Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư
“Không từ bỏ Hàm Cốc Quan, Tần quốc chắc chắn sẽ ngay lập tức diệt vong. Chỉ có cắn răng chịu đựng cắt đất cầu hòa, khi đó Tần quốc chúng ta mới có được một tia cơ hội lật lại thế cờ!”
Doanh Quý Xương vỗ vỗ lên bả vai của Thụ Bạch Dương, đột nhiên cười, nói: “Bản công tử hy vọng ngày mà Đại Tần chúng ta xuất binh, một lần nữa thu phục Hà Tây, tướng quân sẽ là là người làm chủ tướng đánh tiên phong!”
“Vì sao lại là chủ tướng mà không phải chủ soái?”
Thụ Bạch Dương võ công cao cường, hơn nữa còn có tài dùng binh. Phải biết ở thời đại này, muốn làm người cầm quyền ở một nơi như Hàm Cốc Quan cần phải là một kẻ rất có năng lực. Bằng vào những chiến công trong mấy năm nay bản thân chém giết mà có được, Thụ Bạch Dương tự tin rằng bản thân không hề thua kém bất kì tướng soái nào.
Dù sao hiện tại trong nước Tần, võ tướng không có mấy người, nếu không nói đến Thắng Kiền thì cũng chỉ có một mình hắn Thụ Bạch Dương là lợi hại nhất. Bằng không, hắn cũng không thể nào trở thành chủ tướng nắm quyền tại một vị trí quan trọng như Hàm Cốc Quan này.
........
Nghe vậy, Doanh Quý Xương khẽ cười một tiếng, hắn biết trước lịch sử diễn biến ra sao, nên đã biết được chủ soái tương lai đánh thắng trận chiến tại Hà Tây là Vệ Ưởng. Nhưng là lúc này, tự nhiên không thể nói ra được, mà nửa úp nửa mở, nói.
“Bạch tướng quân, ta đây cũng rất tin tưởng vào năng lực dùng binh của người, thế nhưng ngươi phải hiểu rõ một chuyện, lần này quyết định cắt đất cầu hòa giao Hàm Cốc Quan này cho Ngụy quốc chính là của Bệ Hạ. Người cũng chính là một vị hãn tướng, trước đây cũng là thiếu soái trong quân doanh. Đừng nói là ngươi, dù ta muốn tự mình làm chủ soái đánh trận này cũng là khó mà được như mong muốn...”
Doanh Quý Xương hiểu rất rõ là Doanh Cừ Lương muốn làm chủ soái, tự mình đánh trận này mãnh liệt đến mức nào. Chẳng qua, khi chính mắt hắn thấy được năng lực phi phàm của Vệ Ưởng, bản thân còn là Quân Chủ một nước không thể rời bỏ hoàng cung triều chính mà đi, do đó chỉ có thể tâm không cam mà tình không nguyện nhường chức vị này cho Vệ Ưởng.
Bằng không, một trận chiến này chủ soái chỉ có thể là Doanh Cừ Lương.
“Là mạt tướng suy nghĩ nông cạn rồi! Trận này đúng là phải do đích thân Bệ Hạ xuất lĩnh quân tướng giành lấy đại thắng, rửa sạch đi sỉ nhục của Tần quốc chúng ta!”
Lúc này, toàn bộ bách tính con dân của Tần quốc đều đang căm phẫn thù hận, bởi vì lần này kẻ phải chịu sỉ nhục nặng nề chính là Quân Thượng của bọn hắn Doanh Cừ Lương. Vua một nước chịu nhục cũng mang ý nghĩa toàn bộ người của Tần quốc bị sỉ nhục.
“Ừ!”
Gật gật đầu, Doanh Quý Xương ánh mắt như kiếm, hướng tới Thụ Bạch Dương dặn dò, nói: “Bây giờ là lúc quan trọng, khi gặp quân của Ngụy quốc chúng là không được phép xảy ra xung đột, từ từ đem đại quân rút lui, cố hết sức không gây hấn với quân Ngụy!”
“Tần quốc ta đã phải hy sinh rất lớn mới có cơ hội này. Nếu như bây giờ lại đi trêu chọc Ngụy quốc vậy chẳng khác gì công sức đổ sông đổ bể!”
“Mạt tướng hiểu rõ xin thiếu công tử yên tâm!”
Thụ Bạch Dương cũng không phải không nhìn rõ tình cảnh hiện tại của Tần quốc, chỉ là hắn chính là võ tướng, dù cho một số việc hiểu rõ ràng nhưng lại khó mà chấp nhận được, đây chính là điểm khác nhau của quan văn và quan võ, những võ tướng thường có tính tình rất cương trực, nóng nảy.
“Nhưng mà nếu như Ngụy quốc dám khinh nhục quân lính Tần quốc ta vậy liền giết bọn hắn!”
Bên trong ánh mắt của Doanh Quý Xương hiện lên hai đạo sát khí lạnh lẽo nhìn về phía Thụ Bạch Dương, nói: “Nếu có hậu quả gì, để cho bản công tử hết sức gánh vác lấy là được——!”
“Vâng.”
Giờ khắc này, trên gương mặt của Thụ Bạch Dương hiện rõ lên vẻ kích đông, ánh mắt nhìn về phía Doanh Quý Xương đã có thêm một phần tôn kính. Sự tôn kính của võ tướng là đơn giản như vậy, họ sẽ không coi trọng bất kì một tên công tử nào bởi vì thân phận tôn quý của hắn, nhưng lại sẽ hết lòng tôn trọng một vị cường giả, người ra mặt ủng hộ bọn họ.
Những việc mà Doanh Quý Xương đã làm ở trong thành An Ấp, giống như là cuồng phong bão táp quét ngang qua. Tin tức đã nhanh chóng truyền đi khắp mọi nơi trong Tần quốc, làm chủ tướng của Hàm Cốc Quan, Thụ Bạch Dương hiển nhiên sớm đã biết hết những chuyện này.
Hắn rõ ràng, Doanh Quý Xương thực lực không hề yếu, lần này hắn đi sứ Ngụy quốc hoàn toàn không làm mất thanh danh nước Tần.
Dùng sức một thân một mình trong nháy mắt có thể giết chết ba ngàn quân binh của Ngụy quốc. Có thực lực mạnh như vậy, Thụ Bạch Dương không thể nào so sánh được, nếu như điều kiện là có thể dùng binh mà nói hắn mới có thể làm được.
Nhưng điểm quan trọng nhất chính là lúc đó Doanh Quý Xương chỉ dựa vào chính bản thân dùng sức một người mà làm được.
Cho nên hiện tại trong mắt của con dân Tần quốc, thiếu công tử Doanh Quý Xương đã trở thành một vị anh hùng, hơn nữa còn là một vị anh hùng trước giờ vẫn luôn che giấu tài năng của mình.
Sau nửa ngày, lúc này Thụ Bạch Dương mới nhìn về phía của Doanh Quý Xương, nói: “Thiếu công tử dự định khi nào thì trở về Lịch Dương?”
“Tuy rằng nghe danh của Hàm Cốc Quan từ lâu, thế nhưng là ta chưa từng có cơ hội ra khỏi Lịch Dương, lần này đi sứ quá vội vàng nên chưa có thời gian nhìn xem phong cảnh nơi này. Chính vì vậy, lần này ta cố ý ở lại đây tham quan một chút!”
Doanh Quý Xương từ từ cười, nói: “Nơi này rất nhanh sẽ phải giao cho Ngụy quốc, lần sau nếu bản công tử lại muốn tới đây hẳn phải là mấy năm về sau rồi! Ngưỡng mộ nơi đây chính là do thế hệ cha anh của Tần quốc chúng ta trả giá bằng máu mới đoạt được, ta lần này tham quan cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của mình.”
Nghe vậy, cây bạch dương ánh mắt sáng lên, không khỏi hướng tới Doanh Quý Xương, nói: “Nếu công tử muốn ghé xem Hàm Cốc Quan, vậy mạt tướng xin được thay công tử dẫn đường, giới thiệu cho công tử một chút về nơi đây!”
Nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Thụ Bạch Dương, Doanh Quý Xương cũng hơi hơi mỉm cười, nói: “Như vậy thật tốt, bản công tử cũng đang có ý định này. Doanh Quý Xương đa tạ tướng quân.”
“Việc nhỏ mà thôi!”
........
Sau chuyến đi An Ấp lần này, Doanh Quý Xương nhận ra bản thân mình quá yếu.
Chính vì nguyên nhân này mà hiện tại hắn rất hy vọng mình có thể nhanh chóng mạnh lên. Mặc dù có chuyện nói rằng Lão Tử đã từng cưỡi trâu đi ngang qua Hàm Cốc Quan, xung quanh toát ra ba vạn dặm tử vân, thế nhưng đây chỉ là một truyền thuyết.
Tin vào một truyền thuyết hư vô mờ mịt hiển nhiên không phải là lựa chọn tốt, nhưng mà hiện tại Doanh Quý Xương cũng không còn cách nào khác.
Nghỉ ngơi một đêm, Doanh Quý Xương cũng không hề tu luyện mà chỉ đơn thuần ngủ một giấc.
Trải qua đoạn thời gian gần đây phải xử lý quá nhiều chuyện làm cho Doanh Quý Xương cảm thấy quá mệt mỏi. Dù sao hắn cũng chỉ là một người bình thường, sức mạnh không đủ, tinh thần cũng không phải vô cùng mạnh mẽ.
Đối với chuyện sắp phát sinh, lúc này hắn không thể tỏ ra bình tĩnh mặt không biến sắc hay là làm như cái gì cũng chưa xảy ra được.
.........
Sương mù bao phủ khắp nơi, giờ khắc này thái dương còn chưa mọc lên hẳn, vẫn chỉ đang lấp ló ở phía cuối chân trời, giờ đây thần sắc trên mặt Doanh Quý Xương nhẹ nhàng thoải mái, giống như sau một đêm đã thoát thai hoán cốt.
“Thiếu công tử, nơi này chính là cửa thành chính của Hàm Cốc Quan!”
Nhìn theo hướng mà ngón tay của Thụ Bạch Dương chỉ đến, Doanh Quý Xương nhìn vào cái cổng thành to lớn lồng lộng mà trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Phía tây của Hàm Cốc Quan chính là vùng cao nguyên, phía đông là vực thẳm, phía nam tiếp giáp Tần Lĩnh, phía bắc chính là bờ Hoàng Hà. Ở thời đại này đã được mệnh danh là cửa ải đệ nhất thiên hạ, trong tương lai thanh danh lại càng trở nên hiển hách.
Đây là con đường mà chúng ta bảo vệ, nương tựa lấy bờ Hoàng Hà, cố thủ ở trong cốc, thâm sâu như hàm, do đó được xưng là Hàm Cốc Quan.
Thụ Bạch Dương tay chỉ về một phía núi non, nói: “Thiếu Công tử phía tây có Tự Linh Bảo, phía đông là Đồng Quan, chỗ này được xưng là một mảnh đào nguyên. Phía tây có một tòa núi danh xưng là Tây Hào sơn, là một trong tam danh sơn, Đồng Tân ở phía nam, cũng xưng là Hàm Cốc.”
“Hàm Cốc Quan chính là cánh cửa vô cùng quan trọng của Tần quốc, thông ra phía bên ngoài, dễ thủ khó công, gặp nguy hiểm cũng không ngại. Nếu Ngụy quốc có được nơi đây, lại tiến công Tần quốc, sẽ có thể tiến quân thần tốc, uy hiếp được Lịch Dương...”
“Ừ!”
Gật gật đầu, Doanh Quý Xương ánh mắt sâu thẳm, nói: “Chính vì Hàm Cốc Quan chiếm vị trí trọng yếu như thế, Ngụy quốc mới đồng ý hòa đàm. Phải biết rằng, Tần quốc bây giờ không thể chống chọi nổi dù một trận chiến.”
“Cho dù là phải chịu sỉ nhục cũng phải nghĩ cho hàng vạn con dân Tần quốc chúng ta mà nhịn xuống, để bảo tồn nguyên khí. Bây giờ chúng ta cần làm đó chính là biết chịu đựng nhẫn nhịn, sau đó dũng cảm, sẽ có một ngày Tần quốc chúng ta sẽ dùng kiếm chặt đầu của Ngụy Vương cùng Bàng Quyên để rửa mối nhục này.”
“Công tử thật có khí phách!”
Khen ngợi một tiếng, Thụ Bạch Dương trong lòng cũng cảm khái vô cùng. Trong lòng hắn đã rõ ràng, Doanh Quý Xương chưa từng đánh trận bao giờ, chưa đi qua chiến trường lần nào, nhưng là lúc này ở trên người Doanh Quý Xương mang theo một cỗ túc sát chi khí, giống như một chiến thần dày dặn kinh nghiệm trên sa trường.
Thụ Bạch Dương cũng không biết được rằng, tuy Doanh Quý Xương chỉ là trường phái lý luận, nhưng hắn cách dụng binh, năng lực tuyệt đối không thua kém so với Bàng Quyên hay Tôn Tẫn chút nào, phải trả giá bằng một năm thọ mệnh, tự nhiên thu hoạch được kết quả không bình thường.
Hiện bây giờ, khí thế trên người Doanh Quý Xương đã đạt đến mức to lớn vô cùng, chẳng qua cây cung vẫn đang giương mà chưa bắn ra.