Chương 6: Họa sát thân đến ngoài ý muốn

Chẳng qua, chuyện thật sự khiến trái tim An Ninh lạnh giá còn ở phía sau.

Ở tòa soạn vốn có thể tự rửa ảnh, thế nhưng bởi vì mấy hôm trước máy móc có chút trục trặc, mà số ảnh Thiệu Trác chụp ngày đó thuộc loại dùng riêng, hơn nữa An Ninh cũng muốn lấy một bản. Cho nên cô liền mượn cuộn phim của Thiệu Trác ra ngoài rửa ảnh.

Nhưng lại không nghĩ tới, ông chủ rửa ảnh kia nhất thời tò mò, nên đã rửa thêm một bản. Nếu ông ta chỉ dùng để xem thôi thì không có gì để nói, cũng không nghĩ ông ta trong lúc bận rộn đã giao nhầm cho khách tới lấy ảnh.

……

Chuyện này căn bản là chuyện vừa chạm tay liền có thể bị bỏng, nên ảnh chụp cũng đương nhiên là hoàn toàn bị truyền ra ngoài.

Sự tình ngày một lớn dần, cuối cùng đi tìm nguyên do nguồn gốc, liền truy đến tòa soạn Thời Văn. Tốc độ của quân đội cũng coi như là vô cùng nhanh chóng, ngày đó vừa lúc An Ninh xin nghỉ phép để ở nhà chăm Kiều Thanh Sơn bị bệnh. Chờ đến khi cô trở lại tòa soạn, cả tòa soạn đều đã bị phong tỏa, tất cả những người liên can đến tòa soạn cũng bị bắt vào tù.

An Ninh đi tìm hiểu tình hình hiện nay từ miệng người bên ngoài, mới biết được mình vừa mới gây ra đại họa, trái tim không khỏi lạnh đi một nửa. Thủ đoạn làm việc của Bạch Dập Thần vừa mới khiến cho người dân của năm tỉnh Tây Nam này được mở mang kiến thức một phen, bây giờ cô lại tự lao vào họng súng, chỉ sợ lần này thật sự là lành ít dữ nhiều.

Không được! An Ninh đột nhiên giật mình đứng phắt dậy, họa là cho mình gây ra, là cô liên lụy đến mọi người, cho nên hậu quả cũng phải do cô gánh vác.

Huống hồ, Thiệu Trác cũng nằm trong số đó, cô không thể hại hắn như vậy, không thể trơ mắt nhìn hắn gặp chuyện mà không làm gì được. Người đàn ông khiến cô cảm thấy ấm áp, bất luận thế nào cũng không thể để hắn xảy ra chuyện gì được.

Lo lắng hồi lâu, An Ninh quyết định tự mình đi đến phủ Tư lệnh một chuyến. Thật không nghĩ tới, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi này, mình lại có thể đi tới phủ đệ trang nghiêm khiến người ta kinh hồn bạt vía này nhiều lần như vậy.

Chẳng qua, lần này cô lại không thể thuận lợi mà đi vào như trước. Thế nhưng trong lúc cô muốn rời đi lại gặp phải một người khác. Người này lúc trước cô đã từng thấy qua ở trên báo, chính là người nhà Bạch gia – Mẹ kế của Bạch Dập Thần. Cô không biết chuyện trong nhà Bạch gia, cũng không để tâm đến mấy chuyện bát quái, chẳng qua làm phóng viên thì khó tránh khỏi việc nghe được một vài tin tức nhỏ ngoài lề, nói cái gì Bạch Dập Thần bất hòa với mẹ kế, còn có mẹ kế của hắn cấu kết với sĩ quan phụ tá của lão Tư lệnh,…

An Ninh suy nghĩ hết mấy chục giây, nếu thật sự là như thế, cô tuyệt đối không thể đến tìm vị mẹ kế này được, nếu không đến lúc đó lại là lợn lành chữa thành lợn què mất.

May mà cô đứng ở bên cạnh cửa lớn, vị mẹ kế này cũng không có chú ý tới cô. Bà sóng vai đi cùng một người đàn ông trung niên cao lớn uy vũ, hai người tựa hồ còn thầm thì nói gì đó. Sau đó chỉ thấy người đàn ông nắm lấy tay bà, An Ninh đang muốn xoay người rời đi, lại chú ý đến khi bà đang bắt tay đã nhét một mảnh giấy nhỏ vào trong tay người đàn ông đó.

Hai người hiểu ý nhau cười cười, sau đó người đàn ông rất tự nhiên thu tay vào trong túi áo, khi lấy ra đã không còn gì ở trong tay nữa rồi.

An Ninh cảm thấy có chút kỳ quái, bà hai Bạch gia này muốn đưa đồ cũng không thể đưa một cách quang minh chính đại sao?

Thấy hai người càng ngày càng đi tới gần mình, cô đành phải trốn vào sau bức tường bên cạnh.

Người đàn ông rời đi, bà hai cũng xoay người trở về đại sảnh. An Ninh rất tự nhiên đi tới, làm bộ như không để ý hỏi cảnh vệ: “Xin hỏi vị vừa rồi là bà hai trong phủ đúng không?”

Cảnh vệ liếc mắt nhìn cô một cái nhưng không hề trả lời. An Ninh đã hiểu, nhanh chóng chuẩn bị lấy ít tiền để đưa cho anh ta, thế nhưng lại bị anh ta cự tuyệt.

An Ninh nghĩ nghĩ, cúng đúng, nơi này là phủ Tư lệnh, cũng không phải là sở cảnh sát bình thường, nghe nói những quân chính quy được đào tạo nghiêm minh kỷ luật cũng sẽ không tùy tiện nhận hối lộ, hơn nữa muốn nghe ngóng thông tin gì đó từ miệng của họ còn khó khăn hơn.

Cảnh vệ thấy cô vẫn không đi, nhìn cô một cái, “Tiểu thư nếu còn không đi, vậy thì đừng trách chúng tôi làm việc.”

An Ninh không còn cách nào khác đành phải phẫn nộ rời đi.

Trên đường trở về nhà, cô có chút đau khổ. Chuyện này nên làm gì bây giờ? Hiện tại đến mặt của Tư lệnh cũng không thấy được, hơn nữa phạm vi liên quan của chuyện này cũng có chút lớn, bản thân lại không quen biết quân nhân hay nhà chính trị nào có thể giúp đỡ mình, cũng không thể nói cho cha biết được, nếu không ông nhất định sẽ ngăn cản mình.

Nếu đến lúc đó cha lại xúc động, đến ông cũng bị dính vào thì sẽ rất phiền phức.

Khi sắp về đến nhà, cô đột nhiên nhìn thấy một chiếc Lincoln đi từ bãi đổ xe của nhà mình ra. Cái này hiếm thấy a, tuy rằng bình thường cũng sẽ có đủ loại nhân vật đến tìm cha mình, chẳng qua người có thể lái được chiếc Lincoln thì trước giờ chưa từng tới đây, xem ra người này nhất định rất có lai lịch.

An Ninh bước nhanh về phía trước, muốn nhìn xem trong xe rốt cuộc là vị nào, chẳng qua khi cô đi đến cửa nhà thì chiếc xe kia đã rời đi rồi.

Ngược lại lão cha và Trần quản gia vẫn đứng ở cửa nhìn theo.

“Cha!” An Ninh chạy tới kêu một tiếng, sau đó hỏi, “Người vừa rồi là ai vậy?”

Kiều Thanh Sơn biết cô đang nói về ai, vì thế nhanh chóng chuyển chủ đề: “Hôm nay sao không đến tòa soạn mà lại về sớm như vậy?”

Nhắc tới chuyện của tòa soạn, trong lòng An Ninh nhất thời trầm xuống, xem ra mấy ngày nay cha quả thật không có ra ngoài, chuyện lớn như vậy cũng không biết. Chẳng qua cũng không thể trách ông, trong khoảng thời gian này, loại đề tài mẫn cảm này cho dù là tòa soạn có địa vị cao nhất cũng không dám đưa tin, ông không biết cũng là điều bình thường.

“Đúng vậy, không phải cha bị bệnh sao, còn không phải là trở về để chăm sóc cha à?” An Ninh nhanh chóng cười xòa nói. Ông không biết cũng tốt, để tránh cho ông phải lo lắng. Khoảng thời gian này sức khỏe của cha cũng không được như lúc trước, tận lực để ông càng ít lo lắng càng tốt.

“Con đó!” Kiều Thanh Sơn xoa đầu cô, “Con bình thường có thể nghe lời như này, cha cũng đỡ phải sinh bệnh.”

“Đâu a!” An Ninh kéo cánh tay ông làm nũng, nói: “Con nào có không nghe lời.” Sau đó quay sang nói với Trần quản gia, “Chú Trần, chú nói xem cháu có không nghe lời không?”

Chú Trần nhanh chóng cười giảng hòa, “Đúng vậy đúng vậy, Đại tiểu thư nhà chúng ta là nghe lời nhất.”

“An Ninh.” Cha đột nhiên gọi cô một tiếng, ánh mắt có chút ý vị thâm trường.

“Sao ạ?” An Ninh khó hiểu.

“Con cũng đã mười chín tuổi rồi.” Kiều Thanh Sơn xoa đầu cô, “Cả ngày chơi đùa ở bên ngoài, có thể có người yêu chưa a?”

“Cha!” Cha chưa bao giờ hỏi cô về mấy vấn đề này, huống hồ, ở trong mắt cha, cô luôn luôn là một đứa nhỏ, hôm nay lại hỏi như vậy, thực sự khiến cô có chút ngượng ngùng, mặt “bùm” một cái liền đỏ lên.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người – Thiệu Trác. Chẳng qua, sau khi trong đầu hiện lên bóng dáng của hắn, thật sự đã khiến chính cô sợ hãi, mặt càng ngày càng đỏ lên.

“Được rồi được rồi!” Kiều Thanh Sơn đột nhiên cười, vẫn sang sảng như mọi ngày, “Nếu An Ninh đã không muốn nói, vậy thì bỏ đi.”

“Đúng vậy, con gái lớn rồi tự có suy nghĩ của mình.” Trần quản gia cũng nhân cơ hội trêu ghẹo nói.

Cuộc sống giản dị tự nhiên như vậy, An Ninh đột nhiên cảm thấy thực an tâm, thực ấm áp. Tựa như cảm giác mà Thiệu Trác mang đến cho cô.

Chẳng qua, cô cũng không biết, những ngày như vậy giống như một con ốc sên chậm chạp, đang rời đi từng chút từng chút một.