Chương 2: Kinh hỉ

Vị tiên quân kia mặt vẫn lạnh nhạt mà nói với Lý Trường Minh

“Tên, tuổi”

“Thưa, Lý Trường Minh, 15 tuổi”

Nói rồi hắn đặt tay lên tấm bia, tấm bia dần dần chuyển sắc, cuối cùng xuất hiện 4 mảng màu phân biệt gồm đỏ, xanh lá, vàng và xanh nước biển phát ra ánh sáng khá là chói mắt

“Tứ Linh căn cao giai: thổ, thủy, kim,mộc, thành tựu có thể đến Trúc Cơ đỉnh phong”

Mọi người dân trong làng đều kêu lên kinh ngạc, tuy họ không biết Trúc Cơ là cảnh giới gì nhưng do được biết Luyện khí là cảnh giới tu đạo thấp nhất nên chắc chắn sẽ cao hơn vị thủ hộ làng kia, kèm với đó là chữ đỉnh phong kia thì chắc chắn rằng Lý Trường Minh sẽ rất mạnh, giờ đây ai nấy đều mơ tưởng có một vị xuất thân từ làng mình thật mạnh rồi sau đó sẽ thoải mái chèn ép các làng khác.

Giọng nói của vị tiên quân vẫn lạnh nhạt

“Tiếp”

Tuy nhiên mãi chẳng thấy ai bước lên, vị tiên quân lại hô

“Tiếp!”

Lý Trường Minh biết rõ người tiếp theo là ai, đó là Tần Quang nên hắn đảo mắt nhìn quanh, chỉ một lát đã phát hiện ra vị trí của cậu bạn thân: cậu ta vẫn đứng ở đó, tuy nhiên lại đang nói chuyện rất vui vẻ với cô gái đi cùng nhóm tiên trưởng kia. Thấy thế, Lý Trường Minh tiến đến, vỗ vào vai tên bạn thân đang nói chuyện với gái đến quên trời quên đất kia:

“Đến lượt mày kìa, Cẩu Cẩu”

“Ơ, sao, á, đến lượt tao rồi à”

Nói rồi Tần Quang bước đến bên cạnh viên đá, vừa đi vừa chắp tay xin lỗi mọi người xung quanh.

“Tên, tuổi”

Vị kia có vẻ đang khá cáu gắt

“Tần Quang, 15 tuổi” Tần Quang nói với giọng tự tin

Nghe vậy, Lý Trường Minh thầm cảm thấy không ổn lắm, cậu tự thì thầm “Tên ngốc này, không biết đọc bầu không khí à!”.

Từ nhỏ Tần Quang có tính cách đặc biệt thẳng thắn, luôn ưỡn ngực tự tin, cái này tất nhiên có lợi trong việc đàm phán các kiểu, tuy nhiên Tần Quang lại ở một vùng quê, và chính tính cách này hại cả Lý Trường Minh cùng Tần Quang rất nhiều: thấy mấy kẻ giang hồ mà không có bộ dạng khúm núm nên cả hai người bị ăn đánh đập không phải ngày một ngày hai.

Tuy nhiên trái với phán đoán của Lý Trường Minh, vị tiên quân kia nghe xong thì khuôn mặt vẫn lạnh lùng chẳng nói gì.

Tần Quang chạm tay vào tấm kia, từ từ 2 đạo ánh sáng đỏ và tím hiện ra khá là ảm đạm

Vị Tiên quân sắc mặt chuyển biến tốt hơn hẳn, liền thông báo

“Song linh căn h…”

Nguyên bản định nói “Song linh căn hạ giai: hỏa và lôi, có thể tu đến Nguyên anh” thì 2 đạo ánh sáng bỗng cuốn vào nhau như Âm dương đồ, từ từ sáng mạnh dần lên rồi bắn thẳng lên trời, khiến cho bầu trời như phân thành 2 màu đỏ, tím

3 vị Tiên quân nhìn thấy thì ngỡ ngàng, cô gái đi cùng họ thì lộ vẻ thích thú còn vị mĩ nam tiên trưởng thì vẻ mặt sung sướng luôn miệng nói “Quả nhiên, quả nhiên,..”

Một số người làng nhìn thấy thì quỳ lạy thánh thần còn người gây ra việc đó là Tần Quang thi đang ngơ ngác nhìn, và tấm bia bắt đầu có biến động, các dòng chữ dần hiện ra

“Song tuyệt Linh căn

Tiền đồ vô lượng”

Vị tiên trưởng đang sung sướng kia đọc to lên còn cô gái đi cùng thì nhảy đến nắm tay Tần Quang vui vẻ nói

“Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi, ta đã phải chờ rất lâu đó, quả là duyên trời sắp đặt mà!”

“Chờ tôi… rất lâu? Cậu có lầm không, chúng ta mới gặp mặt nhau mà?”

“Ta sẽ giải thích sau, chúng ta đi thôi!”nói rồi cô rút thanh kiếm từ sau lưng ra ném xuống đất, kì lạ thay nó lại lơ lửng cách mặt đất tầm 5 cm rồi cô kéo Tần Quang lên và giơ 2 ngón tay lên niệm phép, Lý Trường Minh đứng từ xa thấy thế không khỏi giật mình: Cô gái này chỉ trạc tuôi minh thôi mà đã là thần tiên rồi!”

Tuy nhiên thanh kiếm chưa kịp bay thì đã có một cánh tay giữ nó lại, đúng hơn là một cánh tay màu vàng kim khổng lồ như cánh tay của tượng một vị Kim Thần Vệ mà Trường Minh từng thấy qua tranh vẽ. Vị tiên trưởng mĩ nam nói với cô gái ấy:

“Từ từ nào Xảo Nhi, làm gì mà vội vội vàng vàng thế kia” xong ông ta quay sang phía Tần Quang mỉm cười hỏi”Cậu tên là Tần Quang phải không, cậu có muốn làm đệ tử của ta không”

“Ơ, dạ, dạ… không ạ, cháu chỉ muốn làm đệ tử Thanh Ngọc Tông mà thôi”

Tần Quang bối rối nói còn sắc mặt của vị tiên quân trung niên càng tươi tắn vài phần, ánh mắt lim dim

“Yên tâm đi, ta là người của Thanh Ngọc Tông, nếu làm đệ tử ta thì tương đương đệ tử của Thanh Ngọc Tông, hơn nữa trên dưới tông môn không có mấy người dám làm khó ngươi đâu, ngoài ra công phép, tài nguyên tu luyện,.. ngươi muốn gì ta đều đáp ứng hết!”

Vị tiên quân trung niên nói với giọng chắc nịch, tuyên bố trước lợi ích để đánh phủ đầu

“Dạ,... nhưng….” Tần Quang vừa nói vừa nhìn sang Lý Trường Minh

“Ta sẽ nhận cả cậu ta vào tông môn” Vị tiên trưởng ấy liếc sang phía Lý Trường Minh trong giây lát rồi nói, với ông ta, tứ linh căn cao giai của cậu quá thấp kém, như là cống rãnh lại muốn sóng sánh đại dương là Tần Quang, chỉ cần sau vài ngày sẽ lộ rõ khoảng cách đó, tuy nhiên với tông môn thì đủ chỉ tiêu để làm đệ tử ngoại môn, thậm chí nếu trong trường hợp cậu chỉ là ngũ linh căn ông ta vẫn sẽ nhận cậu vào tông môn, nhưng là đệ tử tạp dịch.

“Như vậy thì tốt quá” Tần Quang thở phào, với cậu, Lý Trường Minh vừa là một người bạn tri kỉ vừa là một vị ân nhân cứu mạng vừa là chỗ dựa tinh thần ở nơi đất khách quê người, thậm chí đôi khi cậu tự nghĩ nếu không có Lý Trường Minh liệu cậu còn sống đến ngày nay không, đếm sơ qua cũng đủ cho cậu chết 11 lần, trọng thương 23 lần trong suốt 5 năm nay rồi. Tần Quang không hề ngốc, thậm chí có thể nói là thông minh, tuy nhiên do tính cách từ khi sinh ra mà cậu hết lần này đến lần khác phạm và rất nhiều người, và nếu không phải lúc nào Lý Trường Minh cũng ở bên hóa giải hiểm nguy thì bây giờ vị thiên tài này đã không còn tại nhân thế! Mà Tần Quang lại là người trọng tình trọng nghĩa nên nếu hôm nay Lý Trường Minh không thể vào tông môn tu hành thì Tần Quang sẽ cảm thấy bứt rứt vô cùng