Chương 17: Gặp lại Ảnh Tà

Sáng sớm hôm sau, Lý Trường Minh dã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát, trong lúc này Hứa Băng Liên xuất hiện và hỏi:

“Ngươi đã chuẩn bị xong chưa”

“Rồi”

“Lần này trong tổ đội hộ tống này sẽ có 4 người đi cùng gồm: Ảnh Tà sư đệ – người này chắc ngươi cũng biết rồi, Tiêu sư đệ Tiêu Vô Ý, Quân sư muội Quân Mạc Tú, Trần sư muội Trần Quang Diệu Ly. Trong lần này dù mang danh là hộ tống nhưng chỉ có Ảnh Tà sư đệ là bảo vệ thôi còn 3 người còn lại cũng sàn sàn ngươi.”

Nghe đến Ảnh Tà cũng đi Lý Trường Minh không khỏi có chút giật mình nhưng bình tĩnh lại, hắn hỏi:

“Vậy nếu 3 người kia cũng sàn sàn tu vi của tiểu đệ thì bọn họ đi theo làm gì”

“Ngươi trông thế mà ngốc nhỉ, thế theo ngươi “Tam đại gia tộc” của Ngọc Thanh Tông phái thiên tài của gia tộc mình đi để làm gì? Tất nhiên là để lịch luyện rồi!”

Hứa Băng Liên chán nản trả lời

Lý Trường Minh cười trừ, hắn biết “Tam đại gia tộc” nhưng không biết mấy vị thiên tài này, ai bảo Tàng Thư Các không có ghi chép cơ!

Cơ mà mấy vị thiên tài này chắc khỏi phải lo, thế nào chẳng có người bảo vệ bọn họ, Lý Trường Minh chỉ sợ giữa mấy gia tộc này có minh tranh ám đấu, có khi trong lúc lịch luyện sẽ bắt đầu lộ rõ, nếu chẳng may bị cuốn vào mà thân tử đạo tiêu thì đúng là “vạn kiếp bất phục”

“Vậy Ảnh Tà sư huynh tu vi gì rồi?”

“Sư đệ mới đột phá Kết Đan nửa tháng trước, ổn định căn cơ xong rồi xin đi hộ tống luôn, hắn bảo phải đi để đấm vào mồm kẻ nào đó”

Lý Trường Minh toát mồ hôi, nếu Ảnh Tà “đấm vào mồm” ai trong đoàn hộ tống này thì có lẽ là hắn rồi à không, phải là chắc chắn là hắn, “Thôi không sao, hắn ta sai trước cơ mà” Lý Trường Minh tự an ủi chính mình

“Còn đây là “Túi càn khôn” sư phụ bảo đưa ngươi mượn do ngươi chưa dùng được nhẫn không gian, nói trước cái này đắt lắm đấy, liệu mà giữ cẩn thận”

Lý Trường Minh gật đầu, thật sự thứ này rất đắt, đắt hơn cả nhẫn không gian cả chục lần bởi tạo ra Túi càn khôn rất kì công mà diện tích không gian lại nhỏ, thứ này chỉ có mấy đại gia tộc đưa cho thiên tài chưa đến Trúc Cơ sài bởi sử dụng túi càn khôn không cần thần thức.

“Vậy chúng ta đi nhé” Hứa Băng Liên hỏi

“Vâng”

Nói rồi Hứa Băng Liên tạo thủ pháp, dùng một làn sương đưa Lý Trường Minh, làn sương ấy lạnh như băng khiến hắn phải mở chân khí hộ thân. Đúng lúc này Hứa Băng Liên nói:

“Ngươi có thể làm một bài thơ không”

“Hả?”

“Thơ ấy, như hôm qua ngươi đọc chẳng hạn”

Lý Trường Minh đỏ mặt lại, hắn có biết sáng tác thơ gì đâu! Trong lúc vô tình cảm xúc dâng trào mà đọc ra một đoạn ngắn của ‘Truyện Kiều” thôi mà.

“Thực sự thì tiểu đệ không biết làm thơ…”

“Ngươi không cần dấu ta mà, sự thật ta cũng rất thích thơ của ngươi” Hứa Băng Liên động viên nhưng thấy Lý Trường Minh không phản hồi nên nói tiếp “Nếu ngươi không thích thì thôi ta không ép”

Một lát sau 2 người ra khỏi Tông môn, bên ngoài cảnh sắc đã thay đổi so với lúc cậu đến, rừng cây vốn được tô điểm bởi hai màu xen kẽ xanh và vàng thì giờ đây đã trơ trụi nhưng dần xuất hiện lộc non. Dưới chân núi là một đoàn xe có hai con ngựa kéo, hai con ngựa này ngoại trừ trông cương tráng hơn thì ngoại hình không có gì khác.

Thấy xe ngựa, Lý Trường Minh vui sướng, cuối cùng hắn sắp được rời khỏi vị sư tỉ lạnh cả trong lẫn ngoài này rồi, tuy cô ta “Ngự sương” còn nhanh hơn “Ngự khí” nhưng quả thực quá lạnh rồi, chỉ bay cùng vài phút thôi mà chân khí bảo hộ của Lý Trường Minh sắp cạn kiệt!

“Được rồi, tiễn các ngươi đến đây thôi” Hứa Băng Liên nói rồi rời đi sau khi thả Lý Trường Minh xuống

“Tạm biệt Hứa sư tỉ”

“Ừm”

Lý Trường bước tới cạnh xe ngựa, hắn nhìn thấy ba người, hai nữ một nam. Nam thì tóc ngắn, khuôn mặt anh tuấn, mắt đang nhắm, lông mày sắc sảo, trên mồm ngậm một cọng rơm, tay kẹp chặt vào ngực một thanh kiếm, đứng dựa vào cây, nhìn rất soái. Hai cô gái thì khá xinh đẹp, một người tóc nâu, ngắn đến vai, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt hiền hòa, mi cong trăng khuyết, một người thì tóc đen, dài đến hông, gương mặt tươi sáng, nụ cười mê người, ánh mắt dịu dàng. Thấy Lý Trường Minh, hai cô gái nhanh chóng chào hỏi:

“Chào Lý sư huynh, lần đầu gặp mặt, muội tên Quân Mạc Tú” cô gái tóc dài nói

“Tiểu muội Trần Quang Diệu Ly lần đầu gặp Lý sư huynh”

Lý Trường Minh liếc qua thì thấy chàng trai kia vẫn nhắm mắt bất động. Dường như thấy được ánh mắt của hắn, chàng trai kia liền mở mắt, nói với giọng khá là kiêu ngạo kiểu thượng đẳng

“Ta là Vân Vô Ý”

Lý Trường Minh lười chẳng để ý đến hắn, bình thường loại người này nếu không dược buff haki nhân vật chính thường chết sớm nên khỏi quan tâm cho mệt.

Lý Trường Minh bước vào trong xe, ở bên trong là một người mặc đồng phục tông môn màu đen nhưng có hoa văn giống đồng phục bình thường, nếu để kẻ này đi lại giữa sân chắc chắn là “quạ giữa bầy hạc”, đó là Ảnh Tà.

Ảnh Tà nhìn Lý Trường Minh, hỏi

“Sao ngươi thất tín”

Lý Trường Minh cười thầm, may đây cũng là chính đạo tông môn,tiên giảng lễ nếu không giải quyết được thì mới dùng nắm đấm nói chuyện chứ không phải ma đạo “một lời không hợp là tan tác chim muông” hay “Tiên dụng thủ, hậu giảng văn”.

“Chẳng phải Ảnh Tà sư huynh là người thất tín trước sao, tiểu đệ nhờ sư huynh phổ cập kiến thức mà còn thiếu rất nhiều, rất rất nhiều, đừng nói là sư huynh quên, sư huynh chắn chắn đã học Tuệ Tâm” Lý Trường Minh nhấn mạnh ở từ “rất” “Vậy chẳng phải sư huynh nên cho tiểu đệ một lời giải thích trước hay sao?”

Ảnh Tà ngẩn người trong giây lát, rồi chuyển qua cười xòa

“À, thì tại có một chuyện ta quên nói với đệ, ờ thì…, lúc trước ta tu luyện Tuệ Tâm ấy, chẳng may bị phản phệ, nên trí nhớ bị suy giảm, haha, cơ mà giờ ta lên Kết Đan nên hết rồi.”

“À, hóa ra là thế, haha”

Tuy ngoại miệng cười nhưng trong tâm Lý Trường Minh không hề cười, hắn thầm nghĩ: “Tu luyện Tuệ Tâm mà cũng phản phệ được, muốn lừa ai vậy?”

Đúng lúc này có một tiếng mõ vang lên. Ảnh Tà liền gọi ba người ngoài kia vào xe ngựa rồi bắt đầu xuất phát. Hai con tuấn mã đạp không mà đi kéo cả xe ngựa lên trời, lúc này Lý Trường Minh mới để ý đây là Đạp Không Vạn Lý Mã. Điểm đến đầu tiên là thành Ngân Hạ...