Suzui tiến lại dàn loa, vuốt màn hình tắt nhạc. Cậu ta mím nhẹ môi rồi nói to. "Bài nhảy của câu lạc bộ về cơ bản là ổn rồi. Minami lưu ý tập cho chắc động tác hơn nữa là được. Với cả thằng Kenta hay quên đoạn hất đầu lắm đó nhé."
"Rồi, tớ về sẽ tập lại." Có mấy đứa nhao nhao đáp.
"Cả Ameka nữa." Yumi hất nhẹ kính. "Hôm nay cậu nhảy không mạnh lắm. Ngày mai diễn là phải khác nhé."
"Ừ..."
Cô đáp yếu ớt, rồi mắt trùng xuống một lần nữa. Hôm nay tổng duyệt lại bài, cô lại không tài nào tập trung được.
"Ameka, tớ với Takashi đi mua vài thứ lặt vặt, cậu đi cùng không?" Đang soạn ba lô chuẩn bị ra về, chợt Tsubasa hớn hở chạy lại, nhìn cô cười tươi.
Coi cái mặt ửng hồng kìa...
"Đi để làm kì đã cản mũi hả?" Ameka giở giọng bông đùa. "Khỏi đi."
Tsubasa nhún nhẹ vai, chép miệng ra chiều miễn cưỡng. "Thế thì về cẩn thận nhé. Ngày mai là prom chia tay rồi ấy."
Cô gật đầu, rồi vẫy tay tạm biệt. Từng nhóm bạn lần lượt rời phòng thể dục, phút chốc lại chỉ còn một mình cô. Hôm nay, không ai đợi cô cùng về.
Cũng hơi thiếu một chút...
Ameka xách ba lô lên, ngắt quạt và điện rồi lững chững bước ra ngoài.
Ba năm thanh xuân của cô sắp hết rồi, học viện Kouka này sắp phải tạm biệt rồi. Chỉ ngày mai nữa thôi...
Nhưng dường như có một điều gì đó còn khiến cô lưu luyến và đau lòng hơn cả ngôi trường này nữa...
Ameka thở dài, ngoái đầu nhìn dãy nhà dần trở nên nhỏ lại theo từng bước cô rời ra xa. Mấy ngày này trôi qua, thật sự rất không đầy đủ. Sâu trong lòng cô cứ canh cánh một khoảng trống mà dù có cố đến mức nào cũng không thể khỏa lấp.
"Kiba..."
.
.
.
"Ameka, tớ đang ở sân bay. Ba tiếng nữa sẽ về tới Tokyo." Anh dịu dàng nói với cô trong điện thoại.
Ameka khẽ run lên một đợt. Cả chân cô bất giác vô lực, khuỵu xuống, sống lưng lạnh toát mồ hôi, cổ họng nhất thời nghẹn cứng.
"Thằng quỷ, còn tưởng cậu biến mất luôn, không xuất hiện nữa..."
Ameka chớp mắt liên tục, nỗi sợ trong lòng dường như được trấn an một lúc. Gần hai tuần qua, anh không lên mạng chat. Cô gọi điện cũng không được, gửi tin nhắn liên tục không nhận được hồi âm. Dù bằng cách nào cũng không thể nhận được một lời hẹn từ anh.
Từ partner của cô...
"Ameka?" Thấy cô im lặng không nói gì, anh gọi tên cô lần nữa.
"Ừm?" Lẳng lặng đáp...
"Ba giờ chiều tớ qua nhà chở cậu đi make up nhé. Hôm trước đã hứa rồi."
"Có mệt không?"
"Gì?"
"Vừa xuống máy bay đã đi cùng tớ liền, cậu không muốn về nhà chợp mắt một giấc đến tối rồi hẵng tới cho khỏe hơn sao?"
Ameka ấp úng nói, ánh mắt lộ rõ vạn tia lo lắng.
Cô rất muốn gặp anh ngay lập tức, muốn đấm vào bụng anh thật mạnh như để giải tỏa hết mọi áp lực và buồn phiền tích tụ những ngày anh vắng mặt. Nhưng chẳng hiểu sao lại muốn để anh nghỉ ngơi nhiều hơn.
Kiba im lặng một lúc, rồi khẽ thở một hơi. Không gian yên tĩnh tới mức cô cảm nhận rất rõ hơi thở của anh phảng phất bên tai mình.
"Ameka, sáng mai tớ bay sang Mĩ rồi. Tớ nghĩ là tớ muốn được ở bên cậu lâu hơn nữa, nên sẽ không mệt đâu mà."
Tim cô lệch đi một nhịp, rồi dần dần thoát khỏi nhịp đập, nhanh dần mạnh dần tới mức khiến cô ngạt thở.
"Vậy được, tớ đợi cậu..."
Cô không muốn đả động tới chuyện anh sẽ đi du học, không muốn nhắc tới sự thật là ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng cô được ở cạnh anh, và không biết tới bao giờ mới có thể được cầm tay anh thêm một lần nữa.
.
.
.
Bước chân vội vàng loạng choạng chạy xuống cầu thang, Ameka vấp chân suýt ngã.
"Đi đứng cẩn thận chút." Mẹ cô ngồi xem TV ở phòng khách chứng kiến liền thở dài. "Sao vội vàng thế?"
"Mẹ mẹ, tối nay con có prom chia tay trên trường, chắc là sẽ về muộn nha. Con cũng không ăn tối nữa." Cô quơ cái áo khoác treo trên móc gần cửa, xỏ vội vào đôi giày thể thao màu trắng tinh, nói gấp gáp.
"Mẹ biết rồi, nhưng bảo thằng Kiba đưa về tận nhà nhé. Tối muộn đừng đi một mình, nguy hiểm."
"Dạ, con đi đây." Động tác vội vã, cô gật đầu rồi lao thẳng ra ngoài.
...
"Xin lỗi, tớ xuống muộn. Cậu đợi lâu không?" Vừa thấy anh đứng dựa người vào moto nghịch điện thoại, cô đã gấp gáp chào.
"Không sao. Do tớ tới sớm trước hẹn thôi. Lên xe đi."
Anh cất điện thoại, điềm nhiên cười. Rồi cầm mũ bảo hiểm đưa cho cô, leo lên xe.
Ameka gật nhẹ đầu. Tim bỗng nhiên đập rộn ràng. Hai tuần rồi, con người này biến mất không dấu vết khiến đầu óc cô không khi nào yên, cứ nghĩ về thật nhiều. Cô leo lên sau xe anh, níu nhẹ vào áo khoác.
Kiba phóng xe êm ru trên con đường vắng vẻ trong khu dân cư. Ameka tự nhiên khó thở. Bóng lưng này vẫn luôn quen thuộc, mùi hương này cùng gió trêu đùa khứu giác cô. Cô ngước nhẹ đầu nhìn anh, anh không nói gì, chỉ chăm chăm lái xe đưa cô đến studio đã hẹn trước để trang điểm.
"Chúng ta mới tập đàn hát chung có một lần, liệu có thể phối hợp tốt không?" Ameka e dè hỏi.
"Ameka biết tone giọng của tớ rồi đúng không? Cậu sẽ làm tốt thôi." Anh cười nhẹ trấn an. "Đừng nghiêm trọng mọi thứ quá, cứ thoải mái mà tận hưởng."
Cô không đáp, gật nhẹ đầu, rồi từ từ ngả lên lưng anh. Thật sự, thật sự rất muốn dựa dẫm...
Cái cảm giác an toàn chết tiệt này...
.
.
.
Takashi và Tsubasa đã đến studio từ trước đó. Studio này là của họ hàng nhà Takashi, hôm nay hầu như không có khách, chỉ có mỗi Tsubasa và Ameka đến make up đi dự prom.
"Make kiểu này có hơi đáng sợ không Ameka?" Vừa thấy cô đến, Tsubasa đã hí hửng chìa màn hình điện thoại ra. "Tone này mà lên nhảy thì ngầu hết nấc, nhưng mà nhảy xong thay váy prom thì có hơi ghê nhỉ..."
"Ừ..." Ameka miễn cường cười. "Đừng make tone đó."
"Geez!" Cô bạn bĩu môi không phục, ngồi phịch xuống ghế, buông thõng vai rồi nói với chị chuyên viên make up một cách chán chường. "Make up theo ý chị đi."
"Em cũng thế." Cô cười tươi rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.
Takashi bước ra từ phòng thử đồ, chỉn chu trong chiếc sơ mi tối màu và chiếc quần âu rất đẹp mắt.
"Sao nào, Kiba? Hợp không?" Takashi cười hớn hở.
"Hợp phết, phu nhân chọn hả?"
"Ai là phu nhân chứ?" Chuyên viên trang điểm vừa tán kem nền lên da Tsubasa chưa dứt đã bị cô nàng gào lên như hổ dữ. "Đây là studio của gia đình Takashi đó, coi chừng chuyện đến tai phụ huynh thì sau này tớ bị xét nét chết mất."
"Không sao, mẹ anh biết em rồi." Takashi cười ngây ra hạnh phúc. "Còn khen em xinh với nhìn lanh lợi ra phết."
Tsubasa đương nhiên được phen ngượng chín mặt tới muốn nổ tung. Ameka lăn ra cười ha hả.
"Đúng rồi, Kiba. Sao đi du học lại không nói bọn tớ một tiếng?" Đột ngột sực nhớ ra, Tsubasa liền chau mày hỏi ra vẻ trách móc. "Quyết từ bao giờ đấy?"
"Hai tháng trước." Kiba cười, có chút gượng gạo. "Tớ cũng định nói cho các cậu, nhưng loay hoay mãi không biết mở lời ra sao..."
"Thằng ngốc này." Takashi đấm thụp vào bụng anh, nghiến nhẹ răng. "Rồi sao? Bao giờ bay?"
"Sáng mai..."
"Gì!? Gấp thế?"
Lưng Ameka như có một dòng điện xẹt ngang. Cảm giác máu trong người lưu chuyển nhanh tới dữ dội, trái tim đập không theo nhịp nữa mà loạn xạ hết cả lên.
"Xin lỗi." Kiba cười ngây ngốc trước vẻ mặt bực dọc xen lẫn buồn rầu của mấy đứa bạn, thật lòng cũng rất bối rối và khó xử. "Lát nữa prom xong đi ăn nhé. Hôm nay sinh nhật tớ."
"Đương nhiên rồi, cái này thỏa thuận từ trước rồi." Tsubasa thở dài bất lực rồi nói. "Mà đừng đưa bọn này vào mấy chỗ sang trọng đắt tiền, ngột ngạt lắm."
"Ơ, tớ định đưa các cậu đến nhà hàng tầng thượng tòa nhà Century City..."
"Bỏ đi, mấy chỗ đó đốt tiền chứ chẳng ngon lành gì cả." Tsubasa nhún vai. "Thế thì đi ăn hải sản đi. Có một quán bình dân mà chế biến ngon cực."
Kiba nghe đến hải sản liền sáng mắt. "Tớ sao cũng được, tùy các cậu thôi."
Takashi giơ hai tay lên. "Quy thuận bà xã, vạn đời bình yên."
Liền bị cả bọn bật cười.
"Còn Ameka..."
"Được thôi." Cô quay lại, cười tươi. "Ăn gì cũng được, bên cạnh các cậu là được."
Cả bọn gật đầu nhìn nhau cười, tự nhiên không khí trùng xuống hẳn.
"Tiếc thật, cứ nghĩ là lên đại học bốn đứa mình vẫn được sống chung một thành phố, không ngờ Kiba lại lựa chọn du học." Tsubasa ngồi yên lặng để cho chuyên viên múa cây cọ trên mặt, buồn chán nói.
"Tớ sẽ về mà, không biến mất được đâu." Kiba cố gắng trấn an. Anh biết thừa việc anh đi du học một cách đột ngột sẽ khiến cả bọn thất vọng nhiều.
"Ngày kia là trường đại học thiết kế mà Ameka đăng kí vào sẽ diễn ra kì thi tuyển sinh ấy." Takashi sực nhớ ra. "Trường kinh tế của tớ và Tsubasa tận tuần sau cơ."
"Ameka, thi tốt nhé." Kiba liền vỗ nhẹ vai cô, cười.
Cô không đáp, chỉ gật đầu nhẹ, nhưng sâu trong lòng như có hàng nghìn con sóng nối đuôi nhau cuộn trào dữ dội, lớp ra bên ngoài run nhẹ như có dòng điện chạy ngang.
Ba tiếng trôi qua thì việc chuẩn bị của bốn đứa đã xong xuôi. Tsubasa và Ameka mặc sẵn trang phục để biểu diễn, còn mang theo váy để thay sau. Hai chiếc xe moto đồng loạt nổ máy rời studio.
.
.
.
Bài nhảy của câu lạc bộ kết thúc, từng đợt vỗ tay rào rào nổi dậy. Ai nấy đều hét lên đầy cuồng nhiệt vì màn biểu diễn máu lửa và nhiệt huyết.
"Trời ơi, Futaba ngầu quá đi!"
"Tớ chẳng rời mắt được khỏi Futaba và Ameka quá. Hai người họ tuyệt thật sự. Nhìn bài nhảy đôi tự nhiên thấy họ rất là đẹp đôi."
"Tớ thấy Futaba và Ameka còn hợp hơn Futaba và Sanka ấy. Nhưng mà Ameka đi cùng Kiba cũng rất đẹp đôi. Trời ạ, Ameka số đỏ quá đi!"
"Futaba và Ameka chiếm hết spotlight bài nhảy mất rồi. Ameka nhảy sexy dance thật sự rất ngầu."
Học sinh rào rào bàn tán về bài nhảy, mà lượng lớn sự quan tâm lại đổ dồn vào hai người đứng ở vị trí center. Căn bản vì đã từng yêu, đã từng chia tay, rồi lại tái hợp vào bài nhảy cặp trong khi đều đã có đôi mới thật khiến mọi người không thể làm lơ.
Futaba bước xuống, liền đi về phía Sanka đang đứng cầm áo khoác của anh, mặt giận dỗi.
"Em sao thế?" Futaba thở dài.
"Anh còn hỏi em sao à? Em ghen đấy. Anh xem, cả hội trường đều ca ngợi anh và Ameka đẹp đôi, em không thích tí nào. Em đã bảo em không muốn anh và cô ta nhảy đôi rồi, ai cũng được, sao lại là cô ta chứ?" Sanka bực dọc tuôn một tràng, đôi vai lắc nguầy nguậy.
Anh khẽ thở dài, rồi xoa đầu cô. "Được rồi, lát nữa sẽ khiêu vũ với em, lấy lại spotlight cho em được không?"
Sanka im lặng, cũng xem như là hơi thuận ý. "Lát nữa sẽ công bố King và Queen của khóa mình, em muốn đó là anh và em. Bên nam anh và Kiba số phiếu cao nhất, theo sát nút nhau. Nhưng bên nữ số phiếu của em lại vượt xa vị trí thứ hai là Ameka. Em tin bọn mình chính là King và Queen của năm nay."
Nhìn thấy sự vui vẻ hiện lại trên gương mặt của Sanka, Futaba mới nhẹ nhõm chút ít.
"King và Queen sẽ mở màn cho màn khiêu vũ hằng năm đấy. Futaba, lúc đó bọn mình thật sự sẽ rất nổi bật."
Sanka vẫn huyên thuyên, anh không nói gì chỉ mỉm cười nhìn cô.
"Anh đi thay đồ đã."
Câu lạc bộ nhảy sau khi biểu diễn xong đều lũ lượt kéo nhau vào nhà vệ sinh thay về đồ dạ hội. Cả hội trường dần dần ồn ào trước màn biểu diễn của các câu lạc bộ khác.
.
.
.
"Trời ơi, Ameka, đôi giày này đẹp quá." Minami trầm trồ kêu lên khi thấy Ameka bước ra từ buồng thay đồ trong bộ váy màu trắng rất xinh xắn. Nhưng nổi bật nhất vẫn là đôi giày có ruy băng nơ trắng và nhũ màu bạc, rất lấp lánh và nổi bật trong buổi tối.
Nghe tiếng trầm trồ, mọi người đều dán mắt vào đôi chân lấp lánh của Ameka.
Sanka đi vào phòng vệ sinh thay đồ cùng Futaba, trong lúc đứng đợi anh lại vô tình chứng kiến sự ngưỡng mộ dành cho đôi giày của Ameka, cặp chân mày khẽ nhíu lại một chút.
"Trời ơi, đôi này là mẫu mới nhất của Chanel luôn, bữa tớ thấy trên bìa tạp chí ấy, giá không hề dễ thương tí nào." Tsubasa cũng trầm trồ. "Sao đợt này giàu thế?"
"À ừm, cái này là Kiba tặng..." Ameka ấp úng.
"Trời mẹ, phóng tay ghê!" Nghe tới cái tên Kiba, cả bầy con gái liền nhao nhao lên.
"Và đôi này cũng là tự tay cậu ấy chọn." Tự nhiên, Ameka rất muốn khoe khoang. Đương nhiên là sau mỗi câu cô kể, cả bầy liền xôn xao ca ngợi.
Sanka đứng một mình ở bên kia, mặt xịu xuống. Cô cũng biết ghen tị chứ, ghen tới chết mất. Cô thích Futaba từ năm nhất, nhưng không dám tỏ tình, cuối cùng lại bị Ameka, vốn chẳng yêu thương gì anh, nẫng tay trên. Sau khi chia tay cô mới có can đảm tỏ tình với anh, lại được anh chấp nhận, liền rất hạnh phúc. Nhưng tính ra, cô cũng chỉ là người đến sau Ameka.
Futaba nhà không giàu có như Kiba, nên chẳng bao giờ tặng được cô quà đắt tiền. Anh tính cũng chẳng tinh tế, nên quà tặng thường là anh để cô chọn, rồi anh thanh toán. Bây giờ đứng đây, nghe Ameka hãnh diện về Kiba, cô liền thấy tủi thân.
Lần trước đi mua hàng lại cùng đụng mặt, cô luôn ra vào cửa hàng giá cả bình dân, nên nhìn Kiba với Ameka cứ dắt nhau ra vào các brand đắt tiền tự nhiên cũng thấy chạnh lòng.
"Anh xong rồi." Futaba bước ra từ nhà vệ sinh nam, tiến tới chỗ cô. "Sanka, em thắt được caravat..."
Anh còn chưa dứt lời, Sanka đã xịu mặt bỏ đi, khiến anh đứng nhìn ngây ngốc.
Futaba thở dài, lại giận dỗi gì rồi...
.
.
.
"Nhìn thế nào?" Ameka đứng trước mặt Kiba, nhỏ nhẹ nói.
Anh ngây ra một lúc. Dù lần trước cùng cô đi chọn đồ, cũng cùng cô đi trang điểm, nhưng chẳng hiểu sao vẫn hết sức ngỡ ngàng. Chẳng biết là do ánh đèn, hay do lòng anh nữa.
Chiếc váy trắng dài đến đầu gối, bồng bềnh. Cổ váy trễ vai, để lộ xương quai xanh gợi cảm. Chiếc vòng cổ chocker trắng, đôi hoa tai cùng chiếc nơ trắng thắt hờ đằng sau tóc càng tôn lên sự xinh đẹp của cô. Tóc đen dài, xoăn sóng nước, đôi môi màu đỏ mọng nước như quả cherry. Ameka vừa dịu dàng, đoan trang, nhưng cũng rất đỗi gợi cảm, quyến rũ.
"Không khen đâu." Kiba cười nhẹ, tiến đến chỗ cô. "Đi loanh quanh hội trường ăn buffet nhé, nhảy xong chắc mệt rồi đúng không?"
Cô gật đầu ngoan ngoãn, rồi cùng anh lại ăn.
"Geez! Đẹp đôi thế?" Từ đằng sau vang lên giọng của Miyazaki học ở lớp D, có quen biết chút ít với Ameka. Miyawaki giở giọng bông đùa. "Yêu nhau rồi à?"
"Đồ ngốc này!" Ameka đỏ mặt phủ nhận. "Bọn tớ là partner thôi."
"Không, ánh mắt hai người nhìn nhau đắm đuối thế, chắc chắn có gian tình." Miyazaki nhún vai. "Chắc sắp yêu rồi đấy, khi nào yêu báo tiếng nhé."
Nói rồi cứ thế rời đi để cho Ameka cứng họng không thể làm gì.
Biết là Miyazaki không có ý xấu, nhưng nói điều này vào lúc giữa cô và Kiba có vấn đề thì thật sự là rất khó xử.
Ameka e dè nhìn Kiba, cười ngây ngốc, gượng gạo.
"Này, takoyaki." Nhưng anh không mấy bận tâm, nâng lên cho cô một đĩa nhỏ. "Cậu thích takoyaki đúng không?"
Ameka gật đầu, rồi nhận lấy cái đĩa, bỏ một cái vào miệng.
"Cậu không ăn à?" Thấy anh chỉ đứng nhìn cô ăn, cô liền ngạc nhiên hỏi.
"Không, lát nữa tớ còn phải hát. Nhịn đói một chút tớ hát sẽ tốt hơn."
"À, okay." Cô gật gù, rồi gắp một miếng mì trộn bỏ lên đĩa của mình. Tiết mục đàn hát của cô và Kiba diễn ra vào gần cuối, nên chắc anh sẽ nhịn rồi lát nữa đi ăn hải sản cùng cô và Takashi, Tsubasa luôn.