Sau khoảng nửa tuần hương, chiếc xe ngựa dừng lại ở một cánh cửa lớn, trên đó là chữ “Ngân Hạ Thành”. Lúc này hai còn Đạp Không Vạn Lý Mã ung dung bước vào từ cửa chính, có vẻ như chúng đã quen với việc này rồi. Trước cửa thành nhanh chóng xuất hiện vài người trông tu vi khá thấp, họ bắt đầu hành lễ, vị đứng đầu, có vẻ là thành chủ, cất giọng nói:
“Kính chào sứ giả của Ngọc Thanh Tông”
Ảnh Tà nói vọng ra
“Miễn lễ, tránh đường”
“Vâng”
Mấy vị đang đứng ở của hành lễ liền bước sang một bên để xe ngựa đi vào, xung quanh rất nhiều phàm nhân tụ tập quanh xe. Lúc này Lý Trường Minh nhận ra tu vi của mấy người này chỉ là khoảng Luyện Khí kì, có hai người hắn không nhìn ra tu vi, có lẽ là Trúc Cơ.
Đoàn tuần sát được mời vào một dinh thự khá to lớn, mấy thiên tài kia đi dạo vòng quanh còn tên cầm kiếm thì lại tìm một thân cây đứng, trạng thái như trước khi Lý Trường Minh gặp hắn ta, còn Lý Trường Minh thì ngồi yên ở phòng khách uống trà. Rồi vị thành chủ đưa Ảnh Tà vào một nơi nào đó, lúc sau Ảnh Tà mang theo khuôn mặt hài lòng thì đi ra, còn vị thành chủ mang theo khuôn mặt vui sướng. Lúc này vị đó đến gần Lý Trường Minh và nói thầm:
“Sứ trưởng, tiểu nhân có chút linh thạch dâng tặng ngài làm “lộ phí đi đường”, nếu ngài không chê có thể thu…”
Nói xong, ông ta xuất ra một chồng linh thạch, ước chừng 20-30 khối, toàn bộ là hạ phẩm linh thạch.
Lúc này Lý Trường Minh đã minh bạch ý nghĩa của câu mà Hứa Băng Liên nói: hóa ra đây là “lộ phí” a! Mà trên hành trình còn vài cái thành trì cỡ này nữa, hắc hắc, phát tài rồi!
“Được, phần “lộ phí” này, ta nhận”
Lý Trường Minh làm vẻ hờ hững không quan tâm lắm, hắn hiểu ý nghĩa của việc này là níu kéo quan hệ do ông ta tưởng Lý Trường Minh là người của danh gia vọng tộc, cũng nhờ cái mác “sứ trưởng” này, kiếp trước Lý Trường Minh cũng dùng vài lần nên biết…
“A, vậy thì cảm ơn ngài, ngài cần thêm gì không” Vị thành chủ vui ra mặt
“Chuẩn bị cho ta ít tiền mặt nữa, loại thông dụng ở các thành ấy”
“Dạ?” Vị thành chủ ra vẻ không hiểu nhưng sai người vẫn làm theo “Người đâu, mang ra một vạn Kim tệ cho Lý Sứ Trưởng”
Một lát sau, người hầu mang ra một xấp giấy, Lý Trường Minh liền vui vẻ thu lại.
Ảnh Tà ở nơi góc phòng nhìn Lý Trường Minh với vẻ đầy nghi hoặc, hắn đang suy đoán xem Lý Trường Minh muốn làm gì.
Sau khoảng chục phút, đoàn tuần sát lại tiếp tục di chuyển…
Sau một ngày dài, đoàn tuần sát đi hết 6 thành, 2 quận, Lý Trường Minh thu được 145 linh thạch hạ phẩm, 10 linh thạch trung phẩm, hai thanh vũ khí mà hệ thống đánh giá là 2 sao, một áo choàng màu đen 1 sao, hai lá bùa nổ chậm 2 sao, một lá bùa nổ chậm có thể ghi âm 3 sao, 7 con khôi lõi gỗ 1 sao
Lúc này xe ngựa lại dừng lại, nhưng cảm giác nó khác hẳn bởi vì họ đã đến đích: thành Ung Châu!
Quả thực thành Ung Châu có khí chất khác hẳn những thành trì cỡ nhỏ và trung kia, thành trì ấy cũng có bảng tên nhưng nó toát ra một khí chất của cường giả
“Đó là chữ do Xuất Khiếu tôn giả viết”
Thấy Lý Trường Minh chú tâm vào bảng tên, Ảnh Tà bèn giải thích
Rồi trước của thành rộng lớn xuất hiện chừng mười người, trong đó 9 người Lý Trường Minh không nhìn ra tu vi, chỉ có một người trạc tuổi Lý Trường Minh là có tu vi Luyện Khí tầng 6.
“Thành chủ thành Ung Châu Quân Vân Pháp chào mừng các vị tuần tra sứ đến chơi”
Vị thành chủ nói chuyện nghe có vẻ tự nhiên hơn, dường như Ngọc Thanh Tông tuần tra sứ cũng chẳng phải thứ gì quá nặng nề đối với ông ta.
“A, thúc thúc”
Vị tiểu thư họ Quân kia vui vẻ kêu lên
“Chào cháu, Tú Tú”
Vị thành chủ nét mặt hiền hòa đáp lại
“A, thất lẽ thất lễ, mời mọi người vào”
Sau khi chào Quân tiểu thư kia, thành chủ mời mọi người vào thành, mọi chuyện vẫn cứ như các thành trước, chỉ là lần này thành chủ cùng Ảnh Tà thảo luận với nhau một lúc và ai cũng được nhân linh thạch cùng bùa chú, vũ khí, chỉ là Lý Trường Minh được nhận nhiều hơn một chút.
Sau đó là tham quan thành tự do, cũng là lúc chỗ ngân phiếu Kim tệ của Lý Trường Minh phát huy tác dụng.
Quả thực đương xá ở đại thành này dù lớn nhưng vẫn chật kín người, hắn nghe nói hôm nay là ngày sinh của thành chủ phu nhân, có vẻ đây mới là mục đích chính của chuyến đi tuần sát này. Hắn dạo các quán xá vỉa hè, thử các loại đồ ăn, phải nói là rất lâu rồi hắn mới có lại cảm giác được ăn đồ ăn vặt thế này. Hắn nhắm mắt lại, thưởng thức đồ ăn suy nghĩ trong đầu vô thức thốt ra:
“Thoáng cái cũng được 10 năm rồi”
Rồi lời nói ấy cũng hòa tan vào bầu không khí náo nhiệt.
Lúc này có một thứ gì đó va phải Lý Trường Minh, hắn mở mắt ra thì thấy một cô bé va phải mình, trên người cô mặc trang phục rác rưới nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đáng yêu, cô bé lúng túng:
“X-xin lỗi, xin lỗi”
Rồi lật đật rời đi, bóng hình cô bé dần biến mất trong dòng người đông đúc.
…
Cô bé ấy đi vào một hẻm tối, ở đó có 2 đứa trẻ khác, cô bé vui vẻ nói:
“Tỉ về rồi đây, xem này, lần này tỉ lấy được thứ này của vị tiên trưởng đó”
Nói rồi cô đưa ra một túi hoa, nếu Lý Trường Minh ở đây chắc chắn nhận ra đây là túi càn khôn của hắn.
Hai đứa trẻ kia hoảng hốt:
“Không được đâu tỉ tỉ, mau đem trả đi, lỡ họ mà tìm đến báo thù thì sao!”
“Đúng đó”
Cô bé kia liền nở ra nụ cười tươi tắn
“Không sao đâu, chúng ta bán luôn là được mà”
Đúng lúc này một giọng nói vang lên:
“Vậy bán cho ta nhé”
Đó là Lý Trường Minh, hắn đã để lại linh khí trên người cô bé kia để đi theo. Kiếp trước hắn gặp tình huống như thế này không phải là ít: bé gái ăn xin manh manh trộm mất ví tiền, chính hắn kiếp trước cũng đã trải qua 2 lần. Tuy nhiên vì muốn bám theo do hiếu kì nên Lý Trường Minh chưa lấy lại túi càn khôn vội, theo cốt truyện thì cô bé này sẽ có một bí mật động trời nào đó.
Cả 3 đứa bé nhanh chóng quay đầu lại, cô bé kia liền giật mình, trong ánh mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng, miệng thốt ra từng chữ
“Làm sao… mà…”
Hai đứa bé còn lại dương như hiểu ý của cô bé ấy, liền khóc lên, vừa khóc vừa nói:
“Oa oa, tiên trưởng đại nhân, tiện nhân xin trả lại ngài túi hoa, xin ngài đừng giết tỉ tỉ”
“Oa oa oa”
Nhưng Lý Trường Minh nào để ý những lời đó, thứ hắn để ý là ánh mắt của cô bé kia: ánh mắt tuy tràn đầy tuyệt vọng nhưng vẫn có sự kiên cường, đây là ánh mắt mà Lý Trường Minh đã từng gặp qua một lần ở một vị tiền bối kiếp trước.
Lý Trường Minh bước tới, nắm lấy tay, cô bé, thực tế là thầm kiểm tra linh căn, tuy không thể rõ ràng như bia khảo nghiệm nhưng cũng tương đối. Hắn chợt giật mình, khi kiểm tra linh căn cho cô bé này hắn cảm nhận được một ít phế cặn tắt nghẽn kinh mạch, sau khi phá tan được tạp chất ấy, hắn cảm nhận được một điều không tưởng: Kinh mạch ấy như vị ẩn nhân cao thâm mạt trắc, tuy không đạt đến mức tổn thương thần hồn như lúc kiểm tra cho Tần Quang nhưng cũng ngang ngửa Trần Tinh Xảo, mà Trần Tinh Xảo là Tuyệt Thế linh căn!
Hắn thầm cảm khái: “Quả là con đường đi của “khí vận chi tử a”, chỉ tìm một kẻ ăn mày cũng ra Tuyệt Thế linh căn nha!”
Sở dĩ Lý Trường Minh khẳng định đây là con đường của khí vận chi tử vì hắn đoán Tần Quang cũng làm giống hắn, cùng lắm là khác nhau một chút mà thôi. Hắn kiểm tra nốt hai đứa bé kia, cũng khá cao, tầm tầm Song linh can đến thiên linh căn.
Ba đứa bé thấy Lý Trường Minh cầm tay từng người rồi đứng yên vài giây, chúng tưởng Lý Trường Minh đang yểm chú gì vào tay mình, ánh mắt hai đứa trẻ kia sợ hãi, chỉ có ánh mắt cô bé kia là không đổi, vẫn pha giữa tuyệt vọng và kiên cường, à không, có một chút thay đổi, sự kiên cường có vẻ lớn hơn một chút, dường như cô đã nhận ra điều gì đó.
“Ba người các ngươi tên gì”
Lý Trường Minh cất giọng hỏi
Ba đứa trẻ bất ngờ, cô bé đáp giọng vừa phải:
“Đây là Tiểu Hoàng, đây là Tiểu Lục, em tên Tiểu Lam”
Thấy cô bé xưng “em”, Lý Trường Minh có chút thưởng thức, từ kiếp trước đến giờ, gặp người có thể can đảm trong tuyệt cảnh như vậy chẳng có bao nhiêu!
“Chị em ruột?”
“Không, chúng em tình cờ gặp nhau và chăm sóc lẫn nhau cho tới bây giờ”
“Họ là gì”
“Bọn em không có họ”
Lý Trường Minh cũng không bất ngờ gì, thường thì những cậu bé cô bé ăn mày thế này sẽ không có họ.
“Vậy thì từ giờ ca ca sẽ ban cho các ngươi họ “Lý”, nghe rõ chưa nào, Lý Tiểu Hoàng, Lý Tiểu Lục, Lý Tiểu Lam”
Hai cậu bé thì bất ngờ, ngẩn người ra, chỉ có cô bé Tiểu Lam kia nhanh chóng cúi đầu, trên khóe môi có tia mỉm cười, nhưng không phải mỉm cười kiểu “kế hoạch đại cáo công thành” mà là kiểu vui mừng vì may mắn.
“Đa tạ, ca ca”
Nghe được một tiếng “ca ca”, Lý Trường Minh bỗng mềm lòng hẳn ra, trong lòng có một tia mãn nguyện, ở kiếp trước hắn cũng có một cô em gái…
“ Ca tên Lý Trường Minh, mấy đứa có thể gọi ta là Lý ca ca”
“Vâng” Lần này cả 3 đứa bé vui sương đồng thanh đáp
“Trước tiên kể cho ta biết quá khứ mấy đứa nào, tại sao lại thế này”
Tiểu Hoàng kể nó là trẻ mồ côi, được một người mang về nuôi nhưng thực chất là công cụ lao động, Tiểu Lục kể nó mất cha, mẹ tái hôn, nó bị cha dượng ngày qua ngày bạo hành nên trốn đi và thành trẻ cơ nhỡ còn Tiểu Lam thì không nói gì, chỉ im lặng, cúi mặt nhìn xuống đất. Thấy vậy Lý Trường Minh xoa đầu Tiểu Lam nói:
“Không muốn nói cũng không sao”
Rồi Lý Trường Minh mở túi càn khôn, lấy ra tất cả chỗ Kim tệ còn lại đưa cho Tiểu Lam, đồng thời nói:
“Mấy đứa, đi theo ca nào”
Sau khi đi một quãng đường dài, Lý Trường Minh dừng lại trước một cánh cửa lớn, hộ vệ cung kính chào rồi ngạc nhiên hỏi
“Chào Lý Sứ Trưởng, ba kẻ ăn mày này….”
“Mở cổng cho ta, ta cần vào”
“Vâng, vâng”
Hộ vệ chỉ nói thế mà không hỏi thêm, hắn nghĩ Lý Trường Minh làm vậy có lý do riêng của hắn.
Lý Trường Minh dắt 3 đứa trẻ vào trong sân, tìm đến phòng mà vị thành chủ đang uống rượu cùng một số người khác rồi nhờ bảo vệ bên ngoài nhắn cho vị thành chủ.
Một lát sau, thành chủ bước ra. Lý Trường Minh chắp tay hành lễ nói:
“Thành chủ tốt”
“Lý sư điệt, ngươi có chuyện gì cần tìm ta?”
“Tiểu điệt mới tìm được 3 đứa bé này khá hợp nhãn nên nhận là em trai cùng em gái nuôi, mà tuy hữu duyên nhưng tiểu điệt không thể chăm sóc cho bọn chúng, vậy thành chủ đại nhân ngài có thể chăm sóc chúng thay tiểu điệt được không, còn tiền nuôi chúng thì…” Nói đến đây Lý Trường Minh mở túi càn khôn ra, định lấy linh thạch
“Không cần không cần, ta sẽ không để chúng thiệt thòi đâu, nếu chúng có tư chất tốt ta sẽ tìm cách đưa vào Ngọc Thanh Tông giúp ngươi, còn linh thạch thì phủ ta cũng không thiếu, hahaha” Quân Vân Pháp nhanh chóng từ chối, theo kinh nghiệm của ông ta thì những kẻ làm tuần tra sứ trưởng đều là người có tư chất cao, thành tựu tương lai rộng mở, nếu giờ lấy một chút linh thạch còn không bằng đưa hắn một tấm ân tình, nên nhớ hắn đã nhận 3 đứa bé kia làm em nuôi, với lại đằng nào nuôi 3 đứa bé kia cũng chẳng tốn cơm gạo mấy. Nếu là ông ta biết đây là Lý Trường Minh đi thay Tần Quang, nếu ông ta biết tư chất thật sự của hắn ông sẽ lập tức khinh thường hắn, coi như nhờ ông ta cũng chẳng quan tâm.
Nhưng hàng trăm năm sau, Quân Vân Pháp, dù biết sự thật rằng linh căn của Lý Trường Minh lúc ấy chỉ là Tứ linh căn cao giai, ông ta lại thấy mình may mắn vô cùng khi quyết định lựa chọn đó, đang nằm mơ cũng cười tỉnh, cái tên Quân Vân Pháp được khắc trên gia phả chính mạch là người đưa Quân gia đi lên đỉnh cao, bởi lúc ấy Lý Trường Minh và Lý Tiểu Lam là hai trong số năm kẻ gây phong vân toàn thế giới!
…
Sau khi sắp xếp xong cho 3 đứa em nuôi, Lý Trường Minh quay trở lại căn phòng mà thành chủ sắp xếp cho mình, đó là một căn biệt thự giữa rừng nưng lại đầy đủ tiện nghi, có cả hồ bơi nữa. Lý Trường Minh cảm khái nói
“Quả là đúng đắn khi quyết định đi tuần sứ mà”
Nhưng chẳng biết miệng mèo đen thế nào, đúng lúc hắn vừa nói vậy, một vậy bay thẳng xuống hồ nước khiến nước bắn tung tóe. Rồi vật thể ấy bay lên trên không, có vẻ là một sinh vật nào đó, bay cách mặt nước vài cm, nước nhỏ theo dòng xuống mặt hồ bơi tạo ra từng đợt gợn nước theo kiểu đường tròn đồng tâm, rồi sinh thể đó quay lại, quay đầu lại, trong chốc lát bốn mắt nhìn nhau, và Lý Trường Minh nhận ra đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp! Đó là một cô gái có mái tóc đen dài ngang hông, đôi mắt xanh màu ngọc lục bảo, mày cong lưởi liềm, đôi môi anh đào, sống mũi dọc dừa, khuôn mặt thanh tú, da trắng như tuyết, gót sen hồn hào, eo thon ngực nở, bờ mông căng mịn, kết hợp với hiệu ứng ngược sáng của ánh trăng và quần áo ướt nhẹp khiến quần áo dính vào làm lộ ra da thịt và nội y, Lý Trường Minh trong phút chốc nghĩ chẳng ai có thể quyến rũ hơn cô gái này, thậm chí hắn còn to gan nghĩ rằng tiên nữ hạ thế cũng chỉ đến thế này là cùng này và hắn đã… động tình! Lần đầu động tình trong suốt 10 năm nay!
---
P/S: Tự dưng cảm xúc tuôn trào nên tác viết liền một mạch ra đại chương này :>>
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ trong suốt thời gian qua
Ta cảm thấy mình viết có vẻ chắc hơn một chút rồi, ehe ehe