Ngày hôm qua...đã từng - My Memories
Chương 14
.....................
Ngồi chơi thêm một chút thì hai chị em kéo tay nhau đứng dậy để lên bàn, hình như bàn vip quen khách đã về cho nên chị Thủy kêu nhân viên chuyển bàn nhóm nó xuống. Nó cũng không có ý kiến gì vì dù sao cũng còn khoảng hai tiếng mới xuống nhạc, người say say cho nên cũng lười, ai kêu sao làm vậy, chừng nào cho về thì nó về thôi. Nó vươn vai một cái cho đỡ mõi vì ngồi khá nhiều, lại thêm cả thân hình chị Thủy đâu có nhẹ gì lắm so với nó ngồi lên chân cả buổi. Cầm lý cooktail màu xanh uống thêm một hơi cạn nó mới chép chép miệng để ly xuống, ánh mắt khẽ nheo lại nhìn vệt son mờ trên miệng ly rồi mĩm cười trước khi rời khỏi bàn.
- Nè bà già kêu đi kiếm hắn rùi mất tiêu luôn vậy? Hú hí đâu mới về đó?
Chị Nguyệt vừa thấy nó và chị Thủy chen vô bàn liền nhếch môi lên gằn giọng.
- Tranh thủ ôm ấp trai trẻ riêng chút được hông con quỷ?
- Xía! Tưởng ôm trai nào, trai này thìiii
Chị Nguyệt bĩu môi liếc nhìn nó từ trên xuống dưới rồi quay mặt đi không nói gì nửa, ơ thái độ vậy là sao, xem thường nhau à, nó cũng đâu có xấu xí lắm đâu ta. Nó cũng lắc đầu cười ngồi xuống bên cạnh Cycy, tốt nhất ngồi cách xa xa bà cô đó một chút chứ ngồi gần mất công lại bị nói này nói nọ. Bắt được nó ngay lập tức Cycy cười tươi như bắt được cái gối bông yêu thích, cô nàng liền dựa vô người nó, tay kéo một tay nó ôm lấy eo mình khiến nó cũng lắc đầu cười
- Từ từ, anh còn chưa chuẩn bị xong.
- Hihi nói gì đó hả.
- Xin đừng tàn phá tấm thân anh vội, nảy giờ ăn hành đáng thương lắm rồi.
- Hihi em hông thèm. Ủa mà cái chị DJ mới anh quen hả, nghe mọi người nói em hổng hiểu gì hết trơn.
- Mọi người nói gì?
- Chị Nguyệt nói anh gian díu với chỉ, xong quất ngựa truy phong, giờ bị chị đó đi kiếm xử tội.
- Sặc….
Nó thiếu điều muốn phun luôn trái nho đang nhai trong miệng, mắt phẫn uất nhìn qua chị Nguyệt, cái gì mới có đi một chút bà cô đó ngồi đây nói linh tinh cả lên, cho thêm vài tiếng chắc đi đồn nguyên quán biết chuyện luôn quá. Trước nụ cười tủm tỉm của Cycy khiến mặt nó cũng hơi nóng bừng vì quê độ, vội ho khan vài tiếng cuối đầu bún nhẹ lên trán Cycy một cái.
- È hèm! Cái này em đừng có nghe bà cô đó đồn bậy, anh mới biết em ấy bửa nay, có va chạm hiểu làm xíu nên ra nói chuyện thôi. Haizz đã dặn bao lần rồi, đừng có theo nghe chị Nguyệt, hư người hết.
- Hihi anh cũng xấu muốn chết, bày đặt nói chị Nguyệt.
- Anh xấu hồi nào, kiếm ra người tốt như anh hơi bị khó nhé
- Rùi rui anh Mon tốt nhất chịu chưa.
- Bớt cái giọng đó đi, anh nghe giống kiểu chị Nguyệt là anh hơi ngán.
Nó cười khổ lắc đầu, xoa xoa nhẹ vòng eo căng tràn sức sống của cô nàng, còn chưa kịp nói thêm câu nào cô nàng Mimi đã tươi cười đưa ly rượu ra trước mắt.
- Cái gì nửa Mimi, nói rồi không có chơi chuốc say anh nha em
- Hứ! Em chuốc say anh chi bỏ đi với gái cả buổi rồi, vô bàn phải uống chớ.
- Ờ uống thì uống, nói trước rồi đó, em mà chuốc say anh nửa là anh đánh sưng mông.
- Trùi ui em sợ anh Mon quá điiiii
Nó cũng cười bất lực trước cái mông to đùng của Mimi lắc qua lắc lại thách thức, cả Cycy và mọi người trong bàn đều bật cười trước cái dáng vẻ Mimi, chị Nguyệt đưa tay đánh một cái thiệt mạnh lên mông Mimi một cái khiến cô nàng la thất thanh nhàu vô người chi Nguyệt đùa giỡn. Cả nhóm lại vui vẻ nghe nhạc, trò chuyện, đùa giỡn và thưởng thức rượu. Nó cũng thi thoảng uống vài ly cho có, phần còn lại đương nhiên Cycy tình nguyện bảo vệ tấm thân trung trinh của nó trước những ly rượu dồn dập của cô nàng Mimi đưa về phía nó, rõ ràng cô nàng vẫn đâu chịu tha cho nó tỉnh táo.
- Thôi! Say lắm rồi đừng có đưa rượu cho anh nửa
Nó khổ sỡ nhắn mặt nhìn gương mặt đầy vị nguy hiểm của Mimi, chắc giọng nó lè nhè lắm rồi khiến cô nàng cũng cười ha hả.
- Một ly nửa thui, anh Mon ngoan uống thêm ly nửa em hứa hông đưa rượu bắt anh uống nửa.
- Chị Mi để em uống cho, ảnh mệt lắm rùi đó.
- Ê con quỷ nhỏ, bao che ổng hoài tau bóp bể ngực ráng chịu nghen.
- Hihi nè nè bóp đi ngon bóp bể ngực em đi
- Á à dám thách chụy…hừm
Mimi trợn mắt thò tay vô ngực Cycy ngang nhiên bóp mạnh trước ánh mắt trong sáng của nó, thật quá sức chịu đựng với hai cô nàng yêu tinh này, bộ coi nó vô hình chắc. Nó thở dài trước cái phúc phận trên trời rơi xuống, hai cô nàng nhảy lên người nhau đùa giỡn khiến đường cong càng tràn của Cycy cứ như phơi bày trước nó, còn Mimi thì thôi để người khác thưởng thức vậy. Chợt nó đưa mắt nhìn qua khe hở của hai cô nàng đang giỡn trước mặt, mắt nó nheo lại khi nhìn lên bàn mix, Đan Thanh vẫn ngồi trên một chiếc ghế cao bên cạnh anh DJ ca cuối đang chơi nhạc, lạ thiệt hết ca làm rồi cô nàng vẫn ngồi đó làm gì không biết, không lẽ ngồi đó chỉ để khoe dáng người quyến rũ và đôi mắt lạnh cho khách người ta nhìn thôi sao. Đó là đôi mắt rất đặc biệt, đặc biệt nhất trong số tất cả người nó gặp gỡ từ trước đến giờ, trong vô thức lặng lẽ nhìn vào đôi mắt ấy nó cầm ly rượu trên bàn lên uống cạn, nếu không nó sợ mình sẽ bị đôi mắt ấy cuốn theo không chừng. Vị đắng cay nồng chạy dọc cổ họng khiến nó cũng phải rùng mình một cái. Hình như cảm nhận được hành động của nó, Mimi đang giỡn với Cycy cũng dừng tay lại, nhìn nhìn nó vài giây, sau đó cô nàng cười nhẹ nhìn theo ánh mắt nó.
- Xía! Người ta mời hông uống, ngồi nhìn gái xong tự uống một mình hết trơn luôn.
- Ờ thì…
- Rượu ngon hông cục cưng?
- Ờ hơi nặng, đổi rượu rồi hả em?
- Hihi
Mimi không thèm trả lời nó, đứng dậy vuốt mặt nó một cái rồi cầm ly rượu của nó đi sang ngồi cạnh chị Nguyệt, ủa rồi tự nhiên không thèm nói chuyện với nó nửa là sao. Riết rồi ai cũng học theo chị Nguyệt. Nó ngơ ngác nhìn nhìn một chút rồi cũng mặc kệ, thôi đem ly rượu đi khuất mắt nó cũng tốt rồi, uống thêm vài ly nửa chắc nó hết chạy xe về nửa quá. Nhìn sang Cycy, nó lắc đầu cười rồi đưa tay kéo dây áo em lại.
- Em đó, đang chỗ đông người giỡn cái gì mà tuột hết áo vậy cô nương?
- Hihi vui mà anh, với lại toàn người mình nhìn, có ai thấy đâu hihi
- Anh là con trai đó nghen.
- Hihi
Đó lại thêm một người nói chuyện nửa chừng, cái nhóm này riết ai cũng y như nhau hết rồi. Thôi kệ ai làm gì làm, hơi say rồi không thèm nói chuyện nửa. Nghĩ vậy nó dựa hẳn vào ghế đưa mắt nhìn lên bàn mix, tất nhiên nó đâu dám nhìn thẳng về Đan Thanh, ánh mắt nửa nhìn em nửa nhìn vào khoản không phía bên cạnh em, mái tóc trắng nhẹ bay trước gió từ chiếc quạt khói hiệu ứng càng làm hình bóng em nửa thật nửa ảo in hình trong mắt nó. Người nóng bừng, nó có thể cảm nhận vài giọt mồ hôi đang lăn nhẹ sau lưng, nói là uống ít rốt cuộc cũng uống hơi nhiều, cái cô nàng Mimi này thiệt là. Nó lắc đầu cười, tay xoa xoa lên vòng eo Cycy, tay còn lại lục túi áo tìm thuốc, thấy vậy Cycy cười nhẹ, gạt tay nó ra rồi luồn tay vào túi lấy bao thuốc giúp nó, sau đó em đưa điếu thuốc lên môi châm lửa hít một hơi rồi đưa thuốc lên miệng nó. Khẽ hít một hơi, hình như say nên hơi bị yếu, hút chẳng có tí khói nào, mắt nó hình như hơi nhòe, quái lạ mới còn nhìn rõ ràng bàn mix phía xa, nhìn rõ Đan Thanh, vậy mà bây giờ mờ dữ vậy ta.
- Sao anh hổng hút?
- Ờ thôi say rồi, hút hết lên luôn rồi em, em hút hoặc dụi giùm anh.
- Hihi anh lại sỉn thiệt rồi hả?
- Chắc…vậy
- Hihi vậy em hút dùm anh nghen, dạy anh một trò hay lắm nè.
- …
Nó cười cười, trò cái gì mà trò, người cứ như sắp bị sập nguồn rồi, đầu óc đâu mà chơi trò gì với ai nửa. Nó ráng đưa cánh tay nặng nhọc lên cầm điếu thuốc, nhưng rồi đưa hoài không thấy cái tay lên tới, để rồi buông tự do bàn tay rơi trở lại lên đùi Cycy, hình như thấy nó như vậy cô nàng cũng cười khúc khích rất nhẹ. Thấy chưa đã nói đừng bắt nó uống nửa mà, uống cho dữ…giờ say thiệt luôn rồi nè, say sĩn kiểu gì mà nó nhanh hơn chó rượt nửa, trước mắt nó dần nhòe đi, người nóng rần rần, hai mi mắt cứ như díu lại. Chợt nó ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, bờ môi khô khốc của nó hình như được bao phủ bởi thứ gì đó mềm mại, ươn ướt, hai tay nó siếc nhẹ để rồi khẽ dùng đôi môi khô khốc của mình đáp lại cái cảm giác mềm mại ngọt ngào nào đó, rồi một làn khói thơm mùi con gái đi thật sâu vào miệng, nó mĩm cười cảm nhận khói thuốc hòa quyện với mùi hương con gái ngọt ngào ấy đi sâu vào cơ thể mình, một cảm giác trước đây nó chưa từng được biết. Mắt nó dần tối sầm lại, chỉ có hương vị lạ ấy đọng lại trên môi, có lẽ cũng là thứ cuối cùng nó còn nhớ trước khi không còn biết gì nửa.
Once upon a time
The angel loved me so
It’a miracle
In the snow, my heart won’t be cold….
Ánh nắng sớm mai len lỏi vào phòng, nó vươn tay sang một bên tìm chiếc điện thoại tắt đi tiếng nhạc chuông quen thuộc hàng ngày, đôi mắt trĩu nặng khẽ mở ra, trước mắt nó chỉ toàn một màu trắng của chiếc gối bông, mùi vải cũ thơm nhẹ thoảng bay vào người, hình như đêm qua lại say. Mặc kệ cơn đau đầu nhẹ, nó lại vùi đầu vào đống gối bông, nhắm mắt hít hà cái mùi hương đã cũ thân thuộc này. Bàn tay còn lại khẽ cử động, từng ngón tay cố duỗi ra rồi nắm lại để lấy cảm giác, chợt có thứ gì đó mềm mại dần rõ hơn trên từng đầu ngón tay theo cái cảm giác làm chủ bàn tay dần trở về. Nó mở mắt thật to, đây là thứ gì, mền bông đâu phải cảm giác này, khẽ ngẩng đầu dậy một cách mệt nhọc, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào khiến nó mất khá lâu mới làm quen được, mọi thứ dần rõ hình hài trước mắt, nó ngơ ngác nhìn quanh, chỉ có nó và căn phòng trống quen thuộc, nhưng cái cảm giác mịn màng vẫn còn trên bàn tay nó, từ từ giở chiếc mền bông màu trắng lên, nó vội hít sâu một hơi khí lạnh khi bên dưới tấm mền bông là một gương mặt trắng hồng như mỡ đông, hàng mi dài khẽ mấp máy, mái tóc màu trắng xen kẽ vài sợi đen phũ lên giương mặt em đang đặt trọn lên cánh tay nó, cảm giác trơn mịn ấm nồng từ lưng em đang rõ ràng cảm giác trên từng đầu ngón tay nó. Có một chút bất ngờ, để rồi nó mĩm cười nhẹ nhõm khi nhìn lại cô gái đang chiếm hữu cánh tay mình, em vẫn còn bộ trang phục đêm qua, ít nhất em vẫn còn mặc áo. Nó thở phụ một cách lén lút, khẽ vỗ vỗ đầu mình vài cái cho tỉnh táo rồi từ từ cố rút tay ra. Cô gái trước mặt đang ngủ nhìn cũng dịu dàng hiền ngoan vậy đó, có lẽ chỉ khi em ngủ thì mới mang dáng vẻ bớt băng giá. Nhưng sao em ấy lại ở đây và làm sao nó lại về được đây nhỉ. Nghĩ mãi cũng không thông, thôi phải giải cứu cánh tay nó trước mới được, chứ nhìn cô nàng ngủ dịu dàng vậy chứ lỡ bà cô nhỏ này mà thức không biết nó lại phải ăn đau khổ gì nửa đây. Nó cố nhổm người thẳng dậy, tay còn lại khẽ vuốt nhẹ lại mái tóc em rồi vòng tay vào phía sau gáy từ từ nâng nhẹ đầu em dậy, cánh tay đang bị đè như sắp được giải thoáng, dòng máu nóng dần vận chuyển, nó thở nhẹ một cái từ từ rút tay ra. Đôi môi em khẽ mấp máy khiến nó cũng hơi chột dạ căng thẳng dừng mọi hành động lại, giờ nó giống như đang ôm lấy đầu em, mặt nó đang rất gần, có thể nhìn rõ từng sợi mi dài của em, cả hương thơm ngọt ngào phả ra âm ấm từ hơi thở của em nửa. “Cô gái này, chắc hôm qua diễn mệt lắm, ngủ cũng say dữ nè”. Nó mĩm cười rút hẳn tay ra khỏi đầu em rồi nhẹ nhàng để em nằm xuống gối, vài sợi tóc được dịp lại trượt phủ lên mặt em, nó cười nhẹ đưa tay vén từng sợi tóc hư hỏng đó ra, có lẽ mấy sơi tóc này cũng ngang bướng như chính em vậy, phai vuốt hai ba lần mới chịu nằm yên.
“Phù!”
Nó thở dài nhẹ nhõm sau đó nhẹ nhàng bước khỏi giường đi lại bàn rót một ly nước lọc rồi bước ra ngoài ban công. Buổi sớm trong khu vườn yên tĩnh và tràn đầy nắng sớm, những cơn gió nhẹ lùa qua khiến tán cây trong vườn rung lên xào xạc, vài tiếng chim hót phía xa, thi thoảng có tiếng xe cộ vụt qua bên ngoài đường, tuy không bình yên như nhà ở ĐL, nhưng cảm giác này cũng không tệ. Nó mĩm cười đưa ly nước lên miệng uống một ngụm, dòng nước mát như xua đi cơn mệt mõi khô khốc trong người, nó để ly nước lên lan-can rồi vươn vai sảng khoái, chỉ là khóe môi bên phải của nó hơi đau, khẽ đưa tay lên xoa nhẹ thì nó cảm nhận được khóe môi mình nhói lên, hình như hơi sưng thì phải. Tự lắc đầu cười khổ, có nhớ sau khi say xảy ra chuyện gì đâu lấy gì biết tại sao mình bị thương, mỗi lần say vô là y như rằng lại có vết thương trên người, rượu chẳng tốt tí nào. Nó nhìn lại vào trong phòng, cô gái kỳ lạ ấy vẫn nằm ngủ ngon lành, cơ thể rực lửa đêm qua của em bây giờ giấu sâu bên dưới tấm chăn bông, yên lặng đến gương mặt em cũng dịu dàng như một cô công chúa. Nó mĩm cười đưa chân khép cánh cửa lại, kéo chiếc ghế gỗ màu trắng ngồi phịch xuống dựa lưng vào thành ghế, hai chân gác lên khuôn lan-can bằng sứ cũng toàn màu trắng. Rút thuốc lá trong túi áo ra khẽ châm lửa, làn khói trắng nhẹ bay lên trời, cảm giác lười biếng này thật không nỡ rời đi.
…………………….
“- Hừm! Ai cho anh hút thuốc đó?
- Ơ làm gì có?
- Em nghe mùi rõ ràng nghen
- Mùi mùi nào làm gì có mùi nào, cái này là mùi khói của mấy sếp tối qua ám lên áo anh mà.
- Hứ! Đồ nói xạo!
….
- Nè! Cái gì đây hả? Hừ hừ! Dám giấu tàn thuốc vô chậu hoa của em, muốn chết hông hả đồ hư hỏng..
- Ơ…sao sao biết hay vậy, em tha cho anh, đau…em tha cho anh mai mốt không dám nửa….em ơi…”
…………..
Tất nhiên chẳng có ai trả lời nó, mọi thứ chỉ là ký ức yêu thương in hình trong quá khứ vừa mới đi qua của nó, xung quanh chỉ là một màu nhạt nhòa. Đôi mắt nó khẽ ngẩng lên những đám mây phía xa trên bầu trời, môi mĩm cười nheo mắt như cố tìm kiếm bóng hình nào đó đằng sau ánh nắng mai.
- A! Cậu Mon dậy rồi hen
Nó giật mình nhìn xuống bên dưới, bé Xíu đang đứng kế bên khóm hoa hồng đưa tay vẫy vẫy nó.
- Xíu hả? Nay không đi học hay sao giờ đứng đó cắt hoa đó Xíu
- Dạ hông nè! Mai em mới đi học. Cậu Mon cậu Mon đói hông? Em nói má nấu đồ ăn sáng cho cậu nghen.
- Ừ cũng đói, để anh tắm cái.
- Dạ cậu Mon đẹp trai
Bé Xíu cười khúc khích phùng một bên má rồi chỉ chỉ vào bên phải chiếc má nhỏ xíu đáng yêu của mình, nó ngẩn người nhìn nhìn môt chút rồi bật cười theo, hình như cô bé thấy vết thương trên mặt của nó rồi, chắc là sưng dữ lắm. Nó đứng dậy, vừa quay mặt vô trong thì giật mình nhảy vội ra phía sau, hai tay đan chéo thủ thế.
- Ayda cái gì như ma vậy hả?
Trước mặt nó bất ngờ xuất hiện một con ma nữ gương mặt lạnh lùng, mái tóc trắng bạch kim phủ dài lên vai đang khoanh tay trước ngực dựa một bên cửa nhìn nó. Cái cô gái này, đứng sau lưng nó hồi nào không biết, họ mèo à.
- Làm gì đó hả?
- Ờ thì…
Nó hơi nóng mũi bởi thái độ như chột dạ của mình, vội thu tay đứng thẳng người dậy gãi gãi đầu nhìn đôi môi mím lại của Đan Thanh.
- Anh…à nhầm tui…ờ thì ngắm cảnh buổi sáng chút. Em dậy rồi hả? Ờ thì…lần sau đứng sau lưng làm ơn lên tiếng dùm, kiểu này riết đau tim lắm.
- Nhà tui tui đứng đâu kệ tui, hông cần anh ý kiến đâu.
- Nhưng đây là phòng tui.
- Phòng chị tui, anh chỉ là đồ ở ké.
- Ờ cũng như nhau thôi. Mà sao em ở trong đây, không phải hôm qua nói em sẽ ở phòng kế bên hả?
Đôi mắt Đan Thanh chợt lạnh băng, môi em nhếch lên một cách kiêu kỳ
- Đêm qua anh là người kéo tui vô đây rồi hông cho tui đi về, còn hỏi nửa hả?
- Ơ…gì…làm làm gì có chuyện đó, nhưng…ờ thì….cái này…
Nó trợn tròn mắt một cách ngỡ ngàng, miệng lấp ba lấp bấp, đối điện với cái thông tin này chính nó cũng không kịp tiêu hóa.
- Mỗi lần say anh hổng nhớ anh làm gì chứ gì, tự nhìn gương mặt mình đi!
Đan Thanh nhếch môi cười một cách khinh bỉ nó rồi quay lưng bước đi bỏ lại nó ngơ ngẩn một mình nhìn theo. Vô lý, thiệt hết sức vô lý, làm gì có chuyện nó không cho em ấy đi về phòng được chứ, em mạnh mẽ thích đánh người lắm kia mà, làm sao chịu thua một tên say sĩn như nó được chứ, vô cùng không hợp lý. Nó bậm môi tự suy nghĩ tự an ủi trong bụng rồi đi thẳng vào wc, lột hết quần áo còn vươn mùi bia rượu thuốc lá đêm qua quẳng vào soọc đựng quần áo dơ, dòng nước mát lạnh chảy dài khắp người, nó chăm chú nhìn gương mặt một bên sưng húp môi của mình, khẽ thở dài, rồi làm sao nó có vết thương này vậy nhỉ. Ngẫm nghĩ mãi không có kết quả nó tự cho chắc đêm qua say bị té như mọi lần, mặc quần áo xong xuôi nó lò dò đi xuống dưới nhà.
- Cậu Mon ra sân chờ tui xíu, đồ ăn sắp xong rồi.
Nó gật đầu chào thím Ba rồi đi thẳng ra sân tìm ghế gỗ quen thuộc ngồi xuống. Không thấy Đan Thanh đâu, thả mình vào ghế hít sâu một hơi, không khí buổi sáng trong lành, cảm giác ở nhà thật thoải mái. Được một chút bé Xíu nhẹ nhàng đi ra mang theo một phin cà phê sáng kèm một tờ báo bóng đá để trước mặt nó.
- Cậu Mon chờ xíu em đem đồ ăn ra nghen.
- Anh cảm ơn Xíu, mọi người ăn chưa ra ăn chung với anh
- Hihi em với ba má ăn rồi, còn cậu với cô…quên chị Thanh hà.
- Ấy, kể em ấy vô chi.
- Hihi
Bé Xíu le lưỡi chạy vô nhà, nó lắc đầu cười, kể từ khi gặp chị cuộc sống của nó cứ như sang một trang tiểu thuyết mới, chẳng còn một thằng nhóc sinh viên bình thường nửa. Căn nhà, khu vườn nhiều cây, nhiều hoa, mỗi sáng sớm có người nấu đồ ăn sáng, pha cà phê và cả báo nửa. Bởi vì nó học ngành này cho nên từ lâu chị đã đặt báo ở một cửa hàng gần khu phố, từ đó cho đến nay hằng ngày cô bán báo cũng đều đặn đưa báo đến nhà, giờ nó về nhà, có lẽ bé Xíu lại đặt báo cho nó. Mặc dù thầy cô dặn phải chú ý đọc báo thời sự mỗi sáng, nhưng nó lại thích đọc báo thể thao, bóng đá hơn cho nên chọn lựa vài giây nó vẫn cầm tờ báo bóng đá lên đọc, lâu rồi không về nhà, tin tức đều mới, có một chút không theo kịp tin tức cho nên nó đọc khá say sưa, mãi cho đến khi mùi thức ăn nóng phả vào mũi cùng với giọng tuổi teen của bé Xíu cạnh bên nó mới giật mình rời khỏi trang báo.
- Cậu Mon ăn sáng cho nóng nè, hihi
- Uhm anh cảm ơn Xíu.
- Người nhà tối ngày cảm ơn em hihi
Bé Xíu chu miệng cười rồi quay lưng đi, nó cũng cười cười nhìn theo một chút rồi quay mặt qua bàn, nụ cười chợt tắt khi đối diện nó là gương mặt lạnh lùng của Đan Thanh, mái tóc được em cột tạm thành kiểu đuôi gà, hai vành tai trắng hồng khoe trọn dưới nắng sớm, chiếc hoa tai cách điệu to như một chiếc vòng tay càng làm gương mặt em toát lên vẻ kiêu kỳ. Em đang ăn món bún bò giống như của nó, khẽ liếc nhìn nó vài giây, em lại im lặng thưởng thức món ăn sáng cứ như nó vô hình vậy.
- Bỏ đôi mắt dơ bẩn của anh khỏi người tui và ăn sáng đi.
- À ừ…
Nó thở dài, hình như lần nào bắt đầu nói chuyện em cũng dùng câu này, mắt nó trong sáng bình thường, dơ đâu mà bẩn không biết. Lắc đầu cười khổ, nó cầm đũa lên ăn tô bún bò của mình. Cái không khí hai người cùng ăn sáng nhưng không nói lời nào với nhau hơi quái dị và kéo dài cho đến khi nó húp cạn nước tô bún của mình, khẽ chép chép miệng tìm khăn giấy lau miệng, nó vươn vai nhìn qua phía Đan Thanh, dù ăn trước nó nhưng giờ em ấy vẫn chưa xong, em gắp bún ăn một cách nhỏ nhẹ cứ như sợ dính đồ ăn lên đôi môi màu táo chín của mình vậy, khác xa hoàn toàn với chị, chị mà ăn thì có mà dính lên tận mắt cũng không thành vấn đề. Nhìn lén em ăn một lúc nó khẽ cười mĩm rồi đẩy tô sang một bên, kéo ly cà phê lại gần, bé Xíu còn chuẩn bị sẵn vài viên đá vuông vuông xinh xắn trong khay, nó chỉ việc giũ nhẹ phin cà phê, gắp đá cho vào ly khuấy mạnh vài cái rồi thưởng thức. Nghe tiếng động pha cà phê của nó, Đan Thanh ngước mắt nhìn, đôi mắt màu lam của em nhìn từng động tác của nó, chăm chú hướng vào ly cà phê của nó, môi em khẽ mấp máy gì đó rồi lại tiếp tục ăn, nó cũng kệ em đưa ly cà phê lên miệng nhấp một ngụm thật to thật thơm và đắng rồi à sảng khoái một tiếng dựa lưng vào ghế. Buổi sáng sau khi ăn xong quất một ngụm cà phê đá thiệt đã, rồi hút một điếu thuốc thì còn gì tuyệt vời để một thằng đàn ông bắt đầu ngày mới nửa. Nó nhìn quanh như thói quen mỗi khi muốn lén chị hút thuốc, rồi tự mĩm cười vì làm gì có chị để mà trốn. Khẽ rút bao thuốc nhàu nát trong túi quần ra, nó mân mê, vuốt nhẹ bao thuốc, mắt khẽ lén nhìn qua Đan Thanh phía đối diện, em vẫn ăn và vẻ mặt vẫn như không quan tâm nó làm gì, vuốt bao thuốc một lúc lâu, rốt cuộc nó lại lắc đầu cười nhẹ một mình rồi cho bao thuốc trở vào túi. Không hút thuốc cũng chẳng sao, nghĩ vậy nó thở nhẹ cầm ly cà phê lên nhấm thêm một ngụm nửa rồi thả mình vào khung trời phía xa, nắng sớm chen qua những tán lá như đang nhảy múa trước mắt. Cơn đau đầu vì say đêm qua dần biến mất, nhường chỗ cho cảm giác gì đó có thể gọi là bình yên. Nó nhắm mắt lại, đầu chẳng muốn nghĩ gì hết, chỉ là lại muốn ngủ, muốn nhắm mắt một chút thôi. Không biết nó ngồi như vậy bao lâu, để rồi mở mắt ra thêm lần nửa, Đan Thanh đã không còn trước mặt từ lúc nào, trên bàn cũng chỉ còn ly cà phê dang dở của nó, một ly trà, ngoài ra mọi dụng cụ ăn uống của nó cũng được dọn sạch. Mĩm cười uống thêm một ngụm cà phê đắng nửa rồi đứng dậy vươn vai vặn người qua lại một vài cái một cách sảng khoái, sau đó bước từng bước đi quanh khu vườn, Đan Thanh không có mặt, nó thở phào rút bao thuốc trở ra, rút một điếu châm lửa rồi dựa lưng vào gốc cây thưởng thức khói thuốc riêng mình, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lịch trình những gì sẽ làm hôm nay. Hình như nó không có tiết học, vậy thì dẹp trường lớp bạn bè và cả cô đẹp sang một bên, tự nhiên hơi chột dạ, hình như đêm qua vì say hết biết gì, vậy là không đưa chị Nguyệt về, chưa kể còn không thể đưa chị Thủy đi ăn khuya. Nó vỗ đầu mấy cái như tự trừng phạt mình, tự nghĩ hôm nay chắc phải qua đưa chị đi ăn bù mới được. Nghĩ hoài cũng không biết buổi sáng nay sẽ làm gì, trưa nó mới ghé công ty có việc hẹn trước, giờ ở nhà cũng không có gì làm, phải chi không có Đan Thanh thì nó ở yên nhà cũng được, đằng này nó cũng hơi ngán đụng mặt em ấy, tốt nhất không nên ở nhà nhiều quá. Lắc đầu cười khổ nhìn quanh, không thấy ai, nó dụi đại tàn thuốc vào gốc cây như thói quen rồi đi lên phòng, đeo túi đồ, chào chú thím ba và bé Xíu sau đó phóng con xe dream cùi bắp chạy qua bãi xe gần chỗ trọ để đổi xe. Đi khoản nửa tiếng mới đến bãi xe của một khu chung cư gần nhà trọ, nó dựng xe vào góc khuất sau đó mĩm cười đẩy con moto của mình ra loay hoay lau chùi vài cái, tiếng xe nổ đì đùng cứ như mừng rỡ khi thấy nó vậy, dù sao cảm giác đi bằng bé cà phê vẫn thích hơn. Nó mĩm cười kéo ga chạy thẳng khỏi bãi xe, mỗi khi không biết đi đâu, vậy thì lấy bé cà phê chạy vòng vèo trên phố rồi kiếm quán cà phê nào đó ngồi chơi vậy. Vòng vèo mấy con đường buổi sáng rốt cuộc nó phát hiện mình chạy qua khu quận năm hồi nào không hay. Bên này có một khu cà phê khá sôi động với nhiều quán đẹp, nhân viên cũng đẹp nửa, nó cười khì ghé một quán góc đường, có nhiều bạn nhân viên cà phê chân dài quá đây nè, đúng gu nó rồi. Đưa x echo anh bạn giữ xe của quán, cũng vài ánh mắt nhìn bởi tiếng máy xe của nó khá đặc biệt. Một cô nàng nhân viên mặc chiếc váy ngắn màu đỏ tươi cười đón nó.
- Dạ anh đi mấy người?
- Anh đi một mình thôi.
- Vậy anh ngồi đây cho mát nghen
- Ừ cũng được.
- Anh uống gì?
- Ờ cho một ly cà phê đá không đường nha.
- Hả? Hông đường thiệt hả anh?
- Ừ thiệt! Bộ chưa thấy ai uống cà phê không đường hả ta?
- Hihi dạ có mà ít lắm, mặt trẻ vậy bày đặt giống mấy ông già chi hông biết nè
Nó bật cười, cái cô nàng này hình như ý kiến hơi tự nhiên thì phải, nó cũng không nói gì ngồi xuống, một cô nàng khác chân cũng dài không kém mang trà đá ra mĩm cười nhìn nó, khẽ gật đầu đáp lại nó khoan khoái ngồi xuống ghế dựa lừng nhìn ra bên ngoài đường. Khu này mát thật, quán này cũng đẹp quá nè, nhất là mấy cô nàng nhân viên. Ngồi thêm một vài phút thì cô nàng váy đỏ đem cà phê ra tới.
- Cà phê của anh nè hihi
- Uhm cảm ơn bạn nghen
Nó lại mĩm cười đáp lại, nhìn cô nàng này chắc cũng trạc tuổi nó cho nên cũng chỉ xưng là mình chứ không tự xưng anh. Nó nhận ly cà phê khuấy vài cái rồi đưa lên miệng uống một ngụm, cà phê bên ngoài tất nhiên không ngon bằng cà phê ở nhà của chị mua sẵn cho nhưng cũng khá thơm và vị đắng cũng khiến nó hơi nhăn nhẹ mặt. Quen với vị cà phê khác lạ nó mĩm cười để ly xuống bàn, định tiếp tục nhìn cảnh đường phố thì cảm giác âm ấm như có hơi người bên cạnh, mùi nước hoa thoang thoảng đâu đây, quay mặt nhìn qua thì phát hiện cô nàng ấy vẫn chưa đi làm việc mà ngồi im lặng kế bên, ánh mắt long lanh tò mò nhìn nó.
- Ủa sao sao bạn ngồi đây, có gì không…à à hay chờ mình trả tiền cà phê hả?
Cô nàng nhìn nó tròn xoe mắt rồi cười khúc khích
- Hihi anh lại đây uống lần đầu hen? Hông phải đòi tiền cà phê đâu, em ngồi chơi với anh hà.
Nó hơi ngơ ngẩn nhìn cô nàng rồi quay đầu qua lại nhìn xung quanh, nhìn luôn chính mình, không lẽ nó có vẻ đẹp tiềm ẩn hay sao tới cô nhân viên xa lạ cũng mê nó đòi ngồi chơi.
- Hihi nhìn gì đó anh?
- Ờ thì…thì…
- Việc của tụi em là ngồi chơi với khách mà anh.
Cô nàng nháy mắt, nó ngẩn mặt nhìn xung quanh thì mới phát hiện quán khá nhiều nhân viên là con gái đi qua đi lại hoặc ngồi chơi trò chuyện với khách, người nào cũng xinh đẹp, ăn mặc đủ loại quần áo kín có, hở có đặc biệt ai cũng khoe dáng không thua gì mấy cô lễ tân bên karaoke ông Kha. Giờ nó mới gật đầu hiểu ra, nhìn vào khu vực phía trong nó mới thấy những ánh đèn quay cuồng,tiếng nhạc xập xình len lỏi ra bên ngoài, thì ra là một cà phê DJ.
- À ờ mình hiểu rồi, hèn chi.
- Hèn chi sao nè?
- Uhm không có gì, vậy bình thường ai vô uống cà phê mấy bạn cũng phải ngồi chơi hở?
- Hihi gì xưng hô nghe lịch sự quá chừng, anh là khách, em là con gái kêu an hem đi biết chưaaaa
- À rồi rồi sao cũng được.
- Hì thường ai cũng phải ngồi xíu, còn người quen em mới ngồi chơi lâu nè.
- Uhm anh hiểu rồi, cũng hay ho nhỉ.
- Anh nhiêu tuổi rồi anh làm gì, nhìn mặt non ghê, lần đầu đi uống cà phê kiểu này hen?
- À ừ mình..à nhầm anh mới 20 tuổi, còn là sinh viên thôi.
- Sinh viên mà chạy xe dữ dằn ghê, hông tin.
- Haha xe mượn ông anh, thiệt sinh viên thiệt.
- Chưa tin luôn, nhìn mặt biết nói xạo liền.
Cô nàng bĩu môi khiến nó cũng bật cười không biết thanh minh kiểu gì nửa, đành tìm ly cà phê khen vài câu cho qua chuyện. Nói thêm vài câu cô nàng cũng thôi không hỏi về nó làm gì nửa ngoài tên nó là gì, sau đó cô nàng vui vẻ vẫy vẫy tay với nó
- Anh ngồi chơi hen, em vô trong xíu ra chơi với anh nửa hihi
- Uhm uhm
Nó gật đầu cười với cô nàng, giờ mới để ý ngoại hình cô ấy khá cao, chân dài trắng nõn, vòng nào ra vòng đó, gương mặt có nét rất giống một cô ca sĩ nổi tiếng, không biết ngoại hình xinh đẹp như vậy sao lại chọn đi làm nhân viên cà phê, ít nhất cũng phải làm lễ tân hay model chứ ta. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi nó cũng không quan tâm nửa, rút thuốc ra châm lửa đưa mắt nhìn ra ngoài đường, ở một quán cà phê có nhiều cô gái xinh đẹp như vầy, nếu có ai đó đi cùng có lẽ nó sẽ khác, còn một mình nó lại là một thằng nhóc thờ ơ với tất cả, yên tĩnh một mình thưởng thức ly cà phê đắng và thế giới riêng.
- Nè! Bắt quả tang đi ngắm gái một mình hen!
Một bàn tay đánh nhẹ lên vai khiến nó giật mình nhìn qua, là tay con gái, đương nhiên ngoài tay chị ra nó không siêu tới mức nhìn tay biết người. Ngẩn đầu lên thì một cô gái nhìn khá quen đang tươi cười nhìn nó, áo màu hồng nhạt chẻ sâu xuống ngực, phía dưới lấp ló đôi chân trắng hồng đằng sau chiếc váy chống nắng bay bay nhẹ.
- Ủa…sao chị ở đây?
- Chị đi ship đồ cho người ta. Thấy quen quen lại coi thử, đúng là Mon rùi
- Ủa ship đồ là sao?
- Thì người ta gọi đặt đồ, chị đi giao cho người ta nè. Trùng hợp ghê, bắt quả tang có người trốn đi cà phê tán gái một mình nghen.
- Haha chị ngồi chơi, trốn ai đâu mà quả tang.
- Chứ con Nguyệt đâu bỏ em đi một mình uống cà phê, mà uống quán nhiều gái nửa nè.
- Ờ thì…sáng nay em rảnh chạy chơi vòng vòng thấy quán đẹp vô uống đại luôn.
- Uống đại chỗ có nhiều gái đẹp thì có, chị méc con Nguyệt
Chị Hồng Ngọc chu miệng liếc liếc nó rồi cởi chiếc váy chống nắng ra để lộ đôi chân mịn màn, bên trong váy chống nắng là một chiếc váy cách điệu kiểu công sở cũng màu hồng nhạt nhìn cũng biết chung bộ với áo chị. Giờ nhìn chị xinh đẹp dịu dàng chứ không phải ninja nửa rồi.
- Chị uống gì em kêu, sao đâu được giao đồ qua đây, nhân viên đâu bỏ bà chủ tự chạy đi giao đồ?
- Khách quen của chị nè ở bên kia đường đó, nhà chị cũng gần đây nè, đi giao sẵn ghé nhà lấy cơm ra shop ăn luôn hihi nảy thấy quen quen qua coi thì đúng là em nè.
- Ờ ra vậy, làm tưởng chị theo dõi em đòi tiền cái áo chứ.
- Xí! Làm như tui ki bo lắm vậy đó. Ai thèm theo dõi em chi, hoang tưởng
- Haha chị uống gì
Nó bật cười trước vẻ mặt như con nít của chị Hồng Ngọc, nay lang thang kiểu gì vô tình gặp được chị tính ra cũng là người quen, trái đất tròn thiệt.
- Kêu cho chị ly sinh tố dâu đi. Con Nguyệt đâu để em đi uống cà phê mình ên buồn vậy?
- Em ơi cho anh thêm ly sinh tố dâu nha. À chị Nguyệt giờ chắc còn ngủ, hồi tối tụi em qua bar chơi với chị Thủy, uống hơi nhiều thành ra giờ mấy người đó ngủ sạch trơn. Có em dậy sớm không biết làm gì đi lòng vòng xong ghé đại vô đây uống cà phê chơi.
- Dữ hen, hèn gì sáng giờ chị gọi nó hổng được. Thì ra đi bar chơi hông rủ chị. Cưng cũng hổng thèm rủ chị luôn, buồn ghê.
- Ờ cái này em không biết, này chị hỏi chị Nguyệt chứ.
- Hoy đi đồ vô tâm, giận!
Nó bật cười, cũng không biết trả lời sao trước vẻ mặt xụ xụ này nửa, không lẽ lại nói em với chị quen biết gì thân đâu rủ chị đi, mà có muốn cũng không có số liên lạc.
- Ơ…ờ thì…tại…
- Hì hì giỡn đó, coi cái mặt dễ chọc ghê. Cưng cho chị số điện thoại đi, hì hì mai mốt đi chơi rủ chị với nghen.
- À rồi cái này thoải mái mà
Nó cười cười cầm điện thoại chị Ngọc đưa bấm số mình vô máy chị, tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên, nó trả máy lại cho chị rồi tự lấy điện thoại mình ra lưu số chị Ngọc. Danh bạ ít ỏi của nó lại thêm một số điện thoại, đương nhiên vẫn là một cô gái. Chị Ngọc liếc liếc màn hình điện thoại nó rồi bĩu môi
- Danh bạ toàn tên con gái, chị hơi nhiều nghen.
- À thì…có mấy người trong nhóm chị Nguyệt thôi mà
Nó cười cười trừ rồi cất điện thoại trước vẻ mặt tò mò của chị Ngọc, đúng là danh bạ nó hơi nhiều chị thiệt.
- Con trai gì để con gái chủ động xin số, thiếu ga-lăng quá đó nghen.
- Ờ thì…
- Tính nói hổng thèm quen biết gì tui chớ gì?
- À không không phải, thì thì tại….
- Hoy nhìn cũng biết nhiêu chị đẹp, hổng thèm làm quen với chị đúng rùi.
- Không có, quen mà, thì bửa ghé chị chơi quen rồi mà…
- Vậy sao qua giờ hổng thấy cưng gọi cho chị?
- Ơ…ờ thì giờ em mới có số chị, hôm qua đâu biết số.
Chị Ngọc nheo mắt nhìn nhìn nó từ trên xuống dưới rồi chu môi
- Sợ con Nguyệt biết hả?
- Gì…cái người đó mắc gì em sợ. Em không biết số chị lấy gì gọi.
- Vậy sao…vô tâm ghê, ủa nói vậy em hổng thấy số điện thoại chị bỏ trong túi áo em hả? Rồi đi mua đồ shop chị số điện thoại chình in trên bảng hiệu đó.
- Túi áo nào? Em không để ý hehe
- Thì…mệt quá, chị để danh thiếp shop chị trong túi áo hôm qua em mặc đó, áo đâu rồi.
- Trời! Chị bỏ không nói em để ý đâu, áo qua nay dơ em quăng máy giặt rồi.
- Cái con người…miếng giấy bự bỏ túi hổng thèm quan tâm luôn. Thấy ghét!
Nó cười bối rối, thì ra áo mặc được tặng kèm số điện thoại, bó tay với bà chị mới quen này, nó đâu có để ý đâu vì túi áo sơ-mi nhỏ xíu, hôm qua đủ thứ chuyện hơi đâu mà lục coi túi áo có gì.
- Thôi có nhiêu cũng giận em chi tội nghiệp, em không để ý thiệt. Thôi quay qua đây uống miếng nước cho hả giận nè, cũng có số rồi còn gì.
- Quê rồi! Lâu lâu chủ động cho số trai mà trai lơ, quê hết sức quê.
- Nói quá, cái này em không thấy mà, thấy là em gọi liền, dù sao còn nợ chị cái áo mà hì hì. Ủa mà giận gì, cái này chị bán áo bỏ kèm danh thiếp shop khách người ta không để ý chuyện bình thường mà
- Xí! Khách bình thường chị để trong bọc quần áo, còn em chị để túi áo đặc biệt hơn chứ bộ. Quê thiệt luôn đó. Mệt sau hông nhắc chuyện này nghen, nè nè hổng có cho con quỷ Nguyệt biết luôn đó, cưng mà để lộ chị giết!
Chị Ngọc chu môi ra vẻ mặt dữ dằn cảnh cáo nó rồi ôm ly sinh tố hút rột rột như con nít, hình như bà cô này quê độ nó thiệt rồi.
- Thôi em thề không để lộ chuyện làm chị quê nửa, người lớn không có giận dỗi như vậy nha.
- Xí! Lớn đâu, chị cũng là con gái nghen.
- Rồi rồi! Hứa không nhắc vụ này nửa.
- Đền bù đi!
- Hả đền bù gì?
- Mời chị đi chơi, ăn gì đó mới hết quê.
- À rồi cái này dễ, giờ đi luôn cũng được. Chị chưa về nhà lấy cơm trưa đúng không? Gần trưa rồi nè.
Chị Ngọc ngẩng mặt nhìn nhìn ra trời bên ngoài, đúng là nắng cũng gắt hơn từ bao giờ.
- Uhm hen xà quần giao đồ xíu trưa mất tiêu, hèn gì đói đói hihi
- Vậy muốn đi ăn với em luôn hay về nhà lấy cơm trưa.
- Hỏi lạ, rủ con gái đi ăn mà hỏi như đuổi người ta về nhà không.
- Haha vậy là đi ăn đúng không. Chị thích ăn gì?
- Để chị suy nghĩ coi.
Nó mĩm cười nhìn chị Ngọc thêm một chút rồi lấy cà phê uống, trong lúc chị Ngọc đang cầm điện thoại lướt lướt xem xét gì đó thì nó phát hiện ánh mắt tò mò của cô nàng nhận viên váy đỏ hồi nảy đang đứng khoanh tay dựa lưng vào cửa kính nhìn nhìn. Thấy ánh mắt nó cô nàng nháy mắt tinh nghịch một cái rồi bĩu môi quay đi chỗ khác. Nó cũng kệ không nói gì, được một chút chị Ngọc vỗ vỗ vai nó tươi cười.
- Đi ăn bánh canh cua nghen, chị biết quán gần đây ngon lắm nè.
- Cũng được, món đó ngon đó.
- Giờ mình đi luôn nghen.
- Uhm!
- Vậy chị chạy về shop trước để xe, em tính tiền xong qua đón chị nghen. Nhớ shop chị hông?
- À ừ cũng được, chị đi đi em ra liền, shop gần chợ đúng hông, em nhớ mà.
- Hì hì!
Chị Ngọc vui vẻ đứng dậy, sau vài phút lại biến thành một cô ninja bịt kín mít cả cười đi ra khỏi quán, nó cười nhẹ nhìn theo cho đến khi chị leo lên con xe Elizabeth màu trắng bên kia đường thì mới vẫy tay gọi cô nàng váy đỏ.
- Em…em gì ơi tính tiền cho anh.
- Plè!
Cô nàng le lưỡi không biết có ý gì với nó xong quay lưng đi vào trong lấy bill, nó cầm ly cà phê lên uống ực vài cái đến cạn mới chịu để ly xuống bàn. Khoảng vài phút cô nàng cầm bill ra đưa cho nó, mắt nhìn nhìn liếc liếc, thấy lạ nó cười nhẹ
- Làm gì tự nhiên liếc anh dữ vậy cô nương?
- Tưởng anh đi một mình, thì ra có người yêu rùi.
- A à…ban đầu đi một mình, trùng hợp gặp chị bạn thấy qua chào hỏi mà. Không phải người yêu.
- Thiệt hông? Nảy thấy nói chuyện vui lắm nè.
- Ơ nói chuyện bạn bè không lẽ khóc cô nương.
- Xí! Chưa tin đâu. Giờ anh về hen, mai mốt có ghé chơi nửa hông?
Nó xếp tiền kẹp vào bill hơi khựng người nhìn lên cô nàng vài giây rồi mĩm cười
- Ừ! Rảnh rảnh tiện đường anh ghé chơi. Quán cũng đẹp mà!
- Uhm…vậy mai mốt anh ghé chơi nghen.
- Ok em!
Nó cười nhẹ đưa tap kẹp bill tính tiền trở lại cho cô nàng rồi dựa lưng vào ghế xếp xếp đồ trong túi đeo sau lưng chờ thối tiền rồi đi, trong lúc đó nó cũng quan sát vài bàn xung quanh xem xét. Một lúc sau cô nàng mang tap kẹp tiền thối ra cười nhẹ với nó.
- Nhớ ghé chơi nghen. Anh đi cẩn thận.
- Uhm anh cảm ơn em.
Nó chờ cô nàng quay lưng đi sang bàn khác có khách mới vào ngồi nó mới giở tap ra lấy tiền thối, vì nảy có quan sát xung quanh nên nó chừa lại 20k tiền tip như mấy bàn gần đó. Chợt nó phát hiện bên trong tap kẹp tiền có một mảnh giấy nhỏ, không phải trùng hợp vậy chứ. Khẽ mở giấy ra nhìn, bên trong là vài dòng chữ nhỏ kèm theo số điện thoại : “Số điện thoại em nè, làm quen nghen hihi”. Nó ngẩn mặt nhìn sang cô nàng đang đứng cạnh bàn kháchg gần đó vừa nói chuyện khách vừa nhìn nhìn về phía nó, thấy ánh mắt nó cô nàng nháy mắt cười tươi rồi quay mặt sang tiếp khách, khẽ cười cười xoa xoa mảnh giấy nhỏ, nó bỏ luôn vào túi áo rồi đứng dậy đi khỏi quán. Mới nói chuyện với chị Ngọc vụ giấy ghi số điện thoại, giờ thêm cô nàng này cũng cho số điện thoại làm quen, không cần trùng hợp vậy chứ, nó cũng đâu có vẻ gì thu hút đâu ta, nhưng mà cái cảm giác này cũng phơi phơi trong bụng nhỉ. Nhận xe từ anh giữ xe của quán nó mĩm cười rút tờ 10k coi như tip cho anh giữ xe vì lúc ngồi trong quán nó cũng quan sát thấy nhiều khách cũng làm vậy, sau đó đề máy xe chạy đi. Đường SG buổi trưa ở khu trung tâm này khá đông người, len lõi tầm 15 phút nó mới tìm lại được shop chị Hồng Ngọc, vừa dừng trước shop đã thấy chị đang ngồi đung đưa chân bên trong, xung quanh là hai cô bé nhân viên đứng nói chuyện với chị, nghe tiếng xe chị Ngọc nhìn ra vẫy vẫy tay ra dấu cho nó chờ chút rồi tiếp tục nói gì đó với hai cô nàng nhân viên, chắc là dặn dò việc shop để đi ăn. Vài phút sau chị Ngọc cũng đi ra nhìn nhìn nó và bé cà phê với ánh mắt tò mò.
- Hèn gì quen nhiều gái quá chừng, thì ra chạy xe ngầu ghê hen.
- À ừ cũng thường có gì đâu. Giờ đi nha.
- Uhm chờ chị xíu
- Ủa chờ gì nửa?
- Chị thay đồ hihi
- Ủa thay đồ chi, đang mặc đẹp mà?
- Mặc váy sao ngồi xe này được ông tướng!
Chị Ngọc chu miệng chỉ chỉ vào người mình xong đi thẳng trở vô shop, nó nhìn theo chị rồi bật cười, đúng là mặc váy của chị ngồi xe nó hơi bất tiện thiệt vì váy bó ngang gối nên chỉ có thể ngồi một bên xe, nhưng xe nó ngồi một bên hơi khó. Khoản năm phút sau chị Ngọc cũng đi trở ra trong một chiếc quần jean bó sát người, một chiếc áo màu nâu tay dài kèm theo một chiếc nón kết xinh xắn, đúng là chủ shop thời trang có khác, mất vài phút đã diện cho mình bộ trang phục còn hợp với cái xe hơn cả nó.
- Đi thôiiiii
Chị Ngọc vui vẻ ngồi lên sau xe tay ôm nhẹ lên vai nó, mùi hương từ người chị phả nhẹ vào mặt khiến nó cũng hít nhẹ vài hơi thở một cách thú vị rồi cho xe hòa vào dòng người đông đúc trên đường.
- Chạy xe ngầu vầy hèn gì quen nhiều gái đẹp ghê hen, hèn gì lơ chị.
- Thôi chọc em hoài, cũng toàn người quen chị Thủy, chị Nguyệt chứ ai đâu mà nhiều.
- Xí! Quen hết người quen của bà Thủy cưng biết số lượng nhiều cỡ nào hông chàng trai?
- Ờ thì….em cũng quen vài người thân quen với mấy chỉ thôi.
- Hihi vài người thân quen mình bà Thủy hoy cũng nhiều lắm nghen. Số hưởng quá hen.
- Thôi chọc em vụ này hoài, thì cũng nhờ chị Thủy chị Nguyệt em mới quen chị nè, chọc chi không biết.
- Hihi cũng đúng hen.
Nó mĩm cười khi nghe tiếng cười vui vẻ của chị Ngọc, đúng là bạn chị Nguyệt có khác, cái kiểu thông minh với hay chọc xoáy nó cả buổi đâu có lạ gì. Thực ra chị Ngọc chọc nó cũng đúng, riêng chỉ cần đi cùng chị Thủy, số lượng người nó tiếp xúc quen biết tính ra cũng đủ tha hồ cho nó mở rộng mối quan hệ, đặc biệt điều kiện tiếp xúc quen biết con gái có ngoại hình càng không cần bàn, đó là chưa kể môi trường làm việc trên công ty giải trí của nó, thêm cả quán karaoke của ông Kha, tính ra chỗ nào nó làm cũng không thiếu cơ hội tiếp xúc con gái có ngoại hình. Chỗ ăn cũng gần, chỉ mất mười lăm phút nó với chị Ngọc cũng tới quán bánh canh, quán này nó đi lần đầu, khác với quán chị Thủy từng chỉ nó đi. Nép mình trong một con hẻm nhỏ, nhưng khách cũng khá đông, xe nó hơi đặc biệt cho nên phải mất một lúc lâu nhìn ngó chỗ cuối cùng nó để đại xe trên lề đường phía bên ngoài hẻm rồi cùng chị Ngọc đi bộ vào trong. Vì xe nó hơi khác biệt cộng thêm chị Ngọc diện quần áo xinh đẹp không kém bao người cho nên hai chị em cũng thu hút vài ánh nhìn, tất nhiên chủ yếu mọi người nhìn chị Ngọc vì đẹp chứ nhìn nó chi. Kêu hai tô bánh canh đặc biệt, chị Ngọc nhẹ nhàng dùng chanh lau đũa muỗng cho cả hai, mắt cười dịu dàng nhìn nó
- Chỗ này chị hay ăn, ngon lắm.
- Uhm nhìn đông khách chắc ngon rồi.
- Hì dẫn cho biết quán này mai mốt tha hồ đưa gái đi ăn hen.
- Chọc nửa, em có đưa thì đưa chị, ai lại đưa người khác đi.
- Thôi bớt dẻo miệng đi ông, con trai mấy người chỉ giỏi ngon ngọt.
- Nói sao cũng không được với chị. Ủa bình thường chị hay đi chơi không, bỏ shop đi có bất tiện hông?
- Hông sau nè, chị có con nhỏ em hùn vốn làm chung, chị đi chơi thì nó ra shop coi, nó đi chị ra coi, thêm nhân viên nửa nè.
- Ờ hèn gì cô chủ tự đi giao đồ được, tưởng tối ngày chị phải ở shop coi suốt chứ.
- Hì làm cũng phải có giờ cho người ta đi chơi chứ ông tướng, ở shop hoài ai chịu nổi.
- Thì ra cô chủ cũng ham chơi.
- Ham cái đầu em đó, hơi hơi thôi hihi.
Hai chị em nói linh tinh thêm vài câu thì hai tô bánh canh thơm ngát ngon lành bưng ra trước mặt, nhìn tô bánh canh mà nước miếng đã tuôn ướt cả khoan miệng, chị Ngọc nhìn nó khúc khích cười rồi đưa đũa muỗng đã lau sạch cho nó.
- Hihi nhìn ngon hôn, ăn nhanh cho nóng em.
- Uhm nhìn ngon thiệt.
Khoản hơn mười phút nó đã giải quyết xong tô bánh canh ngon lành cộng thêm một cái quẩy vỗ vỗ bụng cầm ly trà đá lên uống một hơi thiệt đã, chị Ngọc là con gái nên đâu có ăn nhanh như nó được, nhìn thấy nó ăn xong chị ngẩn mặt lên cười nhẹ một cái rồi tiếp tục ăn.
- Chị ăn cho hết nghen, kệ em, đừng có thấy em ăn xong rồi ngại ngại bỏ nửa chừng đi.
- Hihi biết rồi, làm như chị thảo mai bánh bèo lắm đó.
- Dù sao cũng mới quen, sợ chị ngại. Em nói trước đi với em là phải thoải mái ăn uống, không thích con gái bẻn lẻn ăn bỏ phí đâu.
- Biết rồi ông, em thích con gái sao kệ em chứ, hihi chị mê ăn lắm hổng ngu bỏ đồ ăn phí đâu hen.
- Vậy tốt.
Nó cười cười cầm ly trà đá của mình lên uống thêm một hơi hết sạch, lâu lâu ăn ngoài ngon đã bụng thiệt.
- Mon nè ăn xong em làm gì? Có mắc đi đâu không?
- Dạ chút đầu giờ chiều em lên công ty một chút có việc, còn chị?
- Vậy hổng chở chị đi chơi nửa được hả?
- Dạ chắc không, tại em có hẹn ông sếp lên công ty đầu giờ chiều.
- Mất hứng ghê, vậy chút em chở chị qua con Nguyệt được hông?
- Ok luôn, qua đó chút chứ mấy.
- Uhm!
- Ủa chị qua chị Nguyệt chi giờ này, giờ chưa chắc bà cô đó thức đâu.
- Hihi qua chơi với lấy nước hoa nó mua cho chị, khỏi lo nó hông dậy chị cũng lôi nó dậy, hôm qua hẹn trước rồi chứ bộ.
- Ghê dám phá bà cô đó ngủ chắc có mình chị.
- Hihi! Hồi trước chị qua nhà nó ngủ hoài, nay qua chắc chị ngủ lại luôn. Em đi làm xong rảnh qua chơi.
- À thôi chỗ con gái chơi với nhau em qua chi, có khi mới mò qua tới cửa bị chị Nguyệt đuổi thẳng cánh về.
- Hihi sao đuổi, thấy nó đối em tốt lắm mà.
- Trời chị mới thấy qua loa không biết thôi, chỉ hành em thì có, tốt gì mà tốt. Thôi chị chơi với bà cô đó đi, em có rảnh cũng không có dám mò qua đâu.
- À thì ra có người sợ con Nguyệt.
- Em không sợ nha, hơi ngán chút thôi. Cái người nắng mưa gió bão đó, em tình nguyện cách xa 2km.
- Nói quá hông, hihi chút chị méc em nói xấu nó.
- Ờ chị méc đi, rồi mai mốt khỏi thấy mặt em luôn.
- Haha biết điểm yếu rồi hen!
Chị Ngọc cười khúc khích, lấy khăn giấy lau lau miệng rồi lấy son trong túi ra tô tô vẽ vẽ. Thấy chị hình như ăn xong rồi nó cũng tính tiền kéo tay chị đi ra khỏi quán.
- Giờ chở chị qua bên đó rồi em đi công việc, chị ngủ lại đúng hông?
- Uhm hỏi vậy là có ý đón chị về chứ gì hihi
- À hỏi cho biết, chị ngủ lại em đón chi.
- Nè nè chị hông có trong nhóm tụi em nhưng mà chị quen con Nguyệt thân lắm nghen.
- Ờ ờ thì sao?
- Thì luật chở đi phải chở về, hihi chị biết vụ này đó nghen.
Nó tròn xoe nhìn chị Ngọc chống hông nhìn nó cười ra vẻ đắc ý, nó cũng lắc đầu cười, sao bà cô này hôm qua coi dịu dàng mà nay cũng sắc sảo lém lỉnh y như chị Nguyệt vậy nè.
- Tóm lại là sao, nói gì nói em không qua chị Nguyệt chơi được đâu, ghé công ty xong em qua quán karaoke của ông anh coi quán dùm ổng nửa.
- Hihi hông qua chơi thì thôi, nhưng mai nhớ qua đón chị về.
- À ra vậy, ờ rồi cũng được, có gì mai chừng nào về gọi em qua đón.
Nó lắc đầu cười khổ, chưa gì đã thêm một người có ý muốn hành hạ cái thân tàn nó rồi, bạn chị Nguyệt, haiz nó là nó đã biết cái gì dính tới bà cô Nguyệt thì đâu có dễ dàng gì rồi.
- Coi cái mặt kìa, được đưa đón người đẹp mà nhăn thấy ghê.
- Nhăn đâu, tại nắng đó.
- Ngoan nè, vinh hạnh lắm mới quen được tui nghen.
- À rồi rồi, em vui lắm.
Nó nuốt nước mắt ngược vào trong cho xe chạy thẳng tìm đường qua nhà chị Nguyệt dưới cái nắng nóng giữa trưa của SG. Nhà chị Nguyệt cũng không quá khó tìm, tầm nửa tiếng nó đã dừng xe trước cổng, hình như mẹ chị Nguyệt đang xịt nước rửa sân, nghe tiếng xe nhìn nhìn ra cổng.
- Mẹ iuuuuu!
- À con Ngọc lùn hả? Chờ chút tau mở cửa, lâu quá hổng qua chơi mậy?
- Mẹeeee con hổng có lùn màaaaaa
Nó trợn mắt cố hết sức nhịn cười trước gương mặt xụ xụ của chị Ngọc, mẹ chị Nguyệt có vẻ teen lắm, mới gặp thoáng qua hai lần nhưng thấy cô nói chuyện khá thú vị. Mẹ chị Nguyệt mở cửa bước ra đường nhìn nhìn nó và chị Ngọc rồi nheo mắt.
- Ủa có bồ mới hả Ngọc. Khoan thằng này nhìn quen quen…a đúng rồi, con Ngọc sao mày giành bồ Nguyệt nhà tau?
- Mẹeeee nói gì đó, con giành bồ hồi nàooooo
Chị Ngọc đỏ mắt chạy ào vô lấy tay bịt miệng cô, mặt xụ xụ,riêng nó thì ngơ ngác không hiểu gì hết.
- Thằng nhỏ này nè, phải hôm qua con chở con Nguyệt về hông?
- Dạ dạ
- Đúng rồi, xe mày nè phải hông?
Mẹ chị Nguyệt chỉ tay vô trong sân nhà, chiếc SH của ông Kha hôm qua nó chở chị Nguyệt đang dựng trong góc.
- Dạ phải cô.
- Giờ mày đổi xe chở con này phải hông? Thấy chưa tau nói sai đâu con, hai đứa mày chậc chậc chơi tay ba hả Ngọc?
Nó tròn xoe mắt nhìn thái độ tỉnh như ruồi của mẹ chị Nguyệt mà dở khóc dở cười, chị Ngọc cũng nhìn qua nó rồi đánh một cái lên mông mẹ chị Nguyệt.
- Trời ơi!!! Hông có giỡn nhaaa, con mới qua chơi nói tùm lum một hồi nguyên xóm nghe đội quần nguyên nhà nha mẹ.
- Tau nói sai đâu sợ mậy, nè thằng nhỏ quen nhiều bồ cũng được, nhưng sao ngu vậy con, mày dính vô hai con này đời này coi như bỏ đi rồi con.
- Đi vô nhà, trời ơi giỡn hoài. Bồ đâu mà bồ nói gì đâu hông, ai chở qua cũng bồ chắc con hồi đó giờ cả trăm thằng bồ.
- Tau nói vậy hông phải thôi, có tật giật mình hả con? Mấy thằng trước tau nói mày có kiểu này đâu, mày với con Nguyệt thái độ y xì nhau, tau nghi lắm.
- Có có đâu, mệt quá đi vô nhà, nói một hồi đội quần nguyên xóm giờ.
- Hai đứa mày….
Mẹ chị Nguyệt bị chị Ngọc đẩy vô nhà, mặt vẫn nhìn nhìn về phía nó nháy mắt vài cái rồi cười ha hả, nó thì ngơ ngác khóc cười không xong, hình như cái nhà này có vẻ vui tính.
- Con này bỏ tau ra, mời khách vô chơi mậy?
- Mon nó mắc đi làm rồi, nhờ chở qua chút thôi màaaa, để Mon nó đi công chuyện, vô mẹ chọc một hồi nó chạy luôn coi mẹ ăn nói sao với con Nguyệt.
- Tau sợ gì, con gái con đứa đi chơi cho đã ngủ cong đít trưa trời trưa trật chưa dậy có chó nó rước. Tau tội nghiệp thằng nhỏ dính vô mấy đứa mày thôi con, nói cho nó biết nó chạy sớm chứ hông là tàn đời.
- Trời ơi có mẹ nào thấy con gái dẫn trai về là nói xấu tùm lum hông trời, tụi con ế là tại mẹ hông đó. Con gái nuôi xinh đẹp này cũng ế là tại mẹ luôn đó.
- Có sao tau nói vậy, hai đứa mày tha cho người ta đi con
- Bó tay luôn rồi, Mon Mon đi làm đi em, đi nhanh đi em. Nguyệt Nguyệt ơi mày dậy coi mẹ mày nè, đang nói xấu tụi mình với trai trẻ của mày nèeeeeee.
Chị Ngọc đẩy đẩy mẹ chị Nguyệt khuất vô cửa nhà rồi lú đầu ra xua xua tay kêu nó đi về, nó dở khóc dở cười nhìn cửa đang đóng lại mà vừa buồn cười vừa ngơ ngác, mà hình như chị Ngọc có vẻ thân thiết với mẹ chị Nguyệt đó nhỉ. Nghe tiếng chị Ngọc la oang oang phía trong nhà cùng với tiếng cười của mẹ chị Nguyệt khiến nó càng cảm thấy vừa muốn đi nhanh vừa muốn theo vô nhà để nghe mấy người phụ nữ đang tấu hài trong nhà, tính ra mẹ chị Nguyệt vui đó chứ. Đang tủm tỉm cười chợt cửa sổ tầng hai mở cái rẹt, chị Nguyệt hình như bị làm ổn mới dậy bước ra khỏi ban-công nhìn xuống, mái tóc hơi rối nhưng người chị lại vô cùng gợi cảm bởi bộ quần áo ngủ màu đen ngắn cũn khoe trọn những đường cong rực lửa, chân chị thon dài không một chút tì vết, eo chị càng thon đẹp đến nó cũng ngỡ ngàng, không ngờ bà cô này cũng mang được cái dáng vẻ ma mị như vậy. Đang suýt bật cả máu mũi vì dáng chị thì tiếng chị Nguyệt không có vẻ gì vui lắm trừng mắt nhìn nó.
- Tên kia! Đi về đi, đứng nhìn cái gì nhìn hoài hả?
- Ơ thì…
- Đi nhanh! Tối chị xử cưng sau, giờ cho 5 giây biến nhanh!
- Ờ ờ thì về, làm dữ!
- Điiiiii nhanhhhhhh!
Nó rùng mình một cái dời ánh mắt khỏi cơ thể chị Nguyệt, không được không thể nào bà cô này có cái dáng đẹp dịu dàng quyến rũ như vậy được, hồi nảy là ảo giác, chắc chắn là ảo giác. Cái giọng đuổi thẳng cổ nó về này mới đúng là chị Nguyệt mà nó biết, phù…phù cái dáng vẻ hồi nảy chắc chắn do nó đi nắng quá hoa mắt rồi, ngáo ngơ thiệt rồi. Gật gù tự phán trong lòng, nó cũng không thèm ngoái nhìn lại nửa cho xe chạy thẳng lao nhanh khỏi nhà chị cứ như sợ quá năm giây còn ở lại nó sẽ bị giết thịt vậy.