Chương 22: Chuẩn bị hoàn tất

“Hừ, cuối cùng cũng bắt được mày rồi”

Lý Trường Minh kêu lên, trên người hắn bộ đồng phục trắng tin giờ đã dính đầy bùn đất, trên tay hắn là một con Tật Phong Thử đã ngất đi, loài chuột có thể cưỡi gió đạp mây, thích xây tổ ở nơi rộng rãi nhưng kín đáo, Lý Trường Minh phải mất rát nhiều tâm tư để bắt được nó, giờ hắn cần thêm một con vật có khả năng chạy nhanh trong thời gian ngắn nữa. Ở đây có khá nhiều chuột nên hắn sẽ chọn chuột để thực hiện kế hoạch

Lý Trường Minh mang con Tật Phong Thử đưa cho Tô Minh Nguyệt

Phải nói là Tố Nga Tông có mấy thủ đoạn thuật pháp khá hay ho như chiếc lồng nguyên khí này họ còn tạo ra thủ pháp có thể làm nó để nhốt cả sinh vật sống, nếu là nữ chắc Lý Trường Minh còn hận không thể vào Tố Nga Tông! Tuy nhiên giờ cũng tốt bởi Tô Minh Nguyệt đã chỉ cho Lý Trường Minh vài thủ đoạn thuật pháp cùng một số công pháp không phải đặc thù của Tố Nga Tông. Lý Trường Minh thầm nghĩ cô ấy thật quá trong sáng khi đưa cho hắn thủ đoạn thuật pháp và các công pháp mà bao đời tiền bối đã tích trữ, nhưng đồng thời hắn cũng không dừng việc thu công pháp. Thực tế Tô Minh Nguyệt biết rõ là không được cho người ngoài biết những thứ này, cô biết rõ là đằng khác, cô ngây thơ nhưng không ngu dốt, sư phụ của cô đã dạy điều này rất kĩ nhưng Tô Minh Nguyệt vẫn lựa chọn đưa cho Lý Trường Minh vì cô cảm thấy người đã cứu mình sẽ không phải người ngoài, hơn nữa cô không biết trong thâm tâm cô đã “chấm” hắn rồi.

Kế hoạch của Lý Trường Minh rất đơn giản, hắn sẽ bắt một con Tật Phong Thử cùng một con thú nhỏ khác có khả năng chạy nhanh trên mặt đất nhưng phải nhỏ nhỏ thôi, kế đó là khoác lên bọn chúng một lớp áo, dùng Liễm Tức Thuật đại thành của hắn kèm với thủ thuật mới học để đảo ngược Liễm Tức thuật để ngụy tạo khí tức của bản thân lên vật khác, tuy nhiên khí tức ấy sẽ yếu hơn nhưng Lý Trường Minh cảm thấy rất hài lòng, khí tức vừa đủ để đạt đến Liễm Tức thuật tiểu thành mà lại vừa đủ để bọn chúng phát hiện ra, nếu giờ Lý Trường Minh đi một mình đảm bảo trừ Kết Đan sẽ chẳng ai nhân ra hắn đâu!

Sau nửa ngày tìm kiếm, cuối cùng Lý Trường Minh cũng tìm ra một con Phong Hành Thử, một loài họ khá gần với Tật Phong Thử. Sở dĩ gọi là Phong Hành Thử vì chúng ưa thích bay lượn thấp thấp khoảng 2 mét so với mặt đất, chúng thích cảm giác di chuyển nhanh rồi gặp chướng ngại vật và tiêu soái tránh né (Trang bức a). Tật Phong Thử thường hấp dẫn Phong Hành Thử, nhất là Tật Phong Thử cái bởi khi đến mùa sinh sản, Tật Phong Thử cái tiết ra một loại chất cuốn hút họ nhà chuột hệ phong khiến một số yêu thú hệ phong khi cảm nhân được cũng mò theo.

Sau khi kiếm đủ 2 vật thế mạng xong và Lý Trường Minh xin 2 bộ quần áo của Tô Minh Nguyệt để hoàn thành bước 2, mất một thời gian chết lặng Tô Minh Nguyệt mới đưa được 2 bộ quần áo đó, khi nhận lấy, Lý Trường Minh còn cảm khái:

“Thật là thơm a~”

Tuy câu nói rất nhỏ nhưng thính giác của tu sĩ Trúc Cơ cũng đâu phải dạng vừa, lời nói ấy làm tai và mặt cô ửng lên sắc đỏ hồng nhìn rất chi là dễ thương.

Tuy nhiên hiện tại Lý Trường Minh lại phải giải quyết một vấn đề nan giải: khi Tật Phong Thử phi hành tuy hắn đã giải quyết vấn đề phương hướng nhờ việc hắn móc được “Phong mật” nằm trong cơ thể Tật Phong Thử cái thì Tật Phong Thử lại không thể tạo ra đạo bạch quang, kể cả lồng nguyên khí cũng khong thể bởi đạo bạch quang được tạo ra từ di động thuật pháp “Nguyệt Quang Phi Yên” của Tố Chân Tông, thuật này không hao phí một tia chân nguyên mà lợi dụng năng lượng từ ánh sáng mặt trăng, ánh sáng mặt trăng càng mạnh thì tốc độ càng nhanh và chói mắt, tuy nhiên phải sở hữu thể chất có chữ “Nguyệt”. Đang trong lúc rối ren thì Tô Minh Nguyệt kêu lên từ phía sâu trong hang động:

“A, đẹp quá, Lý Trường Minh qua đây đi”

Lý Trường Minh cười khổ, một ngày quần quật không để ý gì, hắn chẳng biết từ khi nào từ “Lý đạo hữu” chuyển qua thành “Lý Trường Minh” rồi, con gái đúng là thay đổi cách xưng hô thật nhanh a!

Lý Trường Minh bước vào sâu trong hang, hắn lại tiếp tục đứng hình, một cảnh tượng tuyệt đẹp, có một bầy đom đóm ở sâu trong hang, xung quanh là con suối nhỏ cùng những mảng cỏ mơn mởn chẳng biết tại sao lại tồn tại trong nơi này, những thân cây gỗ nằm ngang tràn đầy rêu, y như một khu rừng vậy, tuy nhiên cảnh tượng ấy chỉ như làm nền cho một cô gái đang đứng giữa khung ảnh trong tầm mắt của Lý Trường Minh, cô gái ấy cười tươi còn hơn trăm hoa đua nở, vui vẻ nói:

“Đẹp phải không, Lý Trường Minh”

“Thật sự… rất đẹp”

Tim Lý Trường Minh lỡ một nhịp, từ trước đến nay, kể cả kiếp trước, kể cả bạn gái cũ của Lý Trường Minh cũng chưa bao giờ làm hắn có cảm xúc thế này, giờ trong đôi mắt hắn chỉ còn Tô Minh Nguyệt! (~~Em thấy gì trong đôi mắt của kẻ si tình~~)

Sau vài phút bất động, Em thấy gì trong đôi mắt của kẻ si tình mới lấy lại được cảm xúc

‘Đúng là sát thương chí mạng mà’ Lý Trường Minh thầm nghĩ, nếu mối ngày cứ 1 lần thế này chắc qua 2 năm hắn cũng từ trần mất!

Bỗng Lý Trường Minh nhìn đám đom đóm, nảy ra trong đầu một kế hoạch, trước tiên hắn tiến đến và đánh vào gáy Tô Minh Nguyệt khiến cô ngất đi, sau đó…

Sau vài chục phút, Tô Nguyệt Nhi tỉnh dậy, cô thấy Lý Trường Minh đang làm một cái chất gì đó như cao su, dù tò mò nhưng cô vẫn có chút dỗi bởi Lý Trường Minh đã đánh ngất cô mà không báo trước. Thấy cô tỉnh lại, Lý Trường Minh bèn nói:

“Xin lỗi, tại lúc nãy là tình huống cấp thiết”

“Vậy ngươi đang làm gì thế”

“Bí mật”

“Hừ, đồ đáng ghét”

Lý Trường Minh cười khổ, thứ hắn đang luyện chế là tinh chất từ đám đom đóm kia, hắn đánh ngất Tô Nguyệt Nhi vì sợ cô thấy hắn giết đám đom đóm sẽ giết hắn mất, hắn đã giết phân nửa số đom đóm nên mới ra lượng tinh chất phát quanh sinh học bằng ngón tay thế này. Lúc trước khi giết một con hắn đã thí nghiệm và quả thực dính nó vào linh thạch có thể tạo ra ánh sáng liên tục. Sau khi tinh luyện xong, Lý Trường Minh dàn tinh chất phát quang sinh học rồi dính lên linh thạch hạ phẩm, nó phát ra ánh sáng trắng cực mạnh, nó duy trì tầm 10 phút rồi tắt dần.

“A, cái này giống ánh sáng của Nguyệt Quang Phi Yên nè, ngươi chỉ ta cách làm đi”

“Không được”

“Keo kiệt, ta đã chỉ ngươi hết thủ pháp và công pháp có thể truyền cho nội môn đệ tử rồi mà, hứ”

Tô Minh Nguyệt phồng má lên, 2 má căng phồng trông như một con sóc.

Lý Trường Minh cười khổ lần 2, ‘Ta chưa muốn chết a’ hắn thầm nghĩ nhưng thấy biểu cảm này trong phút chốc một suy nghĩ thoáng qua trong não hắn ‘Hay là nói cho cô ấy a, thấy được biểu cảm này chết cũng đáng!’ nhưng ngay lập tức bị dập tắt, lưu lại rừng xanh thiếu gì củi đốt, hơn nữa giờ hắn chưa chết được a!