụ hắn ra, Lý Trường Minh lại cười khổ, hắn đây là đang học cách của kẻ thù a!

“Đây là “người thầy tốt nhất chính là kẻ thù của bạn” sao”

Lý Trường Minh nắm tay lại bóp bóp bàn tay, hắn cảm thấy việc giết người dường như không nặng nề như lần đầu nữa, có thể do hắn từng giết người, có thể do hắn đã trở thành tu sĩ…

Lý Trường Minh tiếp tục tiến lên, thu hồi Huyễn Ảnh Dạ, cất khôi lõi, xử lý thi thể, lấp vết máu và lại ôm cây đợi thỏ. Sau nửa tuần hương, một kẻ khác xuất hiện, khí tức kẻ này có vẻ mạnh hơn kẻ kia không ít, có vẻ là Trúc Cơ trung kì, kẻ này cũng làm tương tự như kẻ kia, nhưng khi khôi lõi đến liền bị hắn đập tan thành từng mảnh, trong lúc hắn sững sờ, Lý Trường Minh thay đổi kế hoạch, trực tiếp trảm sát luôn,. Lưỡi kiếm lóe sáng, do không kịp căn chuẩn nên Lý Trường Minh trức tiếp chém từ trên xuống, lưỡi kiếm cắm vào sâu trong não nhưng chưa đủ để hắn chết, Lý Trường Minh biết rõ tu sĩ Trúc Cơ có sinh mệnh lực khá mạnh nên hắn bồi thêm một cây rìu ngắn 2 sao ở trong túi càn khôn vào mồm hắn tránh hắn hét lên, lưỡi rìu sắc bén xẻ đôi mồm hắn ra, hai hàm răng mỗi nơi một hàm, những hành động tưởng lâu nhưng thực chất chỉ là vài giây. Lý Trường Minh lại xử lý hiện trường, hắn thầm nghĩ lần này hắn may mắn bởi tên kia đang bất cẩn và bất ngờ, nếu không kẻ đang nằm đây là hắn a

Lý Trường Minh lại ôm cây đợi thỏ, lần này xuất hiện hai người một nam một nữ, nam có khí tức cỡ tên vừa nãy xuất hiện, nữ có khí tức tầm Trúc Cơ sơ kì, Lý Trường Minh liền thay đôi kế hoạch, hắn cho khôi lõi chạy qua phía sau bên trái hắn, hai kẻ kia thấy vậy liền vui mừng đuổi theo, ngay trong lúc đi qua người Lý Trường Minh, một lưỡi kiếm lóe lên, Kim Nguyên Khí sáng bừng lên sắc vàng, đây là lần đầu tiên hắn kết hợp Kim Nguyên Khí với vũ khí, kiếm chém một đường thật ngọt, thi thể tên nam kia bị cắt đôi còn nữ thì tránh được sát họa, thấy thế Lý Trường Minh thầm kêu không ổn nhưng trái ngược suy nghĩ của hắn, cô gái kia không hền hét lên báo hiệu cho đồng bọn mà nói với giọng run rẩy

“Đ-đừng giết ta, cha, cha ta là Thịnh Bảo Đường phó đường chủ a, ng-ngươi muốn gì cứ qua đó lấy, tha mạng cho ta a”

Nói thật cô gái này cũng thật xinh đẹp, mày ngà mắt tú, tóc mai mượt mà, đôi môi căng mọng, thân thể như uốn lượn, kiều diễm đến lạ thường, nhưng tiếc cho cô là Lý Trường Minh mới hơn một canh giờ trước vẫn đang ở với tuyệt sắc mĩ nhân Tô Minh Nguyệt, hơn nữa cô ta còn truy sát Tô Minh Nguyệt và hắn, dù có xinh đẹp đến khuynh nước khuynh thành cũng chẳng khiến hắn để tâm, hắn vốn tính cách là có thù tất báo mà!

Lưỡi kiếm lóe lên, đầu của cô ta bị cắt đôi theo chiều ngang, máu chảy ướt đẫm cả đám cỏ đằng sau

Lý Trường Minh thầm cười, đi truy sát kẻ địch mà cô ta làm như đi chơi sao, bị kẻ địch phản sát nhưng không chết thì không dùng chút hơi tàn hô lên cho đồng bọn mà ở đó khoe gia thế cùng thân thể, phi, ta nhổ vào, cơ mà nếu Tần Quang ở đây có lẽ cô ta đã là kẻ trong dàn hậu cung của cậu ta rồi.

Vừa thu dọn hiện trường, Lý Trường Minh tự hỏi

“Sao hơn một canh giờ rồi cứu viện vẫn chưa tới nhỉ, có khi nào Tô thánh nữ đi nhầm đường không?”

Hắn không biết ở trên cao, đang có người quan sát hắn.