Chương 23: Thiên La Địa Võng, kẻ khóc người cười

Có 2 người mặc áo bào đen đang nói chuyện trên một đỉnh núi, một người ngồi trên tảng đá, một người đứng bên cạnh

“Làm vậy có đáng không, đại ca, ngài mới đạt đến tiểu thành mà thôi!” người đang đứng nói

“Đáng, chắc chắn đáng” Người còn lại trả lời

“Nhưng nếu làm thế căn cơ của đại ca sẽ…” người đang đứng có chút hốt hoảng

“Không sao, chỉ cần phi vụ này thành công chúng ta sẽ cáo lão về hưu, chỉ cần thành công phi vụ này thôi là đủ để ăn sung mặc sướng 3 đời rồi! Đến lúc đó ta sẽ cưới tỉ tỉ ngươi, giúp ngươi lấy Tiểu Ngọc, chúng ta sẽ cùng sống thật êm đềm, hạnh phúc, hahaha” Người đang ngồi trả lời, trong giọng vui vẻ lại mang theo một tia thất vọng “Chỉ là kiếp này không thể thành Nguyên Anh…”

“Đại ca…” Người kia giọng nói có chút lệch đi, dĩ nhiên là do cảm động, với Song linh căn hạ giai, người hắn gọi là “đại ca” có thể đột phá Nguyên Anh nếu dùng một bí thuật, dù không thể tăng tu vi và yếu hơn tu sĩ Nguyên Anh bình thường nhưng vẫn có “nguyên anh” và mạnh hơn Kết Đan đỉnh phong nhiều, ấy vậy mà người ấy vì hạnh phúc của chị hắn và hắn mà lại lựa chọn phương pháp này khi mới một giáp tuổi và tu vi Kết Đan sơ kì, nếu có sơ suất gì thậm chí còn không đột phá được Kết Đan trung kì!

Qua mấy câu đối thoại trên, ai cũng nghĩ đó là những thương nhân hiền lành, chất phác đang làm một phi vụ thương mại to lớn nào đó, ấy vậy mà đó lại là những sát thủ giết người không ghê tay, đó chính là những kẻ càm đầu đám sát thủ đã truy đuổi Tô Nguyệt Nga cùng Lý Trường Minh suốt mấy ngày nay!

“Nhưng bọn chúng mới có một Trúc Cơ một Luyện Khí…” Người đang đứng nói

“Ngươi vẫn chưa từng chạm mặt lũ thánh tử thánh nữ bao giờ nên không biết, trước đây ta từng chạm mặt Vân thánh tử…” Người còn lại trả lời

“Chẳng lẽ là Vân thánh tử kẻ đứng đầu Thập Tuyệt Bảng sao!” Người đang đứng kinh nghi

“Chính xác, là kẻ đó” Người còn lại ôn tồn nói

“Đại ca cũng ngưu quá đi, chạm mặt kẻ đó mà còn sống được” Người đang đứng lộ ra ánh mắt hâm mộ

“Nói là “chạm mặt” nhưng thực chất chỉ là liếc thấy thôi, lúc đó ta sợ són cả quần, hắn ta pháp lực cực mạnh vượt xa đồng cấp, thủ đoạn thì vô biên, một lúc rút ra 7 món đỉnh cấp pháp khí trong khi lúc đó hắn mới là Trúc cơ sơ kì a! Hắn còn đánh ngang cơ với Kết Đan sơ kì, tức là trọn vẹn vượt 1 đại cảnh giới!!!Nghĩ đến giờ vẫn còn run, ta có thể bảo mạng là tốt lắm rồi” Người đang ngồi kia bỗng run run

“Nhưng hiện đại ca có bọn em phụ giúp rồi mà, hơn nữa kẻ kia được xác định là tân thánh nữ Tố Nga Tông, từ khi sinh ra chưa bao giờ rời khỏi Tố Nga Tông, thậm chí còn không cho mang yêu thú vào để luyện tập, còn kẻ còn lại là Luyện Khí kì cao giai (tầng 7-9) thì chẳng có uy hiếp gì cả, đến đạp không hắn còn không làm được nữa là.” Người đang đứng nói

“Vậy ngươi nghĩ đó chỉ là Luyện Khí kì tầm thường sao? Ngươi nghĩ thánh nữ Tố Nga Tông chỉ là đi nhầm rồi bắt một người bất kì thôi sao? Ngươi nghĩ lại có kẻ một mình sống trong căn biệt thự trên núi ấy mà không có người hầu sao? Sai lầm! Sai lầm lớn! Tất cả chỉ là kế hoạch để chúng ta khinh thường hắn mà thôi! Có khi hắn mới là kẻ nguy hiểm nhất! Thậm chí ta nghi đây chỉ là một cái hố, rồi khi tất cả chúng ta vào trong hố, hắn sẽ thu lưới! Ngươi nhớ lúc ta dùng phi đao tấn công hắn không, đáng lẽ trúng tim, dưới cảnh giới chưa ai thoát được vậy mà hắn vẫn thoát được, còn cố tình để trúng vai khiến các ngươi vui mừng khi hắn bị thương nữa, lại còn ả thánh nữ đó bay vèo cái vào Thiên Quân sơn mạch, ai chẳng biết nơi này có phân bộ của chúng ta, bọn chúng cố tình đi vào “hang hổ” để chúng ta mất cảnh giác, rồi bất chợt phản sát ăn thịt “hổ”! Người đang ngồi phản ứng, nước bọt như mưa, suy luận vô cùng bá đạo nhưng nghe cũng có vẻ hợp lý.

“Nhưng những kẻ đó đâu phải Vân thánh tử…”

“Ta có thông tin mật nói rằng cách đây nửa năm Ngọc Thanh Tông có thu một kẻ có linh căn siêu quần, mà vừa khớp đoàn hộ tống lần này là của Ngọc Thanh Tông…”

Nói đến đay, cả 2 người không hẹn mà cùng run

“Thôi, bắt đầu nào” Vị đang ngồi bỗng dứng dậy, tay trái đưa ra 2 thủ chỉ (2 ngón tay) niệm pháp quyết, tay phải ngửa lên trời, đặt ngang ngực, lát sau, một mớ dây màu vàng trông như kim chỉ chảy vòng vòng trong lòng bàn tay, người đó hô to

“Thiên La Địa Võng”

Mớ dây màu vàng trong tay hắn bống thẳng tắp, bắn lên trời rồi đến 1 độ cao nhất định, chúng tỏa ra thành một cái lồng màu vàng sau đó từ từ vô hình đi

Người vừa thi triển xong chiêu thức kia thì khụy xuống, mồm phun thổ huyết liên tục, lấy bàn tay che không hết, một lát sau, người đó dừng thổ huyết, để lại một bãi máu

“Đi thôi” Người đó nói “Giờ cùng tìm mấy con cá đó nào, nhớ nhắc các anh em, dù đã bày ra thế trận “bắt rùa trong hũ” nhưng vẫn phải cần thận, đằng nào những kẻ đó cũng là tinh anh trong tinh anh”

“Vâng” Người còn lại đáp, trong lòng vẫn có chút lo lắng

Trên cao, ánh trăng tỏa xuống, trăng tròn vành vạch

“Thật sự phải đi đêm nay sao, không chờ ngày mai được sao”

“Không, không được, hôm nay là ngày trăng rằm, là thượng giai cơ hội để trốn thoát”

Quả thực hôm nay là ngày rằm, là lúc trăng sáng nhất, cũng là lúc Nguyệt Quang Phi Yên phát huy hiệu quả lớn nhất

“Được, vậy tất cả nghe theo ngươi”Tô Minh Nguyệt nói với giọng nghiêm túc bỗng cười đùa “Coi như nếu chết thì cũng có người đi cùng”

“Hừ, đừng nói xui xẻo”

Khoảng 12 giờ, khi mọi người đang say giấc nồng, sâu trong Thiên Quân sơn mạch, ở một sơn động nọ, nhất cử nhất động đều được quan sát kĩ bởi cả chục người, thấp nhất cũng là Trúc Cơ!

Bỗng một đạo bạch quanh lóe lên bay ra khỏi sơn động, hướng về phía Tây Bắc

“Là Tố Nga Tông thánh nữ!”

“A Ngưu, A Ngư, A Lý, 3 người các ngươi đuổi theo cô ta”

Lời vừa dứt, 3 đạo hắc quang lóe lên, tốc độ cực nhanh

Rồi một bóng người đen vụt ra khỏi hang động, phi nhanh về phía Đông Nam

“Là tên Luyện Khí kì!” một kẻ kêu lên

“Đi, ta và 5 người khác, những người còn lại canh cửa”

Lời vừa dứt, 6 bóng đen lướt đuổi theo nhưng giữ khoảng cách vừa phải

Bỗng nhiên có một bóng áo trắng thon thả yểu điệu lướt ra khỏi sơn động, kế đó là bóng người mặc áo đen

“Quả nhiên đại ca liệu sự như thần!”

Ở lại còn 3 người liền đuổi theo

Đột nhiên một tiếng đạo ánh sáng chói mắt xuống hiện ngay khi họ vừa rời đi được một đoạn, ánh sáng đó đang bay lên thì bẻ đoạn, lướt về phía Nam, nó đụng phải rào cản màu vàng nhưng liền lướt qua

“Khốn khiếp, quả nhiên có gian kế”

Kẻ kia không hề bất ngờ khi đạo ánh sáng đó qua được Thiên La Địa Võng của hắn

Từ xa, bóng người mặc áo trắng nhìn thế mà đắc ý, đó là Lý Trường Minh

Hắn đã lập kế hoạch đầu tiên để Tật Phong Thử mang theo khí thức của Tô Minh Nguyệt cưỡi gió mà đi, mang theo linh thạch được bôi tinh chất phát quang sinh học, tiếp đó để Phong Hành Thử mang theo khí tức của hắn mà chạy trốn, muốn làm được điều đó hắn đã đánh đập 2 con này rất nhiều khiến chúng chỉ còn ý định chạy trốn đồng thời treo trước mũi “Phong Mật” nên mới phát huy được cực hạn của chúng. Tiếp đó hắn dùng Huyễn Dạ Ảnh để tạo hình cơ thể gần giống Tô Minh Nguyệt và cầm theo áo choàng màu đen của mình trong đó có xác 1 con Tật Phong Thử cái mà hắn đã giết, cuối cùng thì để Tô Minh Nguyệt lợi dụng năng lượng của ánh trăng mà phi hành cực hạn, tìm đến Ảnh Tà ở thành Ung Châu

Hơn nữa, Tố Nga Tông lại ở hướng Tây Bắc, thành Ung Châu lại ở phía Nam còn Ngọc Thanh Tông ở Đông Nam nên kế hoạch có chút thuận lợi.

Nhân lúc lũ truy sát đang ngơ ngác dừng lại, Lý Trường Minh dùng Ngọc Hành bộ, lúc sắp cắt được đuôi thì hắn đâm sầm vào một thứ gì đó, một lớp màu vàng hiện ra. Với kiến thức dồi dào của mình, Lý Trường Minh kinh ngạc kêu lên:

“Thiên La Địa Võng trận!!!”

'Tình huống quái quỷ gì đây' Lý Trường Minh thầm nghĩ. Tình huống của hắn bây giờ quả thực là "kẻ khóc người cười" mà...