Chương 16: Một cọc cơ duyên hay một cọc nguy hiểm?

Ngày qua tháng lại, thoáng cái từ con đường điểm chút lá khô rồi đến con đường phủ đầy tuyết đông, giờ thì tuyết đông đã tan mà lá khô cũng chẳng còn, chỉ còn chồi non từ từ nhô lên điểm lên cảnh sắc đất trời bằng một màu xanh mơn mởn. Thời gian thấm thoát như thoi đưa, hiện giờ đã là mùa xuân, từ ngày Lý Trường Minh và Tần Quang đã được nửa năm, quả là người tu tiên, cảm nhận thời gian chậm hơn hẳn người thường.

Suốt nửa năm nay, Lý Trường Minh đã làm tu luyện rất vất vả, đồng thời làm kha khá nhiệm vụ của cả tông môn và hệ thống, hiện hắn đang có 133 điểm cống hiến tông môn và 36 Tinh Nguyên điểm, đồng thời hắn cũng giết con Tam Trảo Lang đã từng đả thương hắn và phá tan tâm ma rồi tấn cấp Luyện Khí tầng 7.

Những lúc không có Tần Quang ở nhà thì hắn luyện thuật pháp, có Tần Quang thì hắn tu luyện.

Trong suốt thời gian qua hắn dùng điểm cống hiến để đổi lượt vào Tàng Thư Các tầng 2 vì hắn chưa lên Trúc Cơ nên chưa vào được, cuối cùng hắn khiên một vị trưởng lão nội môn tên Trương Sinh động tâm do tinh thần hiếu học của hắn mà cho hắn mượn lệnh bài đặc cách có thể vào Tàng Thư Các tầng 1 đến tầng 3 mà không cần trả phí.

Lý Trường Minh đứng trước hiên, gió thổi se se lạnh làm hắn run người, thấy thế Tần Quang bèn hỏi:

“Rốt cục hôm nay làm sao mà mày lại ra đứng ngoài này thế”

“Tao thích thì tao đứng thôi, làm sao”

“Hâm thật, mày không vào tu luyện à, coi chừng bị tao bỏ xa đấy”

“Vốn dĩ mày đã bỏ xa tao rồi mà, Luyện Khí đỉnh phong đại nhân, hạ nhân Luyện Khí tầng 7 kính cẩn chào ngài”

“Thôi thì nhớ bảo vệ sức khỏe”

“Ừ”

Sau khi nhắc nhở Lý Trường Minh, Tần Quang khoác vội cái áo rồi ra khỏi nhà, có vẻ như đi gặp Trần sư tỉ. Nhìn bóng Tần Quang đi, Lý Trường Minh không khỏi buồn rầu, hắn luyện tập chăm chỉ hơn cậu ta nhưng do khoảng cách thiên tư quá lớn mà giờ đa cách biệt khá xa, thậm chí nếu không phải có sự trợ giúp của việc câu trộm linh khí của Tần Quang có lẽ giờ cậu còn cách xa hơn nữa.

“Ahh~”

Dù hiện tại hắn đã lên Luyện Khí tầng 7, đã đủ chân khí để cản gió dễ dàng, thậm chí hắn có thể sử dụng Kim Nguyên Khí để che chắn trong thời gian nửa nén hương nhưng hắn không làm, hắn muốn cảm nhận cái tiết trời mùa xuân này, cảm giác được hắn còn đang sống. Trong lúc bất giác, hắn đọc lên vài câu trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du

“Ngày xuân con én đưa thoi

Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi

Cỏ non xanh tận chân trời

Cành lê trắng điểm một vài bông hoa…”

Chỉ là ngẫu hứng đọc vài câu vì Lý Trường Minh cũng chẳng phải học giỏi văn lắm, chỉ là cảnh này làm hắn đột nhiên nhớ đoạn thơ ngắn này. Bỗng có tiếng vỗ tay từ phía bên phải, một giọng nói băng lãnh cất lên:

“Không ngờ ngươi còn biết làm thơ nữa”

Chủ nhân giọng nói kia là Hứa Băng Liên. Khi cô tiến đền gần Lý Trường Minh, xung quanh có một mùi hương thơm nhàn nhạt

Mặt Lý Trường Minh đỏ lên rồi hắn cúi đầu xuống, hắn dù mặt có điểm dày nhưng chưa dày tới mức có thể nhận đây là thơ của mình, kể cả khi thế giới này không có Nguyễn Du đi nữa bởi vì đây là tôn trọng tiền bối a. Nhưng Hứa Băng Liên thì cô lại nghĩ hắn đang đỏ mặt do ngại ngùng.

“Vậy Hứa sư tỉ tìm tiểu nhân đây để làm gì vậy, là tìm Tần Quang đúng không, hắn vừa mới ra ngoài rồi”

Lý Trường Minh đã hết run giọng nhưng vẫn xưng là tiểu nhân, hắn vẫn còn đang sợ vị băng lãnh mĩ nhân này sẽ trả thù.

“Không, ta đến tìm ngươi, ngươi ở đây thì càng tiện” Hứa Băng Liên lắc đầu nói

“Tìm tiểu nhân? Tiểu nhân tự thấy chúng ta có quan hệ gì đâu nhỉ, trừ lần đó ra…”

“Vậy thì bây giờ sẽ có” Nói rồi Hứa Băng Liên nói với giọng nghiêm túc “Ngươi có nhớ lần trước sư phụ bảo để Tần Quang sư đệ đi tham gia tỉ võ không? Hiện tại sắp đến ngày quyết đấu mà Tần Quang sư đệ do mải đi lượn lờ với Xảo Xảo nên chưa làm nhiệm vụ Chân Truyền nửa năm một lần, hiện tại quanh Tần Quang sư đệ có mỗi ngươi là đủ đáng tin cậy nên sư phụ đề nghị ngươi đi làm thay hắn.”

Trầm ngâm suy nghĩ một lát, Lý Trường Minh hỏi lại

“Vậy Hứa sư tỉ trả lời giúp tiểu nhân ba câu hỏi được không”

“Được” Hứa Băng Liên đáp

“Thứ nhất nhiệm vụ đó là gì? Thứ hai nhiệm vụ đó có nguy hiểm không? Thứ ba nếu làm nhiệm vụ đó ta được lợi ích gì?”

“Thực dụng nhỉ” Hứa Băng Liên nói nhưng đôi môi anh đào trên khuôn mặt băng lãnh có chút mỉm cười rồi trở lại như cũ.

“Hứa sư tỉ không ghét cái tính này sao” Thấy nụ cười mê người đó, Lý Trường Minh đứng hình mất 5 giây

“Kẻ thực dụng nếu có lợi ích đủ thì sẽ là người đáng tin cậy nhất thế gian” Hứa Băng Liên nói rồi kèm thêm một câu như để bổ sung “Bà ngoại ta nói vậy”

“Được rồi, vậy giờ Hứa sư tỉ có thể trả lời 3 câu hỏi của tiểu nhân được không”

“Được rồi, thứ nhất đây là nhiệm vụ đi tuần sát các thành trì, điểm đến cuối cùng là thành Ưng Châu, thứ hai nhiệm vụ này không nguy hiểm, chỉ là đi tuần sát thôi, thứ ba thì ngươi sẽ có khá nhiều lợi ích, một là sẽ được phần thưởng đáng lẽ của Tần Quang, hai là phần thưởng các thành trì đó hối l… khụ khụ, cống hiến, thứ ba là ngươi sẽ không cần xưng tiểu nhân nữa, đồng nghĩa ta sẽ tha lỗi bất kính của ngươi lần trước”

Ánh mắt Lý Trường Minh sáng lên rồi trở lại như cũ. Hắn đang nghĩ, đây là sáo lộ của kẻ như Tần Quang, người mà Lý Trường Minh tạm gọi là “khí vận chi tử” nên chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ duyên. Nhưng cơ duyên không tự xách mông mà tới, chắc chắn sẽ có nguy hiểm, nếu là Tần Quang hắn có thể thoát vì khí vận của hắn rất tốt, nhiều lần suýt chết nhưng vẫn sống được, còn Lý Trường Minh chỉ là kẻ bình thường có một cái hệ thống gacha tư sản chủ nghĩa khốn nạn mà hắn chưa đụng đến chức năng chính của nó trong suốt nửa năm nay.

“Vậy nếu tiểu đệ không chấp nhận thì sao” Lý Trường Minh hỏi lại, đồng thời hắn cũng đổi từ “tiểu nhân” thành “tiểu đệ”

“Hết 3 câu hỏi rồi” Hứa Băng Liên nói

“Nếu vậy thì tiểu đệ chắc sẽ không nhận nhiệm vụ này đâu” Lý Trường Minh lắc đầu, nếu không có hậu quả thì hắn cũng không muốn nhận nhiệm vụ này bởi người xưa có câu “Cầu phú quý trong nguy hiểm”, nếu hiểu ngược lại cũng có thể là “phải có nguy hiểm mới có phú quý”, hắn không tin tự dưng có cơ duyên tặng không cho hắn.

“Ngươi có chút kì lạ đấy, có lợi ích lớn như vậy sao lại từ chối” Hứa Băng Liên cảm thấy băn khoăn nhưng cũng có chút hiếu kì đối với Lý Trường Minh, người bình thường chắc chắn sẽ nhận ngay không lo nghĩ gì, thế mà kẻ này còn suy nghĩ rồi từ chối được “Nếu người không nhận thì tông môn sẽ thu hồi động phủ của Tần Quang, chắc ngươi cũng biết phần lớn tu vi của ngươi là nhờ linh khí đậm đặc của động phủ trên không này”

Lý Trường Minh lại trầm ngâm suy tư, cuối cùng hắn nói với Hứa Băng Liên

“Vậy tiểu đệ nhận nhiệm vụ này”

Sau cùng thì hắn vẫn tin mình thoát được nếu có bất trắc xảy ra, đồng thời hắn cũng tự nhủ mình phải tránh xa mấy thứ như phụ nữ, bí cảnh, truyền thừa, chắc chắn những thứ đó có “hố”, thậm chí là “hố” rất sâu!

Sau khi thấy Lý Trường Minh nhận nhiệm vụ, Hứa Băng Liên cười tươi. Lúc này Lý Trường Minh thầm nghĩ dù trăm hoa đua nở cũng chẳng thể bằng nụ cười này, nụ cười ấy như một bông sen băng, đẹp đẽ mà tinh khiết, như là tiên nữ không vướng chút bụi trần. Có lẽ hình ảnh này sẽ in vào tâm trí hắn khá lâu đây!

“Cáo từ”

“Cáo từ”

Nói xong Hứa Băng Liên bay đi, để lại trong không khí một hương thơm khó tả.

Lúc này ở trên không có một cặp nam nữ, cô gái cả người mặc lên mình bộ áo trắng kết hơn với làn da khiến người ta không phân biệt được đâu là da đâu là áo, tóc đen xõa ngang vai, cô gái ấy chính là Hứa Băng Liên, cô ta cất tiếng hỏi người con trai:

“Sư phụ, sao lại cho hắn hồi cơ duyên này, có thể giao cho sư muội sư đệ cũng được mà”

Người con trai ấy hóa ra là Tông chủ của Ngọc Thanh Tông Trần Quân Ly Kính!

Trần tông chủ đáp

“Ta chỉ trả công cho cậu ta thôi, sáu tháng qua với hắn có lẽ rất khó chịu a! Ngày ngày nghe trực tiếp Tần Quang cùng Xảo Nhi nói chuyện tình tứ, đến ta cũng chịu không nổi nha”

“Đệ tử thấy bình thường mà”

Trần Tông chủ nhìn Hứa Băng Liên nói:

“Với khối ‘huyền băng vạn năm” như ngươi thì thấy bình thường là đúng rồi”

Nói rồi Trần Tông chủ chắp tay ung dung rời đi, Hứa Băng Liên liền đuổi theo, nói với

“Sư phụ, chờ đệ tử với"