Đường Nghiên về đến nhà thấy phụ mẫu đứng trước cửa chờ mình.
-Ba mẹ, hai người sao lại đứng ngoài, mau vào trong nhà.
-Tiểu Nghiên, hôm nay đi hẹn hò tốt chứ con?
-Ba mẹ! Con chỉ đi học thêm thôi mà.
-Thế học thêm tốt chứ?
-Tốt lắm ạ, ba mẹ mình vào nhà thôi.
Đường phụ Đường mẫu hiếm khi thấy con trai mình ngượng ngùng lao thẳng vào nhà như vậy đều cười cười nhìn nhau.
-Ba, mai con mượn xe đón Tiểu Uyển nhé.
-Đúng rồi mai Tiểu Uyển tới mình phải đón tiếp đàng hoàng mới được, bà nó mai đi chợ mua đồ ăn ngon về.
-Tôi biết rồi, ông nói tới lần thứ bảy rồi đấy.
Đường phụ nghe vậy cười ha hả, Đường mẫu liếc xéo trượng phu của mình, Đường Nghiên một bên nhìn phụ mẫu cười cười liền lẻn lên phòng.
-Lão bà, anh thấy nhớ em.
Đường Nghiên nhắn cho Lâm Vũ Đình một tin, tuy bình thường hắn nhát gái nhưng không có nghĩa cả nhắn tin cũng nhát.
-Em cũng nhớ anh.
Nhận lại tin nhắn như vậy Đường Nghiên cười đến hài lòng, khuôn mặt anh tuấn của hắn lộ ra một cỗ mị lực hiếm thấy. Hai người cứ như vậy nhắn qua nhắn lại tới tận nửa đêm, lúc này Đường Nghiên mới không nỡ buông xuống điện thoại.
-Ngủ sớm lão bà, yêu em.
-Ân, yêu anh moaz moaz.
Đường Nghiên tiếc hận ngay lập tức không thể hôn lên đôi môi mềm mại của Lâm Vũ Đình, hắn lại nghĩ đến bàn tay thon nhỏ kia vuốt ve cự long cho hắn, khắp người bây giờ đều là máu nóng dâng cao.
“Hệ thống thông báo: Chủ nhân điểm đã đủ 1000.”
Lúc này Đường Nghiên mới nhớ tới hắn còn hệ thống, ngay lập tức Đường Nghiên chọn sức khỏe.
“Ký chủ đã chọn sức khỏe, hệ thống thông báo ban bố bài tập nâng cao, đầu tiên hít đất 50 cái, yên tâm đã có hệ thống giúp đỡ, giờ chủ nhân chỉ cần luyện tập để lấy cơ là được.”
Đường Nghiên có vẻ không tin hắn nhanh như vậy có sức mạnh, hắn tiến tới bàn học nhấc lên, kết quả cư nhiên ngoài mong đợi, hắn một tay nhấc chiếc bài như thể cầm quyển sách vậy. Hắn cười hắc hắc liền ngay lập tức thực hành bài tập nâng cao hệ thống ban bố. Hít đất xong 50 cái là tới gập bụng 50 cái, tiếp tục chống bằng một tay, tay trái xong đổi qua tay phải, lúc này mồ hôi rơi dọc khuôn mặt hắn nhỏ xuống mặt đất, mái tóc cũng dính mồ hôi che đi một bên mắt, nếu có một nữ nhân nào đó ở đây chắc hẳn rụng cả rổ trứng vì hắn.
Đường Nghiên lúc này dùng khăn ấm lau qua đám mồ hôi, hắn cởi phăng chiếc áo phông dính ở người rồi nằm xuống giường, một đêm thanh bình trôi qua.
-Đường Nghiên, mau dậy đi đón Tiểu Uyển.
-Vâng, con biết rồi.
Đường Nghiên hô đáp lời, hắn chui vào nhà tắm chải chuốt một chút, nhìn bản thân không đến nỗi tệ hắn mới lấy xe của Đường phụ đi tới sân bay đón Tiểu Uyển.
Vốn dĩ hắn chưa có bằng lái nhưng kệ, chẳng ai rảnh đâu mà quan tâm, tới sân bay nhìn trước mặt toàn người Đường Nghiên vỗ trán một cái, biết trước hắn làm một cái bảng có phải là hơn không, chỉ là hắn chưa kịp mắng bản thân xong đã có một thân ảnh xà vào lòng hắn.
-Đường Nghiên ca ca...
Giọng nói ngọt ngào vang lên, đôi bàn tay đẹp đẽ quấn quanh cổ hắn, xung quanh là mùi thơm của thiếu nữ, cặp ngực đang phát dục tì vào ngực hắn, Đường Nghiên sửng sốt trong giây lát nhưng rất nhanh ôm lại, thiếu nữ này không ai khác là Mộc Tiểu Uyển.
-Ái chà, Tiểu Uyển, em cao hơn không ít rồi nhỉ.
Sau cái ôm Đường Nghiên cùng Mộc Tiểu Uyển tách ra, hắn đưa tay xoa đầu thiếu nữ, nàng cười đến ngọt ngào, lộ ra hàm răng trắng đều rồi rất nhanh môi hồng hôn lên má hắn.
-Thật nhớ anh quá.
Đường Nghiên đối với Mộc Tiểu Uyển nghịch ngợm hoàn toàn là cưng chiều, nàng khoác lấy tay Đường Nghiên, tiểu thỏ đang trong giai đoạn phát dục cọ lấy tay hắn.
-Đường Nghiên ca ca, anh đi xe khi chưa đủ tuổi không bị tóm đấy chứ.
-Nhóc con, em không nên trù ẻo ca ca em như vậy.
Đường Nghiên gõ nhẹ vào trán nàng, Mộc Tiểu Uyển le lưỡi đầy tinh nghịch rồi hihi hai tiếng tiếp tục hôn lên má hắn.
-Lớn như này còn thơm má anh, người yêu em mà biết chẳng phải giã anh thành bã sao.
-Hứ, người ta mới chưa có người yêu đâu...
-Ai vậy sao? Mộc mỹ nữ vậy mà ế rồi?
-Người ta mới không có ế đâu, chẳng qua bổn tiểu thư không vừa mắt những tên nam nhân kia thôi.
-Vậy là Mộc mỹ nữ để ý tại hạ sao?
-Cho cũng không thèm!
Mộc Tiểu Uyển lại le lưỡi với hắn một lần nữa, Đường Nghiên cười đến vui vẻ, hai người vừa đi vừa giỡn rất nhanh về tới nhà.
-Con chào hai bác.
-Ồ Tiểu Uyển, lâu lắm không gặp, ai chà, đã thành đại mỹ nữ rồi.
Đường phụ thấy Mộc Tiểu Uyển không ngại đùa nàng, Đường mẫu một bên gõ đầu ông, mắng ông già rồi còn không đứng đắn.
-Hai bác ngày càng trẻ ra rồi, à đúng, ba mẹ con có hỏi thăm sức khỏe của hai người.
-Em trai tôi còn nhớ đến người chị này đâu, ba năm chẳng thấy mặt.
Đường mẫu tỏ vẻ cảm thán, Mộc Tiểu Uyển vội nói thay cho phụ thân mình, không khí trong nhà bây giờ dùng từ ấm áp để hình dung.
-Được rồi, Tiểu Nghiên, con dẫn Tiểu Uyển lên phòng đi.
-Dạ.
Vốn dĩ nhà Đường Nghiên có hai phòng trống, một phòng bên dưới còn một phòng bên trên cạnh phòng Đường Nghiên, dù sao thì hai anh em cũng thân nhau nên Đường phụ Đường mẫu đều để Mộc Tiểu Uyển ở phòng cạnh Đường Nghiên.
-Phòng của em ở cạnh phòng anh, cần gì cứ gọi anh nhé, hôm qua anh vừa dọn lại phòng rồi.
-Ân, Đường Nghiên ca ca, giờ anh định đi đâu à?
-Không có.
-Vậy ngồi xuống nói chuyện cùng em.
Đường Nghiên cũng không từ chối, cả hai ngồi xuống nói chuyện đến thật vui vẻ. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Mộc Tiểu Uyển.
-Sao vậy? Cô chú gọi sao em lại tắt đi?
-Không phải, là một tên cùng lớp, hắn theo đuổi em, quả thực là dùng mọi cách vẫn không đuổi được đi, phiền chết đi được.
-Ha ha, thật tội nghiệp cho tên tiểu tử theo đuổi Mộc mỹ nữ.
-Hừ, đám nam nhân quả thực không biết phiền, hết nhắn tin, gọi điện, đòi gặp mặt sau giờ học, nếu không phải em là lớp phó học tập chắc đuổi đi hết rồi.
-Ầy đám ruồi nhặng để ý làm gì, nếu muốn để ca ca giúp em xua đuổi ruồi muỗi là được.
-Nói phải nhớ lời đó nhé, hihi, thích ca ca nhất.
Dứt lời lại một ngụm hướng mặt hắn hôn lên, Đường Nghiên ha hả cười gõ trán nàng.
-Thích ca ca thật sao?
Chỉ là chưa đợi Mộc Tiểu Uyển trả lời tiếng Đường mẫu dưới nhà gọi Đường Nghiên xuống phụ giúp vang lên, Đường Nghiên lắc thân mình bước xuống, Mộc Tiểu Uyển nhìn theo bóng lưng hắn lẩm nhẩm.
-Ai nói em thích, em là yêu anh...