Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư
An Ấp chỉ là một bước đệm của Doanh Quý Xương. Nhiều năm sau đó, khi hồi tưởng lại quá khứ, hắn mới chợt nhận ra đây quả thật là một bước ngoặt vô cùng quan trọng trong cuộc đời hắn.
Có lẽ là vì hắn là người của thế giới khác, sống trong hòa bình đã lâu, nên không hề có tâm tư tham gia vào phân tranh trên chiến trường. Kiến công lập nghiệp đối với hắn cũng không đủ hấp dẫn bằng việc tu luyện trường sinh.
Cho nên, hắn mới có thể cam chịu sống an phận thủ thường.
Trong suy nghĩ của hắn chỉ là muốn giúp Tần quốc mạnh lên một chút. Vì như vậy hắn mới có thể sống lâu hơn thoải mái hơn một chút, trong lúc đó mới rảnh rỗi mà tập trung để theo đuổi con đường trường sinh.
Chính vì những suy nghĩ này, trước đó hắn đối với Công Tôn Tọa hay Vệ Ưởng đều nhường nhịn nhắm tới việc hai bên cùng có lợi, chưa từng nghĩ sẽ trở mặt đối chọi gay gắt.
Chỉ là sau sự kiện An Ấp lần này, hắn đã bị hiện thực nghiệt ngã đã kích một phen. Hiện thực ở thế giới này dạy hắn rõ ràng một điều, nơi này rất thực dụng, tại đây chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng nhận được tôn trọng. Nếu nắm đấm của ngươi to hơn mạnh hơn thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm cái đó.
Nguyên nhân chính là vì như thế, giờ đây cách suy nghĩ của Doanh Quý Xương đã xảy ra biến hóa.
Hiện tại người thanh niên ôn hòa nho nhã, không màng đến thế sự, không màng tranh bá chỉ một lòng muốn theo đuổi trường sinh đã không còn nữa. Hắn đã chính thức gia nhập vào vũng nước đục này, chơi theo luật của thế giới này.
Hắn muốn quấy vũng nước này cho loạn lên, làm cho vương triều đệ nhất ở trên Trung Nguyên đại lục này bị đạp dưới gót chân của mình.
……
“Giá…”
Xe chạy rất nhanh, lần này rời khỏi An Ấp, vẻ thư sinh trên mặt Doanh Quý Xương đã ít đi, thay vào đó là một vẻ mặt sát phạt sắc bén.
“Vệ Ưởng, ngươi có cảm thấy công tử có điểm nào đó thay đổi khác trước đây hay không?” Đứng ở ngoài thành, ánh mắt của Bạch Tuyết hơi lập lòe nhìn về hướng Vệ Ưởng đang đứng ở bên cạnh, nói.
“Dáng vẻ ôn nhã thư sinh đã ít đi một chút, lại có nhiều hơn khí phách của một người đã trải qua chiến trường!” Vệ Ưởng ánh mắt sắc bén, thở dài một cái mà nói: “Bàng Quyên cùng Công Tôn Thừa Tướng có lẽ còn chưa biết được rằng, chính tay bọn họ đã tạo ra một thiếu niên nguy hiểm khủng bố như thế nào.”
“Ngày hôm qua, ta cùng với công tử nói chuyện qua một chút. Nhờ đó mới biết được, không những kỳ đạo của công tử đã đạt tới đăng phong tạo cực, mà hắn đối với sở học của Bách Gia Chư Tử cũng tinh thông, không có cái gì không biết.”
“Thanh danh của người này rất nhanh sẽ chấn động thiên địa trong tương lai sớm thôi. Khi đó, hắn sẽ là nội tình vững chắc nhất của Tần quốc!”
Nghe vậy, trên khuôn mặt của Bạch Tuyết cũng nghiêm túc: “Vệ Ưởng, ngươi đánh giá tài năng của công tử cao như vậy?”
“Chẳng phải ngươi cũng giống như ta sao?”
Hai người liếc nhau rồi cùng cười lên, quan hệ của bọn và Doanh Quý Xương có thể nói là rất tốt. Nếu như Doanh Quý Xương càng lợi hại, thanh danh càng hiển hách thì bọn họ càng vui vẻ.
Ở thời đại này mà nói, có nhiều một người bạn sẽ nhiều hơn một con đường có thể đi.
“Vệ Ưởng, ta chuẩn bị đem thương đội tiến vào chiếm giữ Tần quốc…”
……
“Thiếu công tử, sau một ngày nữa chúng ta sẽ rời khỏi pháo đài Ly Thạch, về đến Hàm Cốc Quan…”
Doanh Quý Xương đứng ở phía trên xe, ánh mắt sâu thẳm. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, hiện tại Hàm Cốc Quan đã không còn là cửa nhà của Tần quốc, nó đã được cắt ra nhường cho nước Ngụy rồi.
Chỉ sợ là phải đưa mảnh đất này ra rất nhanh, mà đến khi có thể một lần nữa đoạt lại được Hàm Cốc Quan, thì đã là hai mươi năm sau, khi Tần quốc đại thắng tại Hà Tây.
“Tiến thẳng vào Hàm Cốc Quan!”
“Tuân mệnh.”
Tại lúc này Doanh Quý Xương cũng không hề có ý định nghỉ ngơi tại pháo đài Ly Thạch, hắn muốn tiền vào Hàm Cốc Quan để chiêm ngưỡng một chút nơi mà tương lai sẽ trở thành cửa ngõ thiên hạ đệ nhất.
Hắn tin chắc rằng Hàm Cốc Quan có chỗ đặc biệt, dù sao đây cũng là nơi mà Lão Tử từng cưỡi trâu đi ngang qua, toát ra tử khí đông lai ba vạn dặm, sau đó viết ra “Đạo Đức Kinh” năm ngàn chữ.
Hiện giờ Doanh Quý Xương đã đạt tới cảnh giới Hoán Huyết đỉnh phong. Những tài nguyên do Ngụy Vương đưa ra làm bồi thường cũng đã bị hắn dùng hết, chỉ còn lại có một cái nhẫn màu trắng không biết tên gọi là gì.
Vì linh dược trong tay đã tiêu hao hết sạch, do đó bây giờ hắn muốn đột phá chỉ có cách là hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là dùng phương pháp đặc biệt khác. Mà lần này tiến vào trong Hàm Cốc Quan, đối với hắn chính là một cơ hội.
……
Dọc đường đi, nhóm người của Doanh Quý Xương chỉ dừng lại ăn uống một lần, sau đó cũng chưa từng dừng lại nghỉ ngơi. Hắn biết rất rõ chi khi tiến vào trong Hàm Cốc Quan mới được xem như là an toàn.
Dù sao kẻ mà hắn đắc tội chính là đệ nhất quyền thần của Ngụy quốc!
Cho tới bây giờ, Doanh Quý Xương đối chọi với Bàng Quyên rất gay gắt, hắn càng là chưa bao giờ dám xem thường kẻ này. Dù sao hắn chính là môn đồ của Quỷ Cốc môn thanh danh hiển hách.
Tông môn này thanh danh như sấm bên tai, đặc biệt đối với Doanh Quý Xương càng là như thế. Nếu phải dùng từ để hình dung những môn đồ của môn phái này, có thể nói là, giận dữ lên chư hầu đều run sợ, thở mạnh một cái thiên thiên hạ đều yên tĩnh, trẻ con ngừng khóc.
Mà Doanh Quý Xương càng biết rõ môn đồ Quỷ Cốc trải rộng khắp nơi, mỗi người đều là một thế phong vân, lập ra công lao sự nghiệp lưu truyền muôn đời.
Bàng Quyên ngộ dương mà vinh, Tôn Tẫn là bất bại chiến thần, Tô Tần khiến sáu nước phải thỏa hiệp đóng dấu ấn khế ước, Trương Nghi làm Tể tướng hai đời Tần quốc; còn có Lý Tư chính là một hiếu công đại thần có công lao đưa ra biến pháp cải cách, là trợ thủ đắc lực giúp cho Tần Thủy Hoàng thống nhất giang sơn!
Sau này lại còn tiến về phía đông Doanh Châu để làm việc từ thiện tích phúc, theo tục truyền hắn đã được tôn thành một vị thiên hoàng của Doanh Châu: Thần Võ Thiên Hoàng. (Ed: Theo truyền thuyết đây là vị Thiên Hoàng đầu tiên của Nhật Bản.)
Tất cả bọn họ đều là kì tài cái thế, mỗi người đều có sức lực ảnh hưởng đến cả một triều đại. Bản thân Doanh Quý Xương chính là một kẻ xuyên không từ thế giới khác đến, biết được lịch sử, càng có hệ thống trợ giúp bên người, hắn lại không hề dám khinh thường những người này chút nào.
Sau một ngày một đêm liên tục đi đường, đoàn người của Doanh Quý Xương rốt cuộc chạy tới Hàm Cốc Quan. Suốt đoạn thời gian này, đi trên đường cũng xem là khá thuận lợi, không gặp phải người của Bàng Quyên đến ám sát.
“Đây là xe của thiếu công tử, nhanh mở đường cho chúng ta đi vào ——!”
“Kẽo kẹt!”
Cầu treo được buông xuống từ từ, đoàn người Doanh Quý Xương chứng minh thân phận, sau đó đi vào trong Hàm Cốc Quan.
Nguyên bản trước đây, vào thời gian này thì sẽ không được phép mở ra Hàm Cốc Quan. Thế nhưng quan tướng tại đây đã nhận được lệnh của Quân Thượng Tần quốc truyền tới, Hàm Cốc Quan đã được cắt ra nhường cho Ngụy quốc.
Hiện giờ, chỉ chờ người của Ngụy quốc tới để tiếp nhận, do đó phòng ngự cũng không còn nghiêm ngặt như trước kia.
“Mạt tướng Thụ Bạch Dương bái kiến thiếu công tử!”
Nhìn tên tướng quân dáng vẻ oai hùng đứng trước mặt, Doanh Quý Xương từ trên xe đi xuống cười nhẹ nói: “Tướng quân không cần đa lễ! Trời đã không còn sớm, chúng ta đi vào trong quan trước đã!”
“Vâng.”
Gật đầu đáp ứng một tiếng, Thụ Bạch Dương duỗi ra cánh tay: “Thiếu công tử, xin mời…”
“Ừ.”
……
Sau khi Doanh Quý Xương đi vào trong Hàm Cốc Quan, cổng thành lại một lần nữa bị đóng lại. Xe của Doanh Quý Xương chạy vù vù trong quan, đánh vỡ yên tĩnh của nơi này, nhìn chung Hàm Cốc Quan giờ đây có chút hiu quạnh.
“Thiếu công tử, nơi Hàm Cốc Quan này điều kiện gian khổ, không được như ở Lịch Dương, mong rằng công tử…”
Nhìn Thụ Bạch Dương liếc mắt một cái, Doanh Quý Xương lắc lắc đầu: “Bạch tướng quân không cần như thế, Doanh Quý Xương ta tuy rằng xuất thân từ công thất, nhưng cũng từng ăn qua đồ ăn thừa cũng đã từng gặp ám sát…”
“Như thế mạt tướng liền an tâm rồi!”
Gật gật đầu, Thụ Bạch Dương trong lòng xác thật thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng hắn rõ ràng, những tên công tử xuất thân giàu sang phú quý có rất nhiều tật xấu, hơn nữa vị này có thân phận rất không tầm thường.
Nếu như Doanh Quý Xương đột nhiên làm khó dễ trong lúc này, quả thật là hắn không biết phải làm sao để giải quyết được.
……
“Thiếu công tử, chuyến này đi An Ấp như thế nào? Nơi này, Hàm Cốc Quan, là do cha anh đi trước trả giá bằng máu, chịu nhiều gian khổ mới chiếm được, sao có thể dễ dàng như vậy mà thật sự cắt nhường cho Ngụy quốc?”
Hai người ngồi trên xe thật lâu, Thụ Bạch Dương có chút không chịu được mà hướng về Doanh Quý Xương, nói.
“Ừm!”
Gật gật đầu, Doanh Quý Xương lúc này hắn cũng không hề vui vẻ gì. Rốt cuộc đây là cắt đất cầu hòa, không phải là chuyện vinh quang đáng tuyên dương gì, hơn nữa việc này còn do chính hắn đề xuất đi làm.
“Bạch tướng quân, bản công tử đi tới An Ấp lần này đã từng đi ngang qua một ít đại thành của Ngụy quốc. Dù cho tùy ý nhìn sơ một chút, tòa thành nào đó thôi cũng là so với thủ đô Lịch Dương chúng ta đều xa hoa, giàu có hơn rất nhiều lần.”
“Hơn nữa lần này lục quốc tụ hội tại Lâm Trạch do chính Đại Tướng Quân của Ngụy quốc là Bàng Quyên tự mình chủ trì. Nếu Tần quốc không có một chút thời gian để hồi sức, chỉ sợ là phải đánh mất cả quốc gia!”
……