Chương 4: Biến cố

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát đã là giữa trưa hôm sau, một phần tư rượu trong người An Ninh được tiêu bớt bởi tiếng súng đêm qua, ba phần tư còn lại là bị cảnh sát ở đồn cảnh sát đánh thức. Cô không rõ tình hình nên nghĩ sau khi mình say rượu đã mang theo huynh đệ tìm ai đó gây sự, sau khi hiểu rõ được sự tình, mới phát hiện căn bản là đang sợ chuyện không đâu.

Thực ra vấn đề rất dơn giản, cái gọi là bang phái kỳ thật sau lưng làm rất chuyện phi pháp, sau khi An Ninh và Thiệu Trác đăng bài báo kia, bang phái kia đúng lúc lại bị cảnh sát nhìn đến, nhưng thực sự chỉ là trùng hợp thôi, vì khoảng thời gian này Bạch Dập Thần rất nghiêm khắc, cho nên người bên dưới cũng phải tích cực hưởng ứng. Thế nhưng lại không dám động đến các bang phái lớn, nên đành phải tìm một ít tiểu phái để xuống tay, vừa làm theo ý bên trên vừa không đắc tội với các thế lực lớn.

Thế nhưng những tàn dư của bang phái này lại kiên quyết đổ chuyện này lên đầu bọn họ, cho nên mới có một màn kia. May mắn những tàn dư này đã sớm bị cảnh sát theo dõi, nếu không...

Anh Ninh lau trán, cảm thấy có chút sợ hãi. Nếu muộn hơn chút nữa, có khi bây giờ lão cha đã phải chuẩn bị hậu sự cho cô rồi cũng nên. Thế nhưng ở một góc độ khác mà nói, cô chắc chắn không sợ sẽ không có ai báo thù cho mình. Có khi những người đó còn chết thảm hơn.

Sau khi chủ biên biết được việc này, đã vội vã đến đồn cảnh sát đưa hai người bình an vô sự trở về tòa soạn. Vốn muốn cho bọn họ nghỉ phép, thế nhưng cả hai người đều tỏ vẻ không cần, cho nên chủ biên liền vui vẻ dễ chịu đi.

Để bù đắp cho hai người, chủ biên quyết định giao cho bọn họ một nhiệm vụ phỏng vấn “vinh quang nhất” sắp tới hạn. Chẳng qua nhiệm vụ “vinh quang nhất” này chẳng có tinh anh nào trong tòa soạn nhận, thế nên mới qua tay bọn họ. Nói trắng ra thứ đến tay bọn họ chẳng khác nào một củ khoai lang phỏng tay.

Nhiệm vụ này chính là phỏng vấn một nhân vật. Mà người này kỳ thật An Ninh cũng từng gặp qua, chính là công tử đẹp trai nhanh nhẹn đang nổi nhất Toại Định hiện nay – Ngô Hàm Phong.

Nếu phải phỏng vấn Ngô Hàm Phong, đương nhiên không thể không đến chỗ Thanh Thiển kéo chút quan hệ, đi cửa sau một chút được! Chẳng qua chiêu này quả thật hữu dụng, dưới sự nhõng nhẽo trong thời gian dài của An Ninh, Thanh Thiển cuối cùng cũng không còn cách gì, đành phải tước vũ khí đầu hàng.

Đương nhiên,Thanh Thiển đã lên tiếng rồi, Ngô Hàm Phong còn có lý do gì để từ chối đây? Hơn nữa trước đây anh cũng từng gặp qua An Ninh, ấn tượng đối với cô gái nhỏ thích nữ giả trang nam trà trộn vào các buổi biểu diễn tối này cũng không tệ. Nghe Thanh Thiển nói, cô dường như là người con gái mà Kiều Thanh Sơn sủng ái nhất, chẳng qua thật đúng là nhìn không ra, vốn tưởng rằng cô là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, không nghĩ tới lại là một tiểu nha đầu cá tính ngay thẳng. Hơn nữa chưa bao giờ để lộ thân phận khi làm việc bên ngoài, cũng không ỷ thế hiếp người. Người con gái như vậy quả thật là rất hiếm có.

Xem ra thật đúng là nhìn người thì không thể chỉ nhìn tướng mạo a!

Sau khi nhận được hồi âm, chủ biên đã thực sự khen ngợi bọn họ ở trước mặt toàn bộ người trong tổ một phen. Mặc dù rất phiền với những gì chủ biên đã làm, thế nhưng An Ninh vẫn phải miễn cưỡng chấp nhận, vì chuyện này, nàng cũng không ít lần tới trước mặt Thanh Thiển cười làm lành, một ngày nào đó cô phải đòi lại mới được, hừ!

Ngày phỏng vấn rất nhanh đã tới rồi, lại lần nữa mặt đối mặt với Ngô Đại Thiếu, An Ninh cảm thấy ủy khuất trong khoảng thời gian này cũng không hẳn là tay trắng. Hừ, Thanh Thiển dám gây khó xử với cô, bây giờ cô phải đòi lại từ trên người bạn trai cô ấy mới được.

“Nha đầu, có thể bắt đầu chưa?” Ngô Đại Thiếu tính tình ôn hòa, chẳng qua An Ninh không thích hắn mỗi lần đều gọi mình là nha đầu. Gọi như vậy rất mất mặt a!

“A?Ồ!” An Ninh vội lấy lại tinh thần, luống cuống sắp xếp lại mớ tài liệu trong tay. Lần này cô phụ trách phỏng vấn, Thiệu Trác phụ trách chụp ảnh.

……

“Đời này anh đã yêu qua mấy người phụ nữ rồi?” Câu hỏi này là tự An Ninh thêm vào, hắc hắc, ai bảo bạn gái anh làm tôi khó xử, Kiều An Ninh tôi chính là người có thù tất báo.

“ Cái này?” Ngô Hàm Phong khó xử nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục mở miệng: “ Cái này...”

“Bang!” Ngô Hàm Phong còn chưa kịp nói xong, cửa chính lại đột nhiên bị đá văng ra.

“Bao vây biệt thự Ngô gia cho tôi, một người cũng không được phép ra ngoài.” Người đàn ông đi đầu có lẽ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc quân phục hiên ngang mạnh mẽ, trong tay cầm một khẩu súng lục, đi thẳng về phía bọn họ.

“Ngô thiếu gia, thất lễ rồi!” Người đàn ông liếc mắt nhìn Ngô Hàm Phong một cái, sau đó nói với vệ binh phía sau, “Bắt hết tất cả lại cho tôi!”

“Làm càn!” Ngô Hàm Phonng vỗ bàn đứng lên, “Trần sư trưởng, đừng tưởng rằng ông là người bên cạnh Tư lệnh là có thể tùy ý muốn làm gì thì làm, nơi này còn chưa tới phiên ông giương oai.”

“Ngô thiếu gia,” Người đàn ông vẫn không kiêu ngạo cũng không hống hách như trước, “Tôi chẳng qua là tuân theo mệnh lệnh của Tư lệnh, mong anh lượng thứ.”

“Được, tốt lắm!” Trong mắt Ngô Hàm Phong cũng không có quá nhiều kinh ngạc, ngược lại liền thu lại vẻ tùy ý như bình thường, lập tức điềm tĩnh. “Xem ra Thiếu soái lần này là thật sự động thủ rồi.”

Sau đó anh dường như mới nhớ ra vẫn còn hai người ở đây, nói với Trần thiếu chánh: “Bọn họ không phải người Ngô gia.”

An Ninh nhìn ánh mắt của anh, lập tức ngầm hiểu, sau đó lấy ra chứng nhận phóng viên, “Đúng vậy, chúng tôi là phóng viên.”

Trần thiếu chánh nhìn giấy chứng nhận của cô, “Mặc kệ các người là ai, trước tiên đưa về phủ Tư lệnh để Tư lệnh tự mình xử lý.” Nói xong không một chút lưu tình để người ta đưa bọn họ đi.

An Ninh nhìn Ngô Hàm Phong, ánh mắt anh đang nói với cô không cần lo lắng, để cô đi trước, anh sẽ cứu bọn họ ra sau. An Ninh gật gật đầu, tuy rằng là lần đầu tiên gặp phải loại trường hợp này, thế nhưng cũng không khiến cô đặc biệt sợ hãi, dù sao từ nhỏ đã quen nhìn cha mình chiếm chiếm giết giết. Chỉ là cô có chút lo lắng cho Ngô Hàm Phong, khoảng thời gian này bên trong Toại Định đang ngầm giới nghiêm, cô cảm thấy chuyện này nhất định có quan hệ với chuyện kia.

Huống hồ làm một phóng viên đã lăn lộn trong giới báo chí này hai năm, chút nhạy cảm nghề nghiệp này cô vẫn phải có. Bọn họ thật sự không sao cả, thế nhưng Ngô Hàm Phong nhất định sẽ phiền phức. Hơn nữa nghe lời vừa rồi anh nói, chuyện này anh khẳng định đã sớm biết được gì đó.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên, một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy tay cô. “Không có việc gì đâu!” Thanh âm của Thiệu Trác nhẹ nhàng thổi qua bên tai cô, truyền đến một trận ngứa ngáy.

Mặt An Ninh nhất thời đỏ lên.

Thiệu Trác thật sự không để ý đến, chỉ chỉ vào camera trước ngực mình, “Tôi đã có được tư liệu quý giá nhất.” Sau đó nhẹ nhàng cười với cô. Chẳng qua nụ cười này ở trong mắt An Ninh là một nụ cười đầy bí hiểm, dường như đã tính trước được mọi việc.

Một giây kia, cô đột nhiên cảm thấy hắn chính là người đàn ông có thể bảo vệ cô mãi mãi.

Một đường ngồi xe đi đến phủ Tư lệnh, An Ninh không thể nào tưởng tượng được cuộc đời này của mình lại có thể được ngồi trên xe chuyên dụng của phủ Tư lệnh, càng không nghĩ tới mình có thể có cơ hội được bước vào phủ Tư lệnh màu trắng hoa lệ này, thế nhưng lại là với tình cảnh và thân phận xấu hổ như vậy.

Xe vẫn dọc theo con đường xi măng bằng phẳng tiến vào cửa lớn, cuối cùng chỉ có một mình Ngô Hàm Phong bị mang đi, những người liên can khác đều phải đợi ở sân trước rộng rãi sáng sủa.

Cũng không biết đã đợi bao lâu, chân An Ninh đã đứng đến mức có chút run lên, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì như cũ. Cô ngẩng đầu nhìn Thiệu Trác, hắn kéo tay cô cười ấm áp, “Không có chuyện gì đâu, đợi một chút là có thể rời đi rồi.”

An Ninh có chút lo lắng gật đầu, cũng không biết Ngô Hàm Phong thế nào rồi!

Qua khoảng hai tiếng đồng hồ sau, An Ninh nhìn thấy Ngô Hàm Phong đi từ trong ra, trong lòng cô có chút kích động, đang muốn thở ra một hơi, lại không nghĩ rằng phía sau hắn còn có hai vệ binh đi theo. Sau đó lại có vài người bị dẫn ra, hình như đều là những nhân vật có quan hệ rất gần gũi với Ngô gia.

Nhưng bọn họ vẫn không quay lại sân trước, mà là bị dẫn qua một hướng khác.

Lúc An Ninh nhìn qua trùng hợp Ngô Hàm Phong cũng nhìn sang đây, anh cho cô một nụ cười an tâm, giống như đang nói: “Không có chuyện gì hết, kiên nhẫn đợi một chút.”

Kỳ thật An Ninh cũng không hiểu rõ cách đối nhân xử thế của Ngô Hàm Phong cho lắm, nhưng cô tin Thanh Thiển, người có thể khiến nàng xem trọng và bận tâm nhất định không phải là phàm phu tục tử.