Chương 5: Sơ ngộ

Phía trước phủ Tư lệnh rộng rãi nguy nga, bên trong lại xa hoa, có thể làm cho người ta vừa liếc mắt một cái liền nhìn ra mắt thẩm mỹ cao nhã của chủ nhân nơi này. Sau khi An Ninh bị đưa vào, đối diện chính là cầu thang được trải thảm nhung màu đỏ thẫm, mà trên bức tường ở sảnh chính có treo một tấm ảnh thật lớn, người trên ảnh tràn đầy sức sống, ánh mắt sáng ngời có thần.

An Ninh liếc mắt một cái liền nhận ra, kia chính là lão Tư lệnh đã bệnh mất.

Trên sofa bọc da màu vàng nhạt bên trái đại sảnh có một người đàn ông đang đưa lưng về phía cô uống trà.

“Thiếu soái, người đã được đưa tới rồi.” Người đã làm việc bên cạnh hắn ba năm qua bình thường đều quen gọi hắn như vậy.

“Ừ!” Người đàn ông cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng buông chén trà trong tay. Sau đó mới từ từ đứng lên, không chút để ý mà quay đầu lại.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy mặt hắn, nhịp tim của An Ninh theo bản năng chậm đi nửa nhịp. Hắn so với trên báo không biết đẹp hơn bao nhiêu lần, đường nét trên mặt rõ ràng, có một đôi mắt rất giống với lão Tư lệnh, nhưng so với lão Tư lệnh càng thêm thâm thúy, đường môi nhếch lên lại gợi cảm mị hoặc như vậy, giống như một mỹ thực ngon nhất thế gian.

Nghĩ đến mỹ thực, An Ninh không tự giác được mà nuốt nuốt nước miếng.

Trong khoảng khắc nhìn thấy cô, người đàn ông không khỏi hơi nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng mở miệng: “Giấy chứng minh đâu?”

“A?”An Ninh lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng lấy giấy chứng minh ra, cầm hai tay đưa tới, “Ở đây.”

“Báo Thời Văn? Kiều An Ninh?” Hắn nhíu mày nhẹ nhàng đọc ra vài từ này. Sau khi nhìn sang bên cạnh liền giống như đang tự hỏi cái gì đó, hồi lâu sau mới nhìn về phía An Ninh, “Bài báo chấn động một thời của khoảng thời gian trước là do cô viết?” Lúc ấy cũng có chút nhiệt, cho nên khi xem báo cũng có để ý qua một chút. Chẳng qua quả thật không nghĩ tới, phóng viên đưa bài báo kia lại có thể là một người con gái thanh thuần như thế.

An Ninh nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu theo bản năng.

“Cô và Ngô Hàm Phong rốt cuộc là quan hệ gì?” Hỏi câu này không chỉ xuất phát từ sự tò mò, còn muốn nhìn xem nhân phẩm của cô gái này thế nào. Tò mò muốn nhìn xem, rốt cuộc là cô gái thế nào, lại có thể khiến một người đàn ông đứng đắn như Ngô Hàm Phong cho dù chết đến nơi còn không ngại cầu tình cho cô; mà nhân phẩm của cô quyết định, hắn nên thả hay nên giết cô.

Nếu lúc này cô chỉ một mực nghĩ biện pháp giải vây cho mình, vậy hắn cũng tuyệt đối không thủ hạ lưu tình mà thả cô đi.

“Tôi là phóng viên đến phỏng vấn anh ấy.” An Ninh buột miệng nói ra, chẳng qua cô nghĩ, phía sau câu hỏi tựa hồ như chẳng có ý nghĩa gì này của Bạch Dập Thần, giải thích duy nhất chính là, hắn muốn một đáp án đặc biệt, mà cô biết, đáp án này cũng quyết định vận mệnh của cô.

Cho nên dừng lại một chút cô lại nói tiếp: “Chẳng qua, giữa chúng tôi cũng ngầm xem nhau như bạn bè, tôi cũng xem anh ấy như anh trai của mình.”

Bạch Dập Thần sửng sốt, ánh mắt vốn đã trở nên bén nhọn thoáng nhu hòa đi một chút.

Trong lòng An Ninh cũng không yên, tục ngữ nói “Gần vua như gần cọp”, xem ra quả thật là rất đúng, tâm tư của Bạch Dập Thần này tuyệt đối là khó đoán, cũng không biết đáp án của mình rốt cuộc có phải là đáp án mà hắn muốn hay không.

Nếu đúng như thế tất nhiên phải cảm tạ trời đất, còn nếu không phải, cô không thể không tính đến chuyện bí quá hóa liều, lời của cô đủ để trở thành vật bồi táng với cả Ngô gia. Chẳng qua, như vậy có thể gây phiền phức tới Thiệu Trác.

Bạch Dập Thần không nói gì, một lúc lâu sau, hắn mới ảm đạm cười, “Tốt lắm, cô rất thông minh!”

Nụ cười của hắn có chút huyễn hoặc, An Ninh cảm thấy người như vậy nên đứng trên sân khấu hoa mỹ nhất, được ánh đèn chiếu rọi cùng sự tôn trọng của mọi người.

“Cảm ơn Tư lệnh đã khen ngợi.” An Ninh cố gắng khiến bản thân trấn định trở lại, nở một nụ cười thích hợp.

Bạch Dập Thần quay đầu nhìn về phía vệ binh, “Thả cô ta đi.”

“Tư lệnh đại nhân.” An Ninh vừa muốn xoay người lại chợt dừng bước chân, “Tôi còn một người đồng nghiệp cũng bị bắt đến đây, mong Tư lệnh có thể thả anh ấy ra cùng tôi.”

Bạch Dập Thần sững sốt nhìn nàng một giây, sau đó khóe miệng khẽ động nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó vân đạm phong khinh nói với vệ binh: “Tiễn bọn họ về!”

“Vâng!” Vệ binh lĩnh mệnh dẫn An Ninh đi ra cửa lớn.

Bạch Dập Thần nhìn cô rời đi, ánh mắt hiện lên ý khen ngợi hiếm có. Mắt nhìn của Ngô Hàm Phong quả nhiên độc đáo, cô gái này thật sự thông minh đứng đắn.

Nhưng hắn lại không biết cô gái mà hắn tán thưởng vào giờ phút này, vài ngày sau sẽ tự tay hủy đi lời khen này của hắn.

Trở lại tòa soạn, An Ninh cuối cùng cũng hiểu được cái Thiệu Trác gọi là “Thứ quý giá nhất” là cái gì, căn bản là hắn chụp lại toàn bộ quá trình xảy ra chuyện đó.

“Cái này thì có thể dùng làm gì, lại không thể đưa tin?” An Ninh vừa lật ảnh xem vừa không để ý hỏi. Chẳng qua ngoài miệng tuy rằng tùy ý, nhưng trong lòng lại càng bội phục Thiệu Trác, tình hình lúc ấy loạn như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ cách giữ mạng của mình, hắn lại nhàn nhã thoải mái chụp ảnh.

“Đương nhiên là có thể dùng, mặc dù không thể đưa tin, nhưng cũng là những kinh nghiệm quý giá hiếm có trong cuộc đời!” Thiệu Trác cười gian xảo, nhưng vẫn không mất đi phong thái ưu nhã như trước.

“Được thôi!” An Ninh gật đầu, ngược lại có chút ưu thương, “Không biết Ngô Hàm Phong thế nào rồi, xem ra, lần này Tư lệnh đại nhân của chúng ta thật sự muốn động thủ rồi.”

“Tiểu nha đầu, bớt quản những chuyện này đi.” Thiệu Trác biết An Ninh là một cô gái thông minh, nhưng tính cô rất thẳng thắn gan dạ, chỉ sợ thông minh bị thông minh hại, đến cuối cùng chính mình cũng bị cuốn vào đó.

“Đừng gọi tôi là tiểu nha đầu, tôi cũng chỉ nhỏ hơn anh ba tuổi mà thôi.” An Ninh không phục.

Chẳng qua khiến Thiệu Trác không ngờ tới chính là, lần này không phải là An Ninh ảnh hưởng tới bọn họ mà là một người không có chút liên quan nào tới bọn họ. Không chỉ có bọn họ, ngay cả tòa soạn cũng đều bị liên lụy đến.

Ba ngày sau, nơi nơi đều bắt đầu truyền nhau về thủ đoạn vừa tàn độc vừa cứng rắn của Bạch Dập Thần. Ngô gia kéo bè kết cánh, mưu đồ cấu kết với hắc bang để làm loạn, chứng cứ vô cùng xác thực, cả nhà từ già trẻ gái trai nam nữ cao thấp ngoại trừ Ngô Hàm Tuyết đều bị xử bắn tất cả.

Nhưng nghe nói trước đó một đêm, Ngô Hàm Tuyết nhận được tin tức, chuẩn bị lén đến nhà tù cứu người, sau lại bị thủ vệ đi tuần tra phát hiện, cuối cùng liều mạng cứu ra được một mình anh trai cô.

Ngô Hàm Tuyết sau khi bị bắt liền bị giam lỏng trong phòng ngủ. Nhưng giữa trưa ngày hôm sau, người hầu tới đưa cơm lại phát hiện, cô đã chết ở trên giường. Khi người hầu đi vào thì máu trên cổ tay đã đông cứng lại.

Một loạt biến cố này khiến cho An Ninh nghĩ tới đã cảm thấy sợ, không nghĩ tới Bạch Dập Thần bề ngoài tuần lãng như thế, lại có một trái tim ngoan độc như vậy. Ngô gia cho dù thế nào cũng có quan hệ thân thích với Bạch gia, cho dù lúc trước cưới Ngô Hàm Tuyết là do lão Tư lệnh bắt ép, cho dù là vì củng cố quyền lực. Thế nhưng dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm như vậy, Ngô Hàm Tuyết mười bảy tuổi đã gả cho hắn, tới giờ đã được sáu năm, cho dù không có tình yêu, cũng phải có một chút tình thân chứ. Huống hồ cho dù Ngô gia làm sai chuyện gì, nhiều năm như vậy, nói thế nào cũng cũng có công làm chó chăn ngựa giúp Bạch gia, hắn vậy mà có thể dứt khoát đoạn tuyệt với Ngô gia như vậy.

Nghĩ tới cũng thật khiến lòng người lạnh giá.