Chương 4: Bạn thân

Bờ sông này, là nơi mà cô và Futaba lui đến nhiều nhất lúc hai người còn yêu nhau. Ra ngoài này chẳng có gì chơi nhiều như đi công viên giải trí hay trung tâm thương mại, nhưng rất thoáng đãng và thư thả. Lần nào bị áp lực cuộc sống lại rủ nhau ra đây ngồi, ăn một cây kem hoặc một phần takoyaki, rồi dựa vào nhau ngồi tới tối mới về.

Kiba và Ameka mỗi đứa cầm một ly trà hoa quả, đi bộ vẩn vơ dọc bờ sông. Tối nay là thứ bảy, các đôi yêu nhau đi dạo ở đây rất nhiều, thế nhưng lại không quá ồn ào bon chen, vẫn giữ được chất gì đó trang nhã và thư thả.

Ameka liền giật mình, có khi nào nhìn cô và Kiba bây giờ rất giống một đôi không?

"Kiba này..." Đột ngột Akame cất tiếng hỏi. "Cậu được nhiều cô gái theo đuổi như thế, điều kiện cũng tốt, chẳng lẽ suốt mười tám năm lại chưa một lần muốn thử cảm giác yêu đương sao?"

Anh bị câu hỏi của cô làm bất ngờ, nhất thời không biết trả lời ra sao, nên đành im lặng nhìn cô trân trối.

"Như tớ ấy, tớ tỏ tình Futaba cũng chỉ là chút cảm nắng nhất thời, chưa phải là thích, nhưng lại muốn biết yêu đương sẽ ra sao. Tớ thật sự tò mò cảm giác được một người con trai quan tâm, được đường đường chính chính công khai một mối quan hệ. Tớ rất tò mò khi ôm sẽ thế nào, khi hôn tạm biệt ở ga tàu điện ngầm sẽ lãng mạn ra sao. Tất cả mọi cảm giác tò mò đó thúc giục tớ tiến tới một mối quan hệ yêu đương chớp nhoáng với Futaba. Còn cậu, chẳng lẽ không tò mò sao?"

Ameka nói một tràng, rất dài. Vẻ mặt cũng rất bình thản và điềm tĩnh. Cô uống một ngụm trà hoa quả, rồi ngẩng đầu nhìn anh, mắt mở to tròn đầy mong đợi.

"Tớ không tò mò."

"Thế à..." Câu trả lời của Kiba khiến Ameka nhất thời hụt hẫng. "Tớ chỉ là vì chút tò mò đó làm cho mình hành động bồng bột. Giá mà tớ không yêu đương với Futaba, thì giờ tớ cũng đã không thích cậu ta nhiều đến thế, và cũng sẽ không có những khoảnh khắc dằn vặt như lúc này."

Anh đương nhiên biết rất rõ, rất rõ diễn biến tình cảm của Ameka. Tuy phức tạp, nhưng dễ hiểu lắm.

"Nếu cậu ngay từ đầu chỉ là cảm nắng Futaba, vậy tại sao không tỏ tình một người cậu thích thật sự?" Tự nhiên, anh muốn hỏi cô câu này, một câu hỏi anh ấp ủ trong lòng từ rất lâu. "Ameka, trước Futaba, cậu có thật lòng thích một người nào không?"

...

"Tớ thích cậu, Kiba." Ameka cười rạng rỡ.

Tim anh lệch đi một nhịp, cứng đờ. Đôi mắt mở to không dám chớp, vì chỉ sợ chỉ cần anh lơ đễnh một chút thôi, bờ sông này, màn đêm này, và cả Ameka, đều sẽ biến mất tựa bong bóng.

"Tớ đã từng thích cậu, nhưng có lẽ cậu không nhận ra." Cô nói nhẹ bẫng, rồi nâng li trà lên uống một ngụm nữa. Quế thơm và cay, nồng trong miệng, mùi xông lên tận mũi. "Nhưng mà yêu Futaba xong, tự nhiên không thích cậu nữa. Thật may đấy."

Cô nói nhẹ nhàng, như không có gì, không có chút gì lo lắng, sợ hãi. Rất bình thản, rất điềm nhiên, đến đáng sợ.

"Sao lại may?"

"Tớ chỉ nghĩ là nếu tớ vẫn còn thích cậu, cậu sẽ không tiếp tục làm bạn tốt với tớ nữa." Ameka nghiêng nhẹ đầu. "Có lẽ cậu thắc mắc lí do tại sao tớ hồi đó không nói với cậu. Vì thích bạn thân ấy, đáng sợ lắm. Vừa muốn tiến lên một mối quan hệ hơn nữa, nhưng cũng sợ mất đi những gì đang có, như thể một ván bài đặt cược vậy. Nếu như nói tớ lựa chọn yêu Futaba để quên cậu, có lẽ cũng không sai."

Kiba im lặng, ánh mắt tối đen đi, yết hầu chuyển động nhẹ.

Thái độ của cô có thể điềm nhiên tới như vậy, anh cũng biết thừa là cô không còn thích anh nữa rồi. Đơn thuần, là bạn thân, thế thôi.

"Cậu không thấy mối quan hệ bạn thân khác giới rất lạ thường sao?" Kiba cười nhẹ, lắc lắc li trà để đá lạnh tan ra. "Tại sao lại tồn tại một loại quan hệ, không giống bạn bè, cũng không giống người yêu? Chúng ta chơi với nhau, có những thứ không thể tự tin suồng sã như anh em nối khố, cũng có những thứ lại ở mức chênh vênh nửa vời, vừa giống người yêu, vừa không giống. Cũng như việc tớ và cậu ở đây lúc này, hẳn ai cũng nghĩ chúng ta là người yêu, thật ra lại chỉ là một loại quan hệ không thể gọi tên thôi..."

"Tớ đã từng nghĩ giống cậu, hồi còn thích cậu ấy." Ameka nhanh nhảu cắt ngang lời anh. "Bây giờ tớ không nghĩ nhiều như thế nữa."

Anh thở hắt ra một hơi.

"Ameka, có lẽ vì việc tớ chơi với cậu là lí do lớn nhất để tớ không hề tò mò về cảm giác yêu đương." Kiba nhìn thẳng vào mắt cô, nói bằng giọng điệu rất nghiêm túc. "Đi xem phim riêng hai đứa, đi ăn uống, đi chơi riêng. Cầm tay, ôm ấp, tựa đầu vào nhau ngủ, nhắn tin mỗi tối cho tới khuya. Những thứ cậu tò mò, tớ đều cùng cậu trải qua rồi, nên tớ không tò mò về việc nếu tớ có bạn gái sẽ ra sao nữa."

Một cơn gió lạnh thổi qua, mái tóc đen của Ameka bay lên cùng với gió. Cô đứng ngây ngốc, nhìn anh trân trối, thật sự không biết phải làm gì nữa.

"Vậy cậu vừa có bạn thân khác giới, vừa yêu đương rồi, cảm giác có khác nhau không, Ameka?" Anh điềm nhiên hỏi tiếp. "Ý tớ là, lúc ở với tớ và lúc ở với Futaba, cậu có cảm nhận gì?"

"Hôm nay cậu lạ thật đấy, Kiba." Ameka bật cười, một nụ cười gượng gạo nhưng cũng mang chút gì đó da diết bối rối. "Cậu nói những điều không giống cậu chút nào."

Anh không đáp, cô cũng im lặng hồi lâu.

"Cảm giác khác, Kiba." Ameka điềm nhiên cười, ánh mắt lóe một tia sáng hoài niệm. "Hồi còn thích cậu, tớ luôn muốn được gần cậu hơn, được hiểu cậu nhiều hơn, đó cũng là cảm giác lo sợ như rằng ngày mai ngủ dậy tớ sẽ đánh mất cậu. Lúc yêu Futaba, đó là một mối quan hệ được thừa nhận, tớ lại có cảm giác an toàn, tự tin sẽ không để vuột mất. Còn bây giờ, xác định được mối quan hệ đối với cậu là tình bạn đơn thuần, tớ chỉ nghĩ tớ cần phải trân trọng cậu, và đối xử với cậu bằng tất cả sự chân thành thôi."

Anh thả ly trà hoa quả đã uống cạn chỉ còn đá lạnh vào thùng rác, rồi ngồi xuống ghế đá dọc đường.

"Tớ say rồi, Ameka." Anh mỉm cười, rồi một lực nắm lấy tay cô kéo cô ngã nhào vào lòng anh.

Bước chân Ameka loạng choạng, theo quán tính ngã xuống, giây sau đã ngồi trọn trên đùi Kiba. Cô chưa kịp chớp mắt, một nụ hôn rất ngọt rơi lên môi cô, mãnh liệt, và cũng rất dịu dàng.

Ameka cựa quậy, muốn đẩy anh ra, nhưng cô không khỏe bằng anh, cứ thế phó mặc cho anh gắt gao giữ lấy.

Mấy phút sau, Kiba từ từ buông môi cô ra, giọng khàn đặc. "Ameka, bây giờ tớ tò mò cảm giác hôn một cô gái. Cậu sẽ không muốn tớ chớp nhoáng gật đầu với một cô gái khác giống như cậu đã từng đúng không?"

Ameka nhướn mày, kinh ngạc nhìn anh.

"Ameka, cậu thích tớ, thêm một lần nữa, được không?"

"Cậu đúng là say thật rồi, Kiba." Cổ họng cô nghẹn cứng, mặt đỏ bừng, đôi mắt ầng ậc nước luống cuống đứng dậy, toan lùi ra. Nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt cổ tay cô, tuyệt đối không muốn buông.

"Ừ, nhưng khi say, chính là lúc con người ta thật lòng với bản thân mình nhất."

Ameka nghẹn cứng họng, cứ ấp úng nói không thành tiếng. Cô đứng trân trối, hai tay vò gấu váy đồng phục nhàu nhĩ, chân cứ nhịp nhịp trên mặt đất không yên. "Kiba, tớ sợ yêu rồi."

Cô lại muốn chạy trốn...

"Muộn rồi, cậu về cẩn thận." Cô vội vàng bỏ lại một câu, rồi như một cô gái điên vội vàng bỏ chạy khỏi chỗ đó.

Nói cô hèn nhát cũng được, nói cô yếu đuối cũng được, cô chỉ là muốn chạy trốn. Cô không còn đủ tự tin đối diện với Kiba thêm nữa, nhất là khi mắt cô đã ầng ậc nước rồi.

Kiba thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu nhìn lên trời. Trời đêm nay thật tối, không có sao, cứ mờ mịt, mây bay giăng mắc che luôn cả mặt trăng đáng lẽ sẽ rất tròn. Gió lạnh vẫn cứ thổi.

Anh giơ tay lên bắc ngang trán, cười lạnh. "Ameka, còn cảm xúc của tớ, lại chính là hối hận. Hối hận vì không biết trân trọng cậu, hối hận vì ngày cậu còn thích tớ, tớ đã nghĩ là cậu sẽ mãi thích tớ, nên cứ thờ ơ, cố tình không nhận ra. Đến ngày cậu buông tay tớ chạy theo một thằng khác, tớ đã trách mình rất nhiều. Lúc cậu quay về cạnh tớ, tớ đã nghĩ sẽ không để mất cậu thêm lần nào nữa, nhưng lần này cậu lại không tin tưởng cầm tay tớ. Ameka, thật sự tớ rất hối hận..."

.

.

.

Hôm nay, Kiba nghỉ học.

Cô với Kiba là bạn cùng bàn, sau chuyện tối qua cô thực sự đã rất bối rối. Dành cả một đêm để tập đối diện với anh sao cho đỡ mất tự nhiên, kết cục hôm nay anh lại không tới trường.

Ameka lên Line vào chat box riêng với Kiba, đắn đo mãi mới nhắn gửi một câu.

[Ameka] "Thầy chủ nhiệm phát phiếu khảo sát dự định cho tương lai, sáng mai phải nạp. Tớ cầm phiếu cho cậu đây rồi, chiều tan học xong tớ mang qua nhà cho cậu nhé."

Nửa tiếng sau, anh mới hồi âm.

[Kiba] "Cậu đưa cho Takashi, khỏi đi lại ngược đường."

"Cũng có ngược đường lắm đâu, cậu đúng là muốn tránh mặt tớ rồi." Ameka thở dài thầm nghĩ.

Mà nghĩ lại, một thằng tự tôn cao như Kiba, chắc hẳn giận cô rồi. Đêm qua cũng coi như là cô từ chối anh, anh liệu sẽ chấp nhận sao? Càng nghĩ, cô càng đau đầu tới vò đầu bứt tóc.

Uể oải cầm tờ phiếu trống, cô đẩy ra bàn sau cho Takashi, chép miệng. "Chiều cậu mang qua nhà cho Kiba nhé."

Takashi thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu đồng ý.

.

.

.

"Ameka và Futaba nhảy thật sự quá tốt rồi." Yumi trầm trồ ca thán. "Center giao cho hai người đúng là không sai tí nào."

Suzui cũng gật gù. "Công nhận, phối hợp thuần thục ghê."

Mọi người tập suốt hai tiếng đồng hồ, đều đã mệt nhoài, liền kéo nhau ngồi xuống sàn ăn vài miếng hoa quả và uống nước cho lại sức. Đang loay hoay kiếm đồ trong ba lô, chợt Futaba bước đến ném khăn cho Ameka.

"Cảm ơn." Cô khách sáo đáp, nhận lấy chiếc khăn, thấm qua loa.

"Cậu... hết cảm giác đặc biệt với tôi rồi à?" Futaba đột ngột hỏi một câu rất lạ.

"Gì?" Ameka suýt nữa phun luôn ngụm nước mới uống, trố mắt nhìn anh. "Cậu nói gì cơ?"

"Thấy cậu hôm nay nhìn tôi chẳng khác gì nhìn thằng Suzui hay Shiro." Futaba cười nhạt nhẽo. "Thậm chí còn giống như tôi chẳng tồn tại luôn."

"Cậu thôi ảo tưởng đi." Ameka bực dọc khẽ lườm anh một cái.

Futaba chu môi ra vẻ không phục, liền đứng dậy bỏ ra chỗ khác.

Ameka lặng đi, ngồi bần thân ra, tay nghịch nghịch chai nước. Có lẽ là, cô hôm nay có một mối bận tâm khác, nhiều hơn cả việc mình cần nhảy phối hợp với người yêu cũ như thế nào.

Bận tâm về một người, bận tâm về một mối quan hệ, bận tâm về một mớ cảm xúc rối tung như bòng bong...

Ameka lén trút ra một tiếng thở dài, não cả ruột...

.

.

.

"Ameka, tờ phiếu nguyện vọng của Kiba, không phải là trường đại học công nghệ thông tin, mà chính là du học Mĩ." Takashi hoảng hốt đẩy tở đơn lên trên bàn cô, mặt mày trắng bệch. "Hắn ta không nói gì với cậu à, chuyện đi du học ấy? Mọi thứ được sắp xếp xong xuôi rồi, prom tốt nghiệp xong là sẽ đi ngay."

Chiếc bút bi trên tay rơi xuống đất, kêu leng keng một hồi thật lâu, rồi dừng hẳn.

Dòng chảy thời gian như ngưng lại ở đó...

.

.

.

"Cậu Kiba à, cô Ameka đã đứng đợi cậu chủ suốt ba tiếng rồi. Tôi nói mà cô ấy không chịu về." Nữ giúp việc nhà Kiba e ngại nhìn ra ngoài cổng qua camera giám sát, cẩn thận thưa vào máy điện thoại.

Kiba khẽ thở dài, ánh mắt hơi tối đi.

Anh đâu có ý không gặp cô đâu chứ...

Đêm qua anh mới lên máy bay bay ra Osaka để chào tạm biệt họ hàng trước khi lên đường sang Mĩ du học, đến cuối tuần này mới về. Nữ giúp việc đã báo cho Ameka rồi, mà có vẻ cô ấy không tin, cứ nghĩ là anh trốn tránh không gặp mặt cô ấy.

"Sao cậu không gọi điện cho cô ấy đi? Trời nóng lắm, cô ấy đứng dưới nắng lâu vậy rồi chắc ngã bệnh mất..." Chị giúp việc lo lắng nhìn.

Ameka đứng dựa người vào tường, cứ thế đứng im, lâu lâu giơ tay lên quệt mồ hôi đọng nơi cánh mũi và trán, rồi thở bằng miệng cho dễ chịu.

Chắc nên nói là anh không có gan đối diện với cô?

"Chị mời cô ấy vào nhà đi, để cô ấy đi tìm tôi trong nhà cũng được, không tìm thấy tôi cô ấy sẽ tin thôi."

"Có sao không? Cậu Kiba vốn không thích người khác vào phòng riêng mà..."

"Không sao..." Anh thở hắt ra một hơi. "Nếu là cô ấy, thì không sao..."

"Tôi biết rồi ạ." Chị lễ phép thưa, rồi cúp máy.

.

.

.

Ameka cẩn thận đẩy cánh cửa phòng riêng của anh, bước vào.

Chơi với nhau ba năm, cô đến nhà anh rất nhiều, nhưng tuyệt nhiên chưa một lần được bước vào phòng ngủ của anh. Kiba không thích người khác tự tiện, nhưng bây giờ lại chủ ý cho phép cô làm điều cấm kị.

Mùi đặc trưng của anh rất nồng, trong giây lát phủ chặt quanh người cô.

Phòng rất rộng, khá gọn gàng, không giống như trong tưởng tượng của cô lắm, cứ nghĩ là sẽ bừa bộn giống Takashi thôi. Không biết là anh hay giúp việc dọn, nhưng đều rất ngăn nắp.

"Không lẽ anh đi Osaka thật..." Ameka thẫn thờ thở hắt ra một hơi, ngồi xuống bàn học của anh. Mà nghĩ cũng phải, Kiba không giống kiểu sẽ trốn tránh cô tới mức này.

Cô hụt hẫng tới não nề. Trường đại học công nghệ thông tin là anh đã nói với cô từ đầu năm ba, cô cứ nhớ từ ngày đó tới giờ. Có lẽ việc đi du học mới được quyết gần đây, anh cũng không nói gì với cô, cô cứ đinh ninh lên đại học cả mấy đứa vẫn sẽ tiếp tục sống chung một thành phố.

Chợt điện thoại rung lên.

Ameka giật mình nhìn vào màn hình, thấy tên hiển thị liền đau lòng tới muốn òa khóc.

"Ameka, tớ thật sự là đang ở Osaka." Cô vừa nghe máy, chưa kịp mở lời đã bị Kiba tranh nói trước.

"Tớ biết rồi." Giọng cô nghẹn cứng, nước mắt đã trào ra từ bao giờ, nhưng vẫn cứ cố tỏ ra bình thường. "Tớ chuẩn bị về đây..."

Anh im lặng một lúc, trước khi cô kịp cúp máy, lại vội nói. "Cậu mở ngăn trên cùng của giá sách cạnh bàn học tớ ấy, có một thứ muốn tặng cho cậu. Thế nhé, tớ giờ đi có việc đây."

Cô chưa kịp nói gì tiếp, đầu bên kia đã vọng lại những hồi chuông kéo dài miên man vô tận.

...

Một hộp chocolate màu trắng...

Đúng rồi, ngày mai là Valentine Trắng...

Cô thẫn thờ ngồi xuống, nhìn trân trối không rời mắt vào từng viên chocolate hình trái tim được bày biện rất đáng yêu. Ánh mắt đỏ bừng ầng ậc nước, đôi môi đỏ hồng được thoa lớp son dưỡng nhẹ khẽ chu ra.

Chợt màn hình báo tin nhắn Line tới.

[Kiba] "Tớ đã không định tặng, vì không có can đảm, nhưng có lẽ thứ thuộc về cậu vẫn nên về với cậu. Ameka, đây là câu trả lời cho hộp chocolate cậu tặng tớ vào Valentine Đỏ hồi năm nhất. Sau hai năm, có lẽ muộn, nhưng đây là câu trả lời chắc chắn và thật lòng nhất."

Một hạt nước mắt rơi lên hộp chocolate.

Cô không trả lời tin nhắn của anh, vứt máy ra xa, rồi ôm mặt lẳng lặng khóc. Sao lại trớ trêu như thế chứ? Tại sao ngày cô thích anh, cô đã giả vờ như làm một hộp chocolate cho bạn bè nhưng rất ẩn ý để bày tỏ tình cảm với anh, lại bị anh coi như không có gì. Sau hai năm cô không tặng chocolate nữa, nhưng lại đến ngày không còn thích anh, anh lại hồi đáp cô?

Bây giờ cô không thích anh nhiều như trước nữa...