Chương 3: Ăn Mừng

“Nếu vậy ta cho 2 người các ngươi nghỉ ngơi 3 ngày để tạm biệt cha mẹ người thân, 3 ngày sau ta sẽ trở lại” Vị tiên trưởng ấy nói rồi âm thầm truyền âm “Trúc Bạch, Ảnh Tà, hai người các ngươi đi thủ hộ 2 người họ, cứ cách một canh giờ truyền âm ngọc bội báo cáo tình hình cho ta, nếu có chuyện nghiêm trọng thì ưu tiên kẻ gọi là Tần Quang trước, còn kẻ “Tứ” kia chỉ là hàng tặng kèm thôi, cơ mà nếu bảo hộ được thì cứ bảo hộ.”

“Rõ”

“Tuân lệnh”

Hai người kia đáp lại

Vị tiên trưởng mĩ nam nghe xong liền thu hồi tảng đá khảo nghiệm linh căn, tiếp đó là bắn 1 đạo kiếm khí lên trời, lập tức cảnh tưởng hy hữu kì bí kia biến mất, trả lại là bầu trời trong xanh không một gợn mây.

“Giải tán”

Có vẻ như mấy vị tiên trưởng kia đã lấy lại được bình tĩnh nên hô lớn yêu cầu giải tán, mọi người xung quanh dần tản đi, trong lòng lại càng háo hức vì làng mình sắp có cường giả xuất gia, không phải một mà là hai lận! Tuy họ không biết Song truyệt linh căn là gì, tuy nhiên họ biết Song linh căn và đoán chắc hẳn hai loại này không khác nhau mấy, làng bên nhờ có một vị Tam linh căn xuất thân từ làng nâng đỡ mà diện tích đã bành trướng gấp 4,5 lần rồi, mà Song linh căn còn cao hơn Tam linh căn nữa. Một vị tiên quân nhìn thấy liền có thể đoán dược tiếng lòng của bọn họ, dù sao do xuất thân thấp kém nên tầm nhìn của những người này đã quá hạn hẹp, chắc hẳn họ nghĩ Song tuyệt linh căn cũng tương tự như Song linh căn, còn nhận ra ư? Không thể nào, thứ nhất là do họ không có cơ hội tiếp xúc với các bí tịch, thứ hai là nếu họ nhận ra thì giờ chắc đã sung sướng đến phát điên rồi, có khi còn đánh đấm lẫn nhau để xem liệu có phải mơ không, hắn đã từng thấy qua một thành phố nọ có một vị Thiên linh căn mà sướng đến phát điên, mọi người nhảy xô vào đá vào mông nhau để xem liệu có phải là họ đang trong giấc mộng!

Khi hắn đang nghĩ thế thì tên tiên trưởng trẻ tuổi bên cạnh hắn đang vuốt mông ngựa với vị tiên trưởng mĩ nam:

“Tông chủ quả nhiên là nhãn tuệ như đuốc, pháp nhãn vô song, ai ngờ ở trong ngôi làng nho nhỏ như thế này lại ẩn dấu một tuyệt thế thiên tài cơ chứ! Sau này nếu chuyện này truyền ra chẳng phải ngài có thể viết nên một cuốn truyền kì rồi sao!”

“Haha, chỉ là ăn may mà thôi, ăn may mà thôi.”

Vị tiên trưởng mĩ nam đáp lại với giọng điệu ngạo nghễ, dường như vị này là Tông chủ của Thanh Ngọc quân

“Làm gì có, ngài lại khiêm tốn rồi, nếu chỉ là ăn may làm sao có thể phát hiện chuẩn xác như thế được, phải biết bên cạnh đó có vài cái làng to nhỏ còn gần chúng ta hơn. Trước đây khi vừa vào tông, vãn bối vẫn tự hỏi tại sao tông môn có thể to lớn vĩ đại như thế, tuy có tiền nhân xây dựng nhưng nếu không có người tài giữ và phát triển thì làm sao Thanh Ngọc Tông có thể vững vàng uy nghi trường thọ cùng năm tháng được, và khi thây ngài trong bài phát biểu, vãn bối đã nghĩ ngài chính là người tài đó hẳn không sai, giờ đây vãn bối càng thêm chắc chắn vào điều đó! Hóa ra tông chủ không chỉ sức mạnh vô biên mà còn có tuệ nhãn như đuốc!”

Tên tiên trưởng trẻ tuổi phát biểu một tràng dài võ mông ngựa còn vị tông chủ nghe xong thì càng cười tươi hơn, giọng cười không hề che giấu sự kiêu ngạo.

“Hahahaha”

Thấy kẻ kia vuốt mông ngựa khiến tông chủ vui đến quên trời đất, 2 người còn lại chỉ thầm nghĩ “Vô liêm sỉ”, tất nhiên chỉ là nghĩ thôi bởi lẽ trông kẻ kia có gia tộc đứng thứ 5 trong “Thiên Kim Bảng” hậu thuẫn, hơn nữa thiên phú của hắn là “Thiên linh căn hạ giai” – điều mà không ai nghĩ tới khi thấy hành động của hắn hôm nay.

“Rốt cục tên Tiêu Vân Hàn này đang nghĩ gì thế nhỉ?”

Nữ tiên trưởng tự hỏi, khuôn mặt trở nên trầm tư càng làm cô trở nên xinh đẹp động lòng người.

Cùng lúc đó bên Làng Vũ – nơi hiện Tần Quang và Lý Trường Minh đang tạm trú – đang chuẩn bị tổ chức một buổi lễ ăn mừng, tuy trong mắt các thế gia buổi lễ này chỉ là thứ ngứa mắt, nhưng với Tần Quang và dân làng thì nó là buổi lễ long trọng nhất từ trước đến nay, còn Lý Trường Minh bởi với kí ức kiếp trước thì hắn đã thấy những cảnh xa xỉ hơn thế hàng chục lần, tất nhiên là qua màn ảnh nhỏ.

Tối đến, buổi lễ được bắt đầu, mọi người lần lượt bước lên chúc mừng Tần Quang cùng Lý Trường Minh và mời họ những món ngon nhất làng, những hũ rượu trưởng làng luôn cất dấu không cho ai thưởng thức – tất nhiên thứ này chỉ là tượng trưng thôi bởi Tần Quang và Lý Trường Minh còn chưa tới tuổi uống rượu.

Có lẽ Tần Quang không hiểu rõ nhưng với kinh nghiệm sống 2 kiếp gần 25 năm như Lý Trường Minh thì hắn biết đây là một các níu kéo quan hệ khôn khéo. Vốn dĩ mọi người trong làng tất cả đều khá lạnh nhạt với gia đình cậu do một thứ tư tưởng của tôn giáo tên Thiên Qua đã bị tuyệt diệt từ lâu “gần mực thì đen gần đèn thì rạng” khá kì lạ: nếu chơi với Tần Quang và Lý Trường Minh thì có thể bị gặp xui xẻo giống 2 người vì thế suốt ngày chẳng có mấy ai đến gần gia đình cậu. Tuy nhiên hôm nay họ lại mở tiệc linh đình thế này là vì đã phân rõ nặng nhẹ: đằng nào tôn giáo kia đã biến mất khỏi đại lục mà trước mắt họ là nhân tài, là tương lai của ngôi làng này, là 1 con ngựa ô giúp kéo cả làng lên đẳng cấp cao hơn nên họ chọn gạt bỏ tôn giáo sang một bên và tiêm nhiễm vào đầu Tần Quang và Lý Trường Minh nếu nói dễ nghe thì là “nơi đây là nhà của 2 người và dân làng không tiếc lòng giúp đỡ họ trên con đường tu hành nên sau này hãy nhớ hồi báo” còn nói khó nghe thì là “Bọn ta đã có công nươi dưỡng vì thế sau này có thành tựu nhớ hồi báo”.

Dù biết thế nhưng Lý Trường Minh cũng không nhắc cho Tần Quang biết ý định của dân làng vì “Cây có cội nước có nguồn”, nếu họ không yêu cầu quá đáng thì hồi báo vẫn không có vấn đề gì.

Đang nhâm nhi cốc trà nóng trên tay trong khi nghe bao lời tán dương và níu kéo quan hệ đối với Tần Quang thì Lý Trương Minh cảm nhận được một cảm giác khá quen thuộc ở kiếp trước đang lang thang trong không gian: cảm giác của sự thù hận!