Chương 20: Tô Minh Nguyệt - mĩ nhân dưới ánh trăng

Cô gái kia tỉnh dậy, dụi dụi mắt, nhìn thấy Lý Trường Minh, cô ta hoảng hốt níu xung quanh mà đẩy cơ thế đi, vừa làm vừa hét toáng lên:

"Aaa, ngươi đã làm gì ta"

Lý Trường Minh thở dài, hắn cũng hiểu nếu tỉnh dậy mà thấy một người xa lạ ngay bên cạnh thì đa phần các thiếu nữ sẽ có phản ứng đó, nếu cô ta không hoảng hốt mới là thành phần nguy hiểm, đáng sợ a, ví dụ như cô hoa khôi kia... Đang nghĩ thì hắn lại tự đập đầu vào vách đá, lần này nhẹ hơn nên không chảy máu, chỉ hơi choáng đầu thôi. Lý Trường Minh tự hỏi vì sao hắn lại hay nghĩ về cô ta thế, có lẽ do cô ta là kẻ khiến hắn rơi vào thảm trạng suốt 1 năm, hoặc có thể là... Lý Trường Minh lắc lắc đầu, không thể có chuyện ấy được!

Quay trở về thực tại, cô gái kia đang run run ở vách hang đối diện với Lý Trường Minh, một phần do lạnh một phần do sợ hãi. Cũng phải thôi, dù hiện tại cô ấy đã là Trúc Cơ đi nữa đi nữa thì Lý Trường Minh cũng sở hữu tu vi Luyện khí tầng 7 trong khi hiện tại cô đã hết chân nguyên trong việc thi pháp vừa nãy.

Thấy điều này, bỗng Lý Trường Minh cảm thấy một cảm giác đặc biệt, cảm giác muốn được che chở cho cô gái này. Hắn thiêu đốt chân khí tạo ra Kim Nguyên Khí, một là để sưởi ấm, hai là để soi sáng bởi theo hắn thấy cô gái này không có linh căn hệ hỏa và hắn cũng thế.

Hắn bỏ lại nhúm Nguyên Khí đồng thời tạo ra lồng chân khí để cung cấp vừa đủ trong một thời gian ngắn rồi lấy ra trong túi càn khôn cái áo choàng đen 2 sao đưa cho cô ấy:

"Tôi chỉ có cái này thôi"

Nói xong hắn tạo ra một nhúm Nguyên Khí khác và đi kiểm tra hang động này.

Có thể nói hang động này khá rộng, xung quanh có khá nhiều động vật có thể ăn thịt được như rắn, ếch, nhái, và một số loài côn trùng. Trước tiên hắn bắt một con rắn trước, với sức mạnh của Luyện Khí kì và sự thành thạo thao túng chân nguyên của mình, hắn sử dụng Kim Nguyên Khí và nhanh chóng bắt thành công một con rắn. Khi nhìn kĩ con rắn, hắn vui mừng kêu lên:

"A, rắn ri cá!"

Sở dĩ hắn vui mừng như vậy bởi vì rắn ri cá thịt tuy ít nhưng ngon mà ở đây có rắn ri cá đồng nghĩa với việc có cá, có cá đồng nghĩa là có mạch nước! Tuy hắn có thủy linh căn nhưng nếu tạo ra nước rồi uống chính nước đó thì chẳng khác nào uống rượu để giải độc cả, bởi vì cơ thể sẽ bài xích nguyên tố không phải tự nhiên mà thành.

Sau khi đi dạo và bắt được 2 con rắn, 5 con cá hồi – thật đáng mừng, cũng như đánh dấu mạch nước, hắn quay trở lại bởi theo tính toán thì bây giờ lồng chân khí hắn để lại cũng sắp cạn kiệt.

Quả nhiên khi hắn quay lại, Kim Nguyên Khí chỉ còn lại một tia leo lắt như ngọn nến trước cơn gió còn cô gái kia đang ngồi hấp thụ linh thạch. Rồi ánh sáng le lói ấy tắt hẳn nhưng Lý Trường Minh không vội qua đó để thắp lại Kim Nguyên Khí, hắn đang đứng hình, bởi hắn đã thấy một cảnh sắc tuyệt đẹp: cô gái ấy như hòa vào ánh trăng đang nhòm qua khe đá, cơ thể ấy như hòa quyện vào ánh trăng, như vốn tự nhiên đã thế, như là ngàn năm chưa đổi, hình ảnh đấy toát lên một vẻ thanh tao và nhã nhặn, một nét đẹp không vướng bụi trần, như vầng trăng khuyết cao quý trên trời xa xa kia vậy!

Bống cô gái ấy mở mắt ra, nhìn về phía Lý Trường Minh đang sững sờ khiến hắn tỉnh lại, tuy đang rất tối nhưng hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt đó, một ánh mắt mang theo sự ấm áp!

"Đa tạ đã cứu mạng tại hạ" Cô gái ấy nói "Tại hạ gọi là Tô Minh Nguyệt, tân thánh nữ của Tố Nga Tông, tại hạ có thể biết danh tính của đạo hữu không?"

Lý Trường Minh giật mình, thân thoát mồ hôi, hắn cảm thấy mình thật may mắn a, nếu vừa nãy hắn làm gì cô ấy thì... thôi, hắn cũng không dám tưởng tượng ra hậu quả. Mồ hôi toát ra liền mất đi vì một cơn gió se se lạnh

Giọng nói ngọt ngào như cuốn lấy Lý Trường Minh, làm thức tỉnh con quỷ dục vọng của hắn lên

"Bình tĩnh nào nhị ca" Hắn nghĩ thầm

"Tại hạ tên Lý Trường Minh, một tiểu tốt của Ngọc Thanh Tông mà thôi"

Lý Trường Minh nhấn mạnh từ "tiểu tốt", hắn muốn làm Tô Minh Nguyệt thất vọng bởi nếu còn nói chuyện với cô ấy nữa chắc hắn sẽ bị dục vọng chi phối bản thân mất. Tuy mới tiếp xúc được một lát và chỉ nói với nhau hai câu thôi nhưng hắn khẳng định cô ấy đúng mẫu người mà hắn thích!

"Thế ư" câu này đáng lẽ nên mang theo sắc thái buồn nhưng giọng của Tô Minh Nguyệt như phấn khởi hẳn lên

Lý Trường Minh bèn ra tập trung châm lại Kim Nguyên Khí, hắn thấy mặt đỏ bừng cả lên, "Là do nhiệt lượng từ Kim Nguyên Khí mà thôi" hắn tự nhủ dù lúc này Kim Nguyên Khí chẳng tỏa ra mấy nhiệt lực

Kim Nguyên Khí rất kì diệu, nó có thể thay đổi nhiệt độ và độ sáng nhưng phải tốn nhiều chân khí hơn lượng nhiệt và độ sáng gốc.

Lý Trường Minh lấy que gỗ đa được rửa sạch ra hong khô, sau đó là xử lý cá và rắn trên một tấm bia đá hắn đã rửa sạch, kiếp trước hắn sơ chế đồ ăn cũng nhiều nên khá thuần thục, chỉ có thịt rắn hắn chưa chế biến qua mà thôi. Do không có gia vị như muối, tiêu, ớt nên hắn lấy một ít mật của Nham Thổ Ong chuyên sống dưới lòng đất, quả thực tìm ra khá là gian nan, nếu không phải do hắn đang đói nên thính giác của hắn nhạy bén với vị ngọt, mặn, chua, cay một cách đặc biệt thì hắn chưa chắc đã tìm ra được tổ Nham Thổ Ong. Kế đó là xiên que gỗ qua mấy con cá hồi đã tẩm mật ong còn rắn thì hắn nướng hòn đá nóng chảy rồi áp vào con rắn, đồng thời hắn cũng phải bổ sung linh khí liên tục bởi chân khí tiêu hao quá nhanh

“Lần sau nên mang theo mấy cái hỏa phù chú” Lý Trường Minh thầm nghĩ, loại cơ bản cũng chỉ tầm 5 linh thạch hạ phẩm 1 cái mà thôi, hiện hắn có 145 linh thạch hạ phẩm lận, ngoài ra còn 20 linh thạch trung phẩm nữa, tính sơ sơ cũng khoảng 2145 linh thạch hạ phẩm, đấy là chưa kể tỉ giá hiện tại 1 trung phẩm linh thạch bằng 102 linh thạch hạ phẩm.

“Thơm quá” Tô Minh Nguyệt nói rồi chồm lên lưng Lý Trường Minh, 2 cái “vũ khí sát thương chí mạng” của cô ấy đè lên lưng Lý Trường Minh

“Cứ thế này chắc mình chết do không phát dục được mất” Lý Trường Minh thầm nghĩ “Muốn ra góc tối để xử lý quáaaa”

Sau một hồi đấu tranh tâm lý vất vả, Lý Trường Minh cũng hoàn thành món ăn, hắn đưa cho Tô Minh Nguyệt một xiên cá rồi tự mình thưởng thức

Cá hồi nướng mật ong thơm phức, hắn ăn trong sung sướng, cảm giác đau nhức mệt mỏi khắp người đã không còn! Sau khi thưởng thức xong con thứ nhất, hắn định lấy con thứ 2 thì nhận ra một điều kinh khủng: Tô Minh Nguyệt đã ăn hết những con cá còn lại, đến cả 2 con rắn cũng không tha! Thấy Lý Trường Minh trợn mắt nhìn mình, Tô Minh Nguyệt nhắm một mắt, chắp tay đưa lên, cười tươi một cái:

“Xin lỗi, tại cá ngon quá, ehe”

“Ehe là cái gì” Lý Trường Minh tự hỏi, hắn cũng không giận Tô Minh Nguyệt làm gì, đằng nào hắn cũng đã nhận được lời khen là cá ngon rồi, đồng thời hắn cũng không thể trách cô ấy được, hắn tự hỏi phải chăng hắn đã tiến hóa thành “simp chúa” rồi không?