Trước mặt Lý Trường Minh là một cô gái có làn da trắng như tuyết, khuôn mặt băng lãnh, tóc xõa ngang vai, mắt như thu thủy, lông mi thanh tú, sống mũi dọc dừa, duy chỉ có một điểm lại làm phá hoại hình hảnh đẹp đẽ ấy, đó là một…. dấu giày, ân, là dấu giày của Lý Trường Minh!
“Chà chà, lần đầu gặp mặt mà ta đã được ăn món quà chào mừng thật đặc sắc!”
Cô gái đó nói với giọng lạnh giá dường như có thể khiến người nghe muốn đóng băng. Tuy khuôn mặt của cô ấy không thay đổi gì nhưng Lý Trường Minh có thể cảm nhận được sự tức giận do nhục nhã từ cô ta. Dễ hiểu thôi, với khuôn mặt ấy người khác còn chưa chắc đã dám nhìn, thế mà ngày hôm nay lại có kẻ ném-hẳn-chiếc-giày vào mặt cô ta, chưa kể đó là một kẻ xa lạ như Lý Trường Minh nữa.
“X-x-xin lỗi.V-v-vị cô nương sắc đẹp tuyệt trần đây… đến nơi này có chuyện gì thế…ạ”
Lý Trường Minh xin lỗi rồi cố gằng lựa ra một số từ để khen ngợi nhan sắc của cô gái này, đồng thời tìm một chiếc khắc lau mặt để đưa cho cô ta. Đây là lần đầu hắn cảm thấy lúng túng thế này.
“Không cần” Thấy Lý Trường Minh đang định đưa khăn cho mình, cô ta nói dứt khoát rồi sử dụng một bộ pháp cao siêu nào đó lui về phía sau, chỉ để lại tàn ảnh. Rồi khi cô ấy quay lại vị trí cũ, lúc này vết bụi trên mặt cô ấy đã biến mất, cô ta cất giong nói:
“Sư phụ bảo ta nói với ngươi là bảy tháng nữa sẽ có tỉ thí tông môn, trong khoảng thời gian này hãy nhanh chóng tăng tu vi lên Luyện Khí đỉnh phong”
Vì Lý Trường Minh chưa bái sư nên chắc chắc đây là lời nói với Tần Quang
“D-dạ, vâng, thưa sư tỉ” Tần Quang nói
“Ta tên Hứa Băng Liên, ngươi có thể gọi ta là Hứa sư tỉ” Đến lúc này ánh mắt Hứa Băng Liên quay hẳn sang bên Lý Trường Minh “Nỗi nhục hôm nay, một ngày nào đó ta sẽ trả lại” Rồi cô ta rời đi
Sau khi Hứa sư tỉ rời đi, Lý Trường Minh quay sang nhìn Tần Quang, hỏi:
“Tần Quang này, mày có tin vào thứ gọi là Thiên Sát Cô Tinh không”
“Haha, chỉ là mê tín mà thôi, làm gì có chuyện ấy”
“Vậy mà tao lại gặp một Thiên Sát Cô Tinh đấy, ít nhất thì nó cũng đang gây xui xẻo cho tao”
“Ai thế?”
“Mày”
Quả thực đối với Lý Trường Minh, Tần Quang cứ như một tên Thiên Sát Cô Tinh vậy, từ khi còn là phàm nhân, Tần Quang liên tục chuốc lấy rắc rối và Lý Trường Minh cũng phải chịu cùng, thậm chí Lý Trường Minh còn nhận nhiều đau đớn hơn. Đến Ngọc Thanh Tông, mới 3 ngày, Lý Trường Minh đã đắc tội 2 nhân vật nguy hiểm do công của Tần Quang, một là Tông chủ đại nhân, hai là vị Hứa sư tỉ lạnh như băng này, theo kinh nghiệm của hắn, mấy vị băng lãnh nữ nhân mà trả thù thì rất đáng sợ, ví dụ như cô hoa khôi từng ngồi bên cạnh hắn chẳng hạn…
“Tao đi tu luyện đây” Lý Trường Minh chán nản nói rồi bước ra sân, lấy Ngọc Hành bộ ra bắt đầu luyện tập
“Vậy tao cũng lu…” Tần Quang đang nói dở thì một giọng nói chen vào
“Tiểu Cẩu Tử, đi chơi thôi nào~”
Một cô gái khuôn mặt xinh xắn xuất hiện, hiện tại có thể nói là “xinh” nhưng không “đẹp” bởi vì cô gái này vẫn đang trưởng thành, nhưng tương lai có lẽ có thể xếp ngang hàng mĩ nhân như Hứa sư tỉ, đó là Trần sư tỉ.
“Nhưng, ta còn phải tu luyện nữa, chẳng lẽ nàng không tu luyện à Xảo Nhi”
“Không sao đâu mà, chúng ta tư chất cao thế này tối tu luyện một tí cũng bằng người khác tu hành cả ngày mà~”
“Cơ mà… cơ mà”
“Vậy hóa ra Tiểu Cẩu Tử không thích đi chơi với Xảo Nhi nữa sao, hóa ra là thế, ta vừa thấy Băng tỉ tỉ đi ra khỏi đây, Tiểu Cẩu Tử ngươi thay lòng đổi dạ rồi sao, huhu”
Lý Trường Minh nghĩ “Băng tỉ tỉ chắc là Hứa sư tỉ nhỉ”
“Không phải thế, mà là vì…” Tần Quang có gắng giải thích
“Đàn ông toàn lũ tệ bạc, ngươi nói muốn ở bên ta trọn đời mà mới đó đã bị người khác thu hút rồi, đúng, ta không đẹp như tỉ ấy, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, hức hức” Trần Tinh Xảo bật khóc
Lý Trường Minh giật mình, đã nói lời “nguyện bên nhau trọn đời” rồi ư, tên này không biết lời này không được tùy tiện nói sao! Hơn nữa cô gái à, cô ở động phủ người khác rồi bảo người ta đi đi, thế khác nào “chim tu hú chiếm tổ chim khách” chứ.
“Thôi được rồi, Xảo Nhi, ta sẽ đi với nàng, ta sẽ đi mà, đừng khóc, ta sẽ đau lòng lắm đấy”
Lý Trường Minh tự hỏi Tần Quang học những lời này ở đâu vậy
“Thật chứ” Trần Tinh Xảo ngước mặt lên, nhìn Tần Quang như đang toát ra hào quang
“Thật” Tần Quang nói, nhìn về phía người bạn làm khán giả nãy giờ ra vẻ “Tao xin lỗi” rồi dắt Trần Xảo Nhi rời đi, bỏ lại Lý Trường Minh – con người tội nghiệp bị cưỡng ép ăn thứ thức ăn dành cho chó, cơ mà hắn tự nhủ phải sống thật “cẩu” nên cũng có phần hợp lý… cái bp ấy
“Hảo, hảo,hảo, Tần Quang, rồi ông đây sẽ bắt mày trả đủ” Lý Trường Minh nói rồi suy tư “Cơ mà phải kiếm được lão bà cái đã, haizzz, có vẻ ngày đó còn xa lắm”
Nói rồi hắn bắt đầu luyện Ngọc Hành bộ.
Ngọc Hành bộ dựa trên Ngọc Côt quyết, đẳng cấp của Ngọc Hành bộ có thể tu luyện dựa trên số tầng Ngọc Cốt quyết mà người luyện đang có. Hiện Lý Trường Minh tu Ngọc Cốt quyết đến tầng thứ nhất nên Ngọc Hành bộ tối đa là nhập môn.
Ngọc Hành bộ là dựa vào sức của xương cốt dưới chân để di chuyển nên Tần Quang bắt đầu vận chuyển chân khí để ngọc hóa xương chân, kèm với kinh nghiệm nhiều năm leo đồi núi, Lý Trường Minh nhanh chóng đạt được Ngọc Hành bộ nhập môn. Tuy nhiên dục tốc bất đạt, thứ Lý Trường Minh sử dụng được chỉ là Ngọc Hành bộ trong thời gian ngắn, muốn làm chủ được Ngọc Hành bộ hắn cần điều khiển chân khí linh hoạt hơn và dẻo dai hơn.
Sau khi chật vật nửa ngày, Lý Trường Minh đã có thể điều khiển Ngọc Hành bộ lâu hơn và dẻo dai hơn, đồng thời hắn nhận ra thứ mình đang thiếu là chân khí, đồng nghĩa với việc phải tăng tu vi lên.