Chương 1: Khảo Nghiệm Linh Căn

Tại một thế giới thần bí quanh năm bao phủ bởi sấm và mây, trong một vùng đất khô cằn, có một ngôi làng nhỏ bé, hôm nay ngôi làng ấy náo nhiệt hẳn lên, ở một ngôi nhà nọ có 2 cậu thanh niên khoảng 14,15 tuổi

“Dậy đi, Tiểu Ngư, dậy nhanh lên!”

Nghe thấy một giọng nói quen thuộc với giọng điệu háo hức vang lên bên cạnh mình, Lý Trường Minh tỉnh dậy, xoay người 1 cái rồi lười biếng nói:

“Có chuyện gì thế tên hỗn đản Cẩu Cẩu này, hôm nay chẳng phải là đến phiên mày sao, nói trước tao không giúp đâu, hôm qua vì bắt con cá cho mày mà tao sắp gãy lưng rồi”

“Tao xin lỗi….”

Người được gọi là Cẩu Cẩu kia nghe giọng có vẻ ăn năn nhưng chợt chuyển sang hào hứng:

“Cơ mà ngoài kia có thần tiên hạ phàm kìa, nhanh ra xem đi, nghe đồn là Thanh Ngọc Tông tu sĩ đó”

“Thần tiên thì có gì mà xem, chẳng phải tháng nào chả có vài người bay qua bay lại tuần tra sao”

Lý Trường Minh nói với giọng phiền phức

Thực tế thì thế giới này là một thế giới tu chân huyễn huyền và Lý Trường Minh là một người xuyên không chính hiệu! Kiếp trước hắn chết bất đắc kì tử khi mới 15 tuổi và rồi xuyên qua đây trong hình hài của một đứa trẻ 5 tuổi cũng tên là Lý Trường Minh. Thỉnh thoảng có vài người tu tiên bay qua bay lại nên Lý Trường Minh rất kì vọng vào việc mình là nhân vật chính, vào việc mình có thể trở thành tu tiên đại lão, vào việc một vị tiên trưởng nào đó sẽ đón hắn đi vào môn phái tu tiên! Tuy nhiên đời không phải như là mơ, năm Lý Trường Minh 7 tuổi thì có cướp đến làng, vị tu sĩ nghe đâu cảnh giới gọi là Luyện khí tầng 6 bị bọn cướp đánh trọng thương gần chết và khi đám người tiên trưởng đên thì bố mẹ hắn cùng nửa số dân làng đã bị giết dưới tay bọn cướp kia. Tuy vậy điều làm hắn cảm thấy sững sờ hơn là khi vị tu sĩ thủ hộ làng báo cáo thiệt hại về người lên tới con số hơn 1130 với đám tiên trưởng thì họ chỉ nói lạnh nhạt 1 câu: “Thì sao”, đó cũng là lần đầu hắn biết đến sự tàn khốc của tu chân. Kế đó đến năm Lý Trường Minh lên 10 tuổi thì bị bắt cóc cùng 1 cậu bé khác cũng trạc tuổi mình, và may mắn là lũ bắt cóc này không có tu vi nên hắn sử dụng một vài kĩ thuật vật lý là giết chết được bọn chúng, tuy vậy Lý Trường Minh đã bị trầm cảm trong một thời gian và luôn phải tự nhủ rằng những kẻ đó đáng chết và hắn chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi, và hắn cũng không nhận ra tâm cảnh hắn đã thuế biến kể từ lúc đó. Sau đó Lý Trường Minh được gia đình cậu bé kia nhận nuôi, cậu bé ấy tên Tần Quang-người mà hắn hay thân mật gọi là Cẩu Cẩu và tiếp đó là 5 năm sống trong bình yên, cuộc sống mà đôi lúc hắn cảm thấy chỉ cần thế này rồi sống đến hết đời là ổn rồi.

“Không giống tuần tra đâu, nghe nói lần này họ đến khảo nghiệm linh căn đấy! Họ dựng sẵn tầm bia ở đình làng rồi kìa!”

“Th-Thật sao!”

Vừa nghe tin này, Lý Trường Minh liền bật dậy. Tuy nói là vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại nhưng hắn vẫn luôn muốn được tu tiên, không phải chỉ vì trường sinh mà còn là để có thực lực tự bảo vệ bản thân và gia đình. Trước khi xuyên không là một nạn nhân của bạo lực học đường, tuy với khả năng thờ ơ cực cao thì hắn không quá quan tâm đến những lời bình luận với ngôn từ đả kích ở trên mạng nhưng Lý Trường Minh không thể chịu được vết thương vật lý trên cơ thể mình do đám bắt nạt gây ra. Qua thế giới này thì có vẻ còn tàn khốc hơn, từ hành động của đám tiên trưởng và vài lần tự mình trả nghiệm thì hắn cũng đã nhận thức kha khá về thế giới “Cá lớn nuốt cá bé” này. Vì vậy nên khi nghe có người đến khảo nghiệm linh căn thì Lý Trường Minh cảm thấy rất vui mừng vì hắn tự thấy mình là một người xuyên không nên dù không chắc chắn phải mạnh mẽ và có thiên phú cao thì cũng phải có tí tư chất gọi là chứ! Lý Trường Minh không cần bàn tay vàng, không cần hệ thống, không cần thực lực xuất chúng vượt qua đồng cấp, không cần thiên phú thông thiên, chỉ cần thiên phú cùng thực lực tầm trung là được rồi.

“Nhanh nhanh qua đó nào, Cẩu Cẩu”

“Coi kìa, cái thằng mới vài phút trước còn đang nằm lăn trên giường chê tao với giọng điệu phiền phức giờ lại còn gấp hơn tao nữa”

“Ai bảo mày không nới sớm cơ”

“Tại mày không chịu nghe ấy chứ”

….

Do có kinh nghiệm chạy việt dã cùng kinh nghiệm của cả "người đi săn" lẫn "kẻ bị săn" nên chỉ mất một lát thì hai người đến đình làng - nơi khảo nghiệm linh căn. Đình làng chật kín người, tuy vậy nhưng hầu hết là người đến xem náo nhiệt, ở giữa đình là một khoảng sân rộng, nơi đó có một tấm bia đá màu xanh khắc vài dòng chữ nhưng do quá xa nên hắn không nhìn rõ được, cạnh đó là 5 người mặc cùng một loại áo xanh trắng vô cùng tinh xảo toát ra cảm giác như không nhiễm phàm khí trần thế, một vị nữ tiên trưởng vô cùng xinh đẹp, tóc xõa ngang vai, hai vị nam tiên trưởng mặt mũi khôi ngô tuấn tú, lại có một cô gái trạc tuổi Lý Trường Minh có vẻ hứng thú dò xét xung quanh, cuối cùng thì là một thanh niên có khuôn mặt mĩ nam, thần thái ung dung, tiêu sái. Lần lượt từng thiếu niên lên và một vị tiên trưởng bắt đầu hỏi

“Tên, tuổi”

“Thưa, Trần Lục Bình, 16 tuổi”

Nói rồi thiếu niên đó đặt tay lên bia đá, bia đá lóa ra ngũ sắc

“Ngũ Linh căn trung đẳng, có thể tu đến Luyện Khí đỉnh phong”

Mọi người không khỏi trầm trồ bởi lẽ vị thủ hộ làng cao cao tại tượng cũng chỉ có Luyện Khí tầng 7 mà thôi, còn đỉnh phong là tầng 10 lận! Tuy vậy vị thủ hộ làng kia lại chỉ cười lạnh trong lòng: “Hắc hắc, chỉ là có thể mà thôi, lão tử cũng là Ngũ linh căn trung đẳng mà nhập đạo 40 năm chưa ngóc đầu lên được tầng 8 là nhân chứng rõ ràng nhất đây này, mà thôi để kẻ đó mơ mộng một chút rồi đến khi vỡ mộng sẽ có kịch hay để xem, hắc hắc”

Cậu thiếu niên kia nghe xong nhảy cẫng lên, vui sướng còn vị tiên trưởng kia vẫn tiếp tục, mặt mũi lạnh như băng, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra vậy

“Tiếp”

“ Thưa, Tôn Văn Hóa, 13 tuổi”

Thiếu niên ấy cũng đặt tay vào bia đá, lần này thì không có gì xảy ra, sau vài phút cũng vẫn là như thế. Vị tiên trưởng liền tuyên bố

“Không có Linh căn, đời này đối với tu luyện vô vọng”

Thiếu niên kia nghe xong ỉu xìu, chán chường đi trở về…

Lần lượt từng người đi lên, có người sung sướng, có người thì buồn rầu, có kẻ khóc, có người cười, cuối cùng cũng đến lượt Lý Trường Minh.

---

Tiên trưởng là cách phàm nhân gọi người tu hành một cách tôn kính

Thần tiên là cách phàm nhân gọi người tu hành có thể ngự pháp phi hành, tức là Trúc Cơ kì trở lên