Chương 19: Nghìn cân treo sợi tóc

“A”

Cô gái kia kêu lên một tiếng đầy vui mừng khi thấy Lý Trường Minh. Và rồi trong một khoảnh khắc, cô gái ấy biến mất và Lý Trường Minh cảm nhận được một cảm giác mát lạnh nhưng mềm mại ở sau lưng, trước mặt hắn có một tia sáng lóe lên. Với trực giác thì hắn đoán thứ đằng sau lưng mình là ngực của cô gái bí ẩn kia, tia sáng lóe lên trước mặt hắn là ánh sáng phản chiếu từ một vũ khí sắc nhón như kiếm hoặc đao, đồng nghĩa với việc hiện tính mạng hắn đang nghìn cân treo sợi tóc, chỉ một cái cử động nho nhỏ của cô gái đó thôi có thể khiến và Lý Trường Minh mất mạng! Nhưng hắn cảm thấy rằng có vẻ cô gái này hơi… non vì thanh kiếm đặt cách cổ hắn khoảng 5cm, đủ để hắn thoát ra trong giây lát. Bỗng xuất hiện 6 kẻ khác đang bịt mặt, và Lý Trường Minh không thể nhìn thấu tu vi của cả 6 kẻ đó nhưng hắn có thể cảm nhận được qua trang phục và cách hành sự thì bọn chúng là sát thủ, trên ngực có bông hoa màu hồng 5 cánh, có vẻ là người của Thịnh Bảo Đường – một tổ chức sát thủ khá nổi tiếng! Cô gái đó nói với giọng dõng dạc:

“Nếu các ngươi dám lại gần thêm nửa bước ta sẽ giết kẻ này”

Lý Trường Minh sủng sốt, rốt cục cô ta có biết hắn là ai không mà lại lấy hắn ra uy hiếp lũ sát thủ này, hơn nữa lũ sát thủ này toàn kẻ bán bạn cầu vinh, cô thực sự nghĩ lấy hắn ra sẽ uy hiếp được bọn chúng sao!!!

Quả nhiên lũ sát thủ đang nghiêm túc cũng phải bật cười

“Không ngờ ta lại phải chết một cách lãng xẹt thế này” và Lý Trường Minh thầm nghĩ, ôi, một người 2 kiếp, một kẻ đã trải qua thời gian sinh tử một lần, kẻ ấy còn chưa kịp gây sóng gió gì cho thế giới này mà lại chết lãng xẹt thế này sao! Quả nhiên tiểu thuyết đều là lừa người, làm gì có chuyện nhân vật chính xuyên không rồi cơ duyên ngập trời cơ chứ, cùng lắm hắn chỉ là nhân vật phụ trong mấy bộ viết về khí vận chi tử gần đây mà thôi! Đúng lúc này, đầu hắn hiện ra ánh mắt của Lý Tiểu Lam, ánh mắt kiên cường trong sự tuyệt vọng ấy

“Không, ta không thể chết thế này được” Bỗng Lý Trường Minh thay đổi cảm xúc, hắn không chấp nhận cái chết kể cả khi đang đứng bên bờ vực thẳm tuyệt vọng đi nữa, ánh măt của Lý Tiểu Lam dường như đã tiếp thêm niềm tin cho hắn, đến một đứa trẻ còn làm được thì có cớ nào hắn không thể làm được!

Rồi chợt một tia sáng lóe lên, Lý Trường Minh phản ứng theo phản xạ là lách sang một bên nhưng tốc độ của tia sáng ấy quá nhanh kèm với việc hắn đang bị cơ thể cô gái kia đeo bám nên tia sáng ấy bắn trúng vai hắn, đúng lúc tia sáng lóe qua, hắn nhận ra đó là một thanh phi đao, nó bắn xuyên qua vai trái của Lý Trường Minh

“Hự” dù đau nhưng Lý Trường Minh thầm cảm thấy may mắn, không trúng chỗ hiểm là tốt rồi

“Áaaaa” Một tiếng hét phát ra từ sau hắn kèm giọng nói “Lũ vô nhân tính, không thấy ta đang giữ người à, bộ các người là ma đạo sao!”

Lý Trường Minh thầm chết lặng, có vẻ như cô gái này là một người của chính đạo tông môn chưa trải sự đời, thích hành hiệp trượng nghĩa nên ánh mắt nông cạn, dù khong phải ma đạo tông môn nhưng uy hiếp người lạ với sát thủ cũng chẳng có ích gì, số người bọn hắn giết có khi còn nhiều hơn “kẻ ác” mà cô giết đó!

“Hừ, đã vậy thì đừng trách ta” Rồi cô gái đó lấy ở tay bên phải – cánh tay chưa bị thương - một chiếc nhẫn màu xanh ngọc lục bảo tuyệt đẹp

Chiếc nhân bay lên trên trời, rồi từ trong đó có một hư ảnh màu lam xuất hiện, hư ảnh nói đúng một từ nhưng với một giọng mê mị:

“Chết”

Rồi hư ảnh ấy rút ra một thanh kiếm từ lòng bàn tay đặt ở trước ngực, chém một nhát vào không trung. Ngay lập tức, lũ sát thủ nhận ra không ổn nhưng đã quá muộn, cơ thể bọn chúng đã sớm chia lìa 2 nửa theo chiều ngang. Nghe thì có vẻ lâu nhưng tất cả chỉ trong tích tắc, đúng lúc này chiếc nhẫn vỡ nát ra, cô gái kia hô một chữ “Đi” rồi hóa thành một đạo bạch quanh bay đi, dĩ nhiên là kéo cả Lý Trường Minh theo nữa!

Đằng sau lại xuất hiện thêm vài kẻ khác đuổi theo nhưng không kịp tốc độ của đạo bạch quanh, đang bay thì đạo bạch quanh ấy bẻ hướng bay xuống một hang động khiến bụi cát mù mịt cả lên.

Ngay lúc Lý Trường Minh còn đang phủi bụi thì cô gái ấy đã lôi ra từ túi trữ vật một cái la bàn và một đống phù chú, niệm một loại pháp chú gì đó rồi có một màng bọc màu xanh hiện lên che chắn cả cái hang động! Nhìn vẻ thuần thục này, Lý Trường Minh nghĩ chắc cô gái ấy đã luyện tập combo này khá nhiều lần nên mới nhuần nhuyễn thế được. Sau khi thi pháp xong, cô gái ấy ngất đi nhưng không thổ huyết như trên mấy bộ tiểu thuyết.

Sau khi xé áo băng bó vết thương cánh tay trái xong, Lý Trường Minh mới để ý lại hoàn cảnh của mình: Lúc này, hắn đang ở một tình trạng khó xử, hắn đang ở với một cô gái toàn thân ướt nhẹp dính tận da thịt, quần áo khá rách nát, một bên thì bản năng đàn ông của hắn đang trỗi dậy, mùi hương thơm nhàn nhạt từ cô gái ấy như muốn quyến rũ hắn, như muốn nói hắn hãy chiếm lấy cô ấy đi, một bên thì lý trí lại khuyên rằng nên giết cô ta, mang thủ cấp cho bọn sát thủ và hắn sẽ thoát, đằng nào kẻ bọn chúng nhắm đến cũng là cô ta chứ không phải hắn, hơn nữa hắn cũng có thể hiếp cô ta rồi giao nạp cho lũ sát thủ mà!

Đột nhiên Lý Trường Minh đập đầu vào vách đá, đầu hắn có vết máu chảy ra. Hiện giờ Lý Trường Minh cảm thấy tất cả những lời bên tai kia như biến mất, hắn nhắm mắt định thần suy nghĩ thiệt hơn, sau 5 phút hắn đã có đáp án, đó là đáp án nằm ngoài 2 lựa chọn kia, hắn sẽ cứu cô!

Sở dĩ Lý Trường Minh chọn vậy là có 4 lý do, thứ nhất là sau khi cô ta dùng chuỗi combo này, hắn tin rằng cô ta là người trong một đại tông môn, hơn nữa địa vị còn rất cao vì những món đồ này đều là những thứ có thể giữa mạng trong phút chốc nên cứu cô ta coi như gieo một tấm ân tình. Thứ 2 là cô ta xinh đẹp thế này giết cũng tiếc, tất nhiên rồi, hắn không phải Cổ Nguyệt Phương Nguyên. Thứ 3 hắn biết thừa tổ chức sát thủ dù thấy được hắn mang thủ cấp của cô gái này ra ngoài cũng chưa chắc đã tha cho hắn, với mấy tổ chức sát thủ thì trên hết là thủ tiêu giấu vết. Thứ 4 đó là hắn có một cảm giác nếu giết cô ta hắn sẽ mất một điều gì đó, từ trước đến nay hắn vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình!

Bởi vết thương không quá nặng nên sau khi sử dụng một số thảo dược trị thương trong tui càn khôn, cô gái ấy bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại…