Futaba khóa cửa phòng thể dục, nhìn theo hai người dắt nhau xuống sân trường. Kiba leo lên chiếc xe moto đậu gần đó, đưa mũ bảo hiểm cho Ameka rồi nổ máy, phóng xe rời trường.
Đứng trên tầng hai nhìn theo, bàn tay Futaba bất giác cuộn lại thành nắm đấm.
Ngày trước, là Ameka tỏ tình với anh trước. Anh lúc đó nhất thời cô đơn, lại muốn thử cảm giác yêu đương với một nữ sinh nổi bật trong trường, đồng ý chỉ sau nửa ngày. Lúc yêu, lại tức giận và ghen tức, bởi anh đủ thông minh để hiểu rõ Ameka tỏ tình anh chỉ vì muốn quên đi mối tình đơn phương thằng bạn thân.
Sinh hoạt chung câu lạc bộ từ năm nhất, Futaba nhìn ánh mắt của Ameka thôi là cũng đủ hiểu cô thích Kiba nhiều đến mức nào. Dù cô luôn miệng phủ định lúc có người trêu chọc, nhưng cũng chẳng qua mắt được anh.
Chia tay, chắc gọi là lòng sĩ diện của một thằng đàn ông, không tự cho phép bản thân thành thứ thay thế của Kiba, nhất là khi anh luôn ganh đua trong sự nổi tiếng tại trường học với hắn.
Chia tay xong, lại được Sanka, một nữ sinh cũng nổi bật trong trường tỏ tình, chỉ đơn thuần nghĩ có khi mình sẽ nổi bật hơn, vội vàng đồng ý chỉ một tháng sau chia tay tình cũ. Anh lại còn hả hê hơn khi biết Ameka còn thích mình nhiều, có khi đã không còn thích Kiba nhiều bằng anh nữa rồi.
Nhưng cứ nhìn Kiba càng thân thiết và gần gũi với Ameka sau chia tay bao nhiêu, anh lại càng bực tức, không thể kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân.
"Sanka, em đâu rồi?" Anh rút điện thoại ra gọi điện cho bạn gái.
"À, em đang đi dưỡng tóc. Anh tập xong rồi hả? Em sắp xong rồi, qua đón em rồi đi ăn được không?"
"Được, em muốn ăn gì?"
"Mì lạnh."
"Nhắn anh địa chỉ, anh qua."
Futaba nhìn tin nhắn đến trong máy, rồi xuống sân trường.
Sanka có hay vòi vĩnh hơn Ameka, đôi lúc hơi phiền nhiễu, nhưng lại không nhàm chán như người yêu cũ. Chắc Ameka là con nhà gia giáo, nên nói gì cũng nghe, chỉ vâng dạ không đòi hỏi gì, lúc nào cũng cười ngây ngốc, chưa một lần nũng nịu hay giận dỗi anh, có lẽ đó là một trong số các lí do khiến anh muốn chia tay.
Chỉ là, Ameka cho anh cảm giác rất yên bình.
Mỗi lần có chuyện phiền lòng, anh chỉ muốn gọi điện cho cô, hẹn cô ra bờ sông ngồi, rồi yên lặng dựa vào vai cô, có bữa ngủ thiếp đi suốt ba tiếng. Cô không nói nhiều, không làm phiền anh, lẳng lặng làm chỗ dựa cho anh, đó đều là những quãng thời gian yên bình nhất.
Futaba giật mình nhận ra mình đang nghĩ về cô quá nhiều, liền lắc mạnh đầu, tự đấm vào thái dương mình, thở hắt ra một hơi kiên cường.
"Không được, nghĩ nhiều rồi."
Bước chân rảo nhanh ra khỏi khuôn viên trường, tiến về salon tóc mà Sanka mới gửi địa chỉ chỉ cách đó vài trăm mét.
.
.
.
"Đoạn này, cậu chơi xuống một tone được không? Hơi cao, tớ không hát được." Kiba đưa màn hình điện thoại cho Ameka, chỉ vào đoạn đầu điệp khúc. Cô gật đầu, chơi vài nốt tùy tiện rồi ngay lập tức đàn được ngay.
Anh thử hát theo, ngay lần đầu tiên đã vô cùng ăn khớp.
Ameka mỉm cười đàn tiếp. Nếu biết trước đã có thể dễ chịu tới mức này ban nãy cô nhất định sẽ không từ chối Kiba. Giọng hát của Kiba luôn ấm áp, khiến cô yên bình rất nhiều, bao nhiêu buồn phiền một chốc đã vơi đi không ít.
Anh cầm cốc nước lên, uống một ngụm, lát sau thả mình xuống giường. "Tập xong lời một rồi."
"Hôm nay nghỉ nhé." Ameka đóng nắp đàn dương cầm lại. "Hôm sau tập tiếp, tớ muốn tập nhảy một chút, không ngày mai tên kia lại lên mặt mất."
Kiba gật đầu, rồi ngả người ra sofa, nghịch điện thoại.
Ameka cởi áo khoác đồng phục bên ngoài, tháo cả cà vạt, xỏ giày thể thao vào, bật nhạc trên ti vi lên.
Nhạc kêu xập xình cả phòng khách, nhưng không có lấy một lời nói giữa người với người.
Ameka đeo băng đô lên, hớt gọn tóc lên trên đỉnh, miệt mài tập nhảy. Mồ hôi vã ra như suối, nhưng dường như cô chẳng biết mệt một chút nào.
Kiba ngồi nghịch điện thoại, lâu lâu ngẩng đầu nhìn cô một chút, toan nói câu gì bông đùa, nhưng nhìn ánh mắt rực lửa của cô lại thôi không nói gì.
Chết tiệt! Tập một mình thì rất tốt, nhưng cô tuyệt nhiên không muốn lại trở thành trò hề trong mắt Futaba thêm một chút nào nữa.
Ameka ngã phịch xuống sàn, thở hồng hộc. Cứ nghĩ đến ánh nhìn lãnh đạm và điềm nhiên như thể cười vào sự bối rối của cô của Futaba ban nãy lại không khỏi tức giận. Cô thật sự, thật sự rất giận.
"Cậu nhảy bớt đẹp rồi." Đột ngột, Kiba lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng.
Cô giật mình quay lại nhìn anh.
"Động tác bị rối ấy, như thể cậu đang cố gắng để nhảy mạnh chứ không phải là tính dứt khoát và chắc nhịp của cậu. Nhìn rất loạn, không thích mắt."
"Gì chứ..." Giọng cô lí nhí.
Cô biết thừa là thế...
"Vì hiện giờ, cậu đang nhảy vì người khác, chứ không phải vì chính cậu. Cậu là đang cố gắng để chiến thắng sự chê cười của Futaba, chứ không phải vì niềm đam mê nhảy thật sự của cậu. Tớ không quen với điều đó."
Ameka cúi gằm mặt, im lặng.
Anh nhẹ nhàng bước đến, cầm theo giấy và một cốc nước đưa cho cô. Kiba ngồi xuống, nhìn cô uống nước, còn mình thì dịu dàng lau mồ hôi vương trên trán cô, xuống giọng. "Ameka, tên đó thật sự không xứng đáng để trở thành mục tiêu cho cậu..."
Lời nói của anh chạm trúng vào trái tim cô.
Tự nhiên cô lại muốn khóc, chốc mặt đã đỏ bừng lên.
Anh nhìn cô, mỉm cười dịu dàng, không nói gì, rồi ngồi hẳn xuống cạnh cô, cứ im lặng như thế.
.
.
.
"Ôi chà, lâu rồi mới thấy Kiba đấy. Đến chơi lâu chưa cháu?" Mẹ Ameka mới đi về cùng chồng, thấy hai đứa ngồi chơi ở phòng khách liền cười niềm nở.
"Cũng được một lúc rồi ạ, cháu định ngồi đợi cô chú với Ameka cho đỡ buồn. Giờ cô chú về rồi cháu cũng xin phép." Kiba liền lễ phép đứng dậy, cúi đầu chào.
"Ở lại ăn kem tươi đã rồi về." Mẹ Ameka nâng lên một hộp kem to bự. "Kem tươi Pháp..."
"Thôi mẹ, cậu ấy sắp phải hát, ăn đồ lạnh đau họng." Ameka liền đứng dậy can. "Vào uống nước ép hoa quả nhé, sẽ có lợi hơn cho cổ họng và giọng cậu."
Anh hôm nay không muốn từ chối, cứ thích nán lại lâu hơn tí nữa, bèn gật đầu.
"Tsubasa và Takashi không lại chơi hả con?" Cha của Ameka bước vào sau, ngó quanh rồi hỏi cho có lệ.
"Dạ không, tối nay tụi nó tăng ca làm thêm. Có mỗi Kiba qua tập đàn cho prom chia tay cuối năm với con thôi."
"Chà, nhanh ghê. Mới đó mà con sắp lên đại học rồi. Kiba thi trường gì cháu?"
"Trường công nghệ thông tin ấy cha." Ameka nhanh nhảu đun nước sôi, luôn miệng.
Kiba im lặng nhìn, không nói gì.
Thực ra lại chính là không biết phải mở miệng nói ra sao nữa...
.
.
.
"Úi, nhảy tốt ghê luôn." Akiko đứng vỗ tay nhìn bài nhảy nữ được hoàn thành một cách hoàn hảo. "Ameka làm center bài này đúng là hợp một cách xuất thần."
"Này Futaba." Minami đứng chống nạnh hét to. "Bài nữ bọn tớ tập xong rồi, ghép nhạc với bài nam được chưa?"
"Okay, đợi duyệt lại đội hình lần nữa đã."
Futaba gật đầu đồng ý, rồi cả team nam đứng vào đội hình, bật nhạc lên.
Mấy đứa bên bài nhảy nữ tập xong rồi liền háo hức sang xem nam tập, lát sau đứa nào đứa nấy trầm trồ khen ngợi.
"Đúng là Futaba có khác, bài dựng đẹp mắt ghê. Nhảy cũng đẹp nữa, không một động tác thừa." Kaori luôn miệng ca thán.
Mọi người ai nấy đều gật đầu đồng tình, đúng là khả năng của Futaba thì chẳng ai có thể phủ nhận được nữa rồi.
"Nữ vào đội hình đi." Akiko khoát tay hét to tập hợp đội hình. "Bọn con trai các cậu chống mắt lên mà xem Ameka đứng center bài sexy dance này mà xem, bỏng mắt ghê luôn."
Nghe lời mời gọi mang tính khiêu khích, bọn con trai đứa nào đứa nấy đều hào hứng dán mắt vào cô gái đứng ở vị trí trung tâm.
Không phụ sự mong đợi, Ameka đã thể hiện rất tốt.
"Trời ơi, đã mắt ghê, xem như được khai sáng rồi." Shiro trầm trồ. "Hóng bài nhảy đôi xem Futaba và Ameka kết hợp đẹp đến đâu."
"Geez!" Suzui chép miệng. "Bữa giờ hai người đó chưa tập chung với nhau thêm buổi nào. Không cần biết cá nhân nhảy đẹp ra sao nhưng bài nhảy đôi đòi hỏi nhất là sự ăn ý."
Ameka khẽ tặc lưỡi. Cô biết chứ, nên dù là đã cố gắng tập một mình rất chăm chỉ thì cô cũng không có đủ sự tự tin mình sẽ phối hợp tốt với Futaba.
"Đứng vào đội hình nhảy đôi nào." Yumi vỗ tay tập hợp cả đội.
Ameka đứng vào chính giữa sân khấu. Lát sau, Futaba cũng đi lên, đứng đằng sau cô, khiến cô nhất thời lạnh sống lưng, rùng mình một đợt.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, con điên này..."
Cô cố gắng trấn tĩnh lại nhịp thở, lát sau liền giật mình ngây ra.
Ở cửa phòng tập, Kiba và Takashi đứng đó, nhìn cô cười.
"Ê Takashi!" Tsubasa nhận ra ngay lập tức, liền vẫy tay gọi. Cậu ta không đáp, chỉ cười lại, bật ngón tay cái ra hiệu chúc làm tốt.
Kiba vẫn nhìn cô, cười rất dịu dàng. Tự nhiên bao nhiêu sự lo lắng không đâu trong lòng cô tan biến không ít.
Nhạc nổi lên, Ameka bắt đầu những nhịp chuyển động đầu tiên.
Tự nhiên, cô và Futaba phối hợp rất tốt. Chưa đạt đến mức hoàn hảo nhất, nhưng đối với một cặp nhảy đôi chưa tập chung với nhau quá một buổi thật sự là đã tốt tới không thể hy vọng hơn rồi.
Hai phút bài nhảy đôi kết thúc, Suzui tắt nhạc, đứng vỗ tay rào rào. "Làm tốt lắm, tập từ giờ đến hết tuần thật sự sẽ rất hoàn hảo. Ameka, Futaba, center làm rất tốt nhé."
Nhận được lời khen từ biên đạo viên sau những cãi vã không đáng có, cả câu lạc bộ liền vỗ tay rào rào ăn mừng.
Buổi tập kết thúc, Ameka và Tsubasa soạn đồ chạy ra chỗ hai thằng bạn, hào hứng.
"Hôm nay đi ăn sushi băng chuyền nhé, bổn thiếu gia sẽ mời." Takashi vỗ ngực tự đại.
"Hôm nay giàu ghê cơ." Ameka cười nghịch ngợm đấm vào ngực Takashi, trêu chọc. "Dịp gì thế?"
"Có chuyện quan trọng cần thông báo." Takashi hắng giọng một cái, ra vẻ trịch trọng, rồi quay lưng. "Đi nào."
Cả bốn đứa kéo nhau ra khỏi phòng tập, cười nói rôm rả.
"Cái hội đó chơi thân ghê, lại toàn gương mặt nổi bật, chẳng trách lại vô cùng nổi tiếng trong mắt hậu bối mà." Yumi đứng chống tay nhìn theo, bất giác khen.
Mấy thằng con trai khác chép miệng rồi quay lưng ra về, phòng tập mới phút trước đang rất ồn ào dần dần giải tán.
.
.
.
"Thực ra, bọn này muốn thông báo là..." Takashi đan bàn tay vào tay của Tsubasa, hắng giọng. "Từ giờ chính thức rút khỏi hội độc thân."
Kiba trố mắt ra, Ameka cũng vỗ tay cười. Chẳng có gì bất ngờ cả, cả hai đứa này chơi thân, mà đều có tình ý với nhau, tiến tới mối quan hệ này không hề có gì khác thường cả.
"Chúc mừng, chúc mừng này." Ameka cầm cốc bia lên, ra vẻ niềm nở. Cả bầy cười rộ bắt đầu cụng cốc bia. Bọt trong bia sóng sánh, trào ra vài đường. Uống một ngụm cạn, cả bầy lại cười nhao nhao.
"Có lẽ tớ cũng rời hội độc thân đây." Kiba cắn một miếng gừng đỏ, cười đùa. Cả bầy giật mình trố mắt, lát sau lại bị anh dội cho gáo nước lạnh. "Để chuyển vào hội người già neo đơn."
"Thằng quỷ." Takashi đấm vào ngực anh một cái. "Gái theo xếp hàng, gật đầu với một em là có người yêu ngay rồi."
Tsubasa gật gù. "Thật đấy chứ, con gái thích cậu nhiều tới mức cả tớ và Ameka đều bị ghen. Ameka kể cậu chưa, tuần trước có một con bé năm hai gặp Ameka để cảnh cáo tránh xa cậu ra ấy."
"Gì? Đáng sợ thế?" Kiba ra vẻ ngạc nhiên, mày nhíu lại.
"Tsubasa, đã bảo đừng kể rồi mà." Ameka thở dài ngán ngẩm.
"Nói gì thì nói chứ, yêu đương đừng vội vàng làm gì." Tsubasa vừa gắp một miếng cá hồi vừa nói chuyện ra vẻ triết lí. "Nhìn Ameka xem, hẹn hò chớp nhoáng, chia tay cũng lãng xẹt, chẳng tại gặp một thằng không ra gì à?"
"Thôi nào, Futaba cũng không phải dạng xấu." Ameka cười gượng gạo. "Chỉ là không hợp, thế thôi. Nhắc đến cậu ta nữa lại mất vui đấy."
"Này nhé, tớ là tớ tập nhảy cùng nên hơi bị cáu đó nhé." Tsubasa dường như đã ngà ngà say, ăn nói dần sỗ sàng không để ý cẩn thận nữa. "Nghĩ mình là ai mà dám mắng cậu chứ? Không phải lỗi do cậu ta cũng không chịu hợp tác hay sao?"
"Được rồi, được rồi." Takashi ngồi cạnh vỗ vỗ lưng Tsubasa, trấn an. "Ameka sẽ gặp được người tốt hơn thôi."
"Geez! Cạn li nào." Tsubasa chép miệng thở dài, rồi nâng cốc bia mới rót đầy lên, hào hứng.
"Cạn li!"
.
.
.
"Tsubasa say bét nhè rồi, đưa cậu ta về có khi cha mẹ ăn sống cậu ta mất." Kiba chống nạnh nhìn cô nàng tóc ngắn nằm lăn lộn trên ghế, mặt đỏ bừng, ngủ li bì lại còn chảy cả nước dãi nữa. "Thêm Takashi hộ tống về nữa thì hai đứa khỏi sống sót đi ra luôn."
Bị lời đe dọa của Kiba chọc trúng điểm yếu, Takashi lạnh sống lưng.
"Sinh nhật rồi, đủ tuổi nhậu nhẹt rồi, sao phụ huynh quở trách được nhỉ?" Takashi cố gắng bào chữa.
Akame bật cười thích thú. "Ừ thì cứ tự tin đưa Tsubasa về đi, rồi lí luận luật pháp với cha mẹ vợ."
"Thì còn cách nào khác sao..." Takashi ỉu xìu. "Thôi hai đứa về cẩn thận. Tớ đưa vợ hồi cung."
Akame cười nhạt vẫy tay chào, lát sau lén nhìn xuống đồng hồ. "Kiba, còn sớm. Đi uống trà quế giải bia với tớ đi. Tớ không say nhưng không muốn để mẹ thấy người tớ có mùi bia."
Kiba gật đầu đồng ý ngay, không phân vân ngập ngừng dù chỉ một giây. "Ra bờ sông ngồi nhé."