Chương 6: Giúp đỡ

Sau khi kết thúc năm tiết học, Đường Nghiên cùng Lâm Vũ Đình vừa đi vừa nói chuyện.

-Đường Nghiên, cậu tối nay sang lúc mấy giờ?

-Chắc có lẽ 7 giờ, lớp trưởng đại nhân, nhà cậu sẽ không phiền chứ?

-Bố mình tối nay đi công tác nên sẽ chỉ có mẹ mình thôi.

Nói thật về gia đình Lâm Vũ Nghiên Đường Nghiên hắn không biết quá nhiều, ở lớp Lâm Vũ Đình luôn hòa đồng, giúp đỡ nói chuyện cùng mọi người nhưng lại không hoàn toàn thân thiết cùng ai. Tất cả đều chỉ dừng lại ở bạn cùng lớp.

-Thôi mình đi về đây, cậu về cẩn thận.

Lâm Vũ Đình bước vào chiếc xe hơi sang trọng, Đường Nghiên có chút choáng váng, bình thường hắn đều vội về sớm nên không để ý, hắn nhìn chiếc xe rời đi, hít một hơi ổn định tâm tình lững thững bước về nhà.

-Tiểu thư, kia là bằng hữu mới của tiểu thư sao?

Trên xe tài xế nói chuyện cùng Lâm Vũ Đình, ông không phải người nhiều chuyện, chẳng qua Lâm Vũ Đình là người ông nhìn từ nhỏ đến lớn. Bạch Vạn là tài xế của Lâm gia đã hai chục năm nay, ông vào Lâm gia khi 25 tuổi, giờ cũng đã 45. Đáng ra giờ ông là quản gia không cần phải đưa đón nhưng thói quen khiến ông nhất quyết muốn đưa tiểu thư tới trường.

-Bạch thúc, hắn là bạn học cùng lớp con, chẳng qua bình thường hắn hay đi về trước con.

-Tiểu thư thích cậu bạn ấy sao?

-Bạch thúc, con không có, ngài trở nên bát quái.

Bạch Vạn cười không nói gì nữa, nhìn qua gương chiếu hậu thấy mặt Lâm Vũ Đình đỏ lên, Bạch Vạn cười hiền lắc đầu, cậu thanh niên được tiểu thư để ý tới cũng thật tốt số.

Đường Nghiên sau khi về đến nhà liền chui vào phòng nghiên cứu thông tin hệ thống đưa cho hắn, chiều nay sẽ có người gây bất lợi cho Bối lão sư, dựa vào thông tin, người gây bất lợi cho Bối lão sư là chủ nợ của nàng. Mẫu thân Bối lão sư hai năm trước bị bệnh, cả nhà đã dùng hết số tiền để chữa bệnh thậm chí còn phải đi vay nhưng mẫu thân Bối lão sư vẫn không may qua đời. Không biết nguyên nhân gì mấy tháng trở lại đây phụ thân Bối lão cũng mắc bệnh, Bối lão sư xoay sở nhưng không thể kiếm ra cùng lúc nhiều tiền như vậy. Chủ nợ Bối lão sư hẹn nàng chiều nay nói chuyện, hắn thèm muốn nàng đã lâu nên dự định lấy cuộc nói chuyện này thừa dịp thả trong cốc nàng thuốc mê. Đường Nghiên cần làm chỉ là ngăn Bối lão sư uống cốc nước đó, nhưng làm thế nào để ngăn cản mới là vấn đề. Não bộ hắn hoạt động liên tục, một lúc hắn cười đắc ý, chuyện này có vẻ sẽ dễ giải quyết.

Ba giờ chiều Đường Nghiên bắt xe tới nhà hàng Niên Á, hắn rất nhanh xác định được bàn của Bối lão sư, nàng đang cầm lấy chiếc cốc. Một người phục vụ gần đó thấy hắn hỏi hắn có đặt bàn trước hay không, hắn một mực không trả lời, khuôn mặt thâm trầm khiến người khác phát sợ sải bước chân tới bàn Bối Tư Tư thật nhanh.

-Bối Tư Tư, ra là cô ở đây! Giỏi lắm! Vay tiền tôi giờ đi ăn uống với thằng khác, tôi không nghĩ cô lại là con người như vậy.

-Đường Nghiên, em làm sao...

-Im miệng! Ai cho cô gọi tên tôi. Cô ra ngoài này cho tôi!

Phục vụ bàn thấy tình huống trước mặt chạy tới ngăn cản, tên đàn ông kia tỏ vẻ thân sĩ đứng dậy chắn trước mặt Bối Tư Tư.

-Cậu là ai?

Tên đàn ông kia lạnh giọng hỏi, mọi thứ đang thuận lợi chỉ thiếu một chút nữa là hắn nuốt được Bối Tư Tư vào bụng, chỉ là không ngờ có kẻ phá đám.

-Tao phải hỏi mày là ai mới đúng. Bối Tư Tư, cô mau theo tôi ra ngoài, đừng để tôi nổi điên lên.

Bối Tư Tư có chút không hiểu, thậm chí hảo cảm đối với Đường Nghiên nhanh chóng giảm xuống nhưng sau suy xét kỹ nàng cảm giác có điều bất ổn, dù sao hắn là học sinh của nàng, hơn nữa có vẻ như hắn có điều gì đó muốn nói với nàng. Nhìn Đường Nghiên, thấy hắn một bộ giận dữ như thể nàng lừa tình lừa tiền hắn, Bối Tư Tư bỗng muốn cười một tiếng, nàng kìm lại gật đầu theo hắn ra ngoài, bất quá trước khi đi vẫn là đối với chủ nợ thông báo một tiếng.

Thuận lợi kéo được Bối Tư Tư ra ngoài, hắn mang nàng tới một địa phương ít người hơn, lúc này khuôn mặt tức giận trở lại lành lạnh như mọi khi.

-Thành thật xin lỗi Bối lão sư, chỉ là tình huống lúc đó em không nghĩ ra giải pháp nào khác.

-Hử?

-Em vốn dĩ ở gần đó đợi bạn, nhàm chán để ý linh tinh, chẳng qua thấy tên mà vừa nãy cô ngồi cùng cầm thuốc bỏ vào ly nước đối diện, mà trùng hợp viên thuốc đó em có đọc qua bài báo về đối tượng dùng thuốc mê lừa nhiều nữ sinh viên nên lưu ý, ai ngờ lát sau em thấy Bối lão sư đi tới ngồi vào bàn đó.

-Em xác định?

-Em nói dối cô được lợi gì chứ?! Không tin cô cứ quay lại xem.

Thực ra Bối Tư Tư cũng tin Đường Nghiên đến tám thành, tên Lãng Tùng này là bạn học cũ của nàng, chẳng qua nàng vì hoàn cảnh nên mới vay hắn, hắn năm lần bảy lượt vì chuyện này mà đòi gặp mặt nàng, thậm chí còn nói nếu nàng làm người yêu hắn thì hắn sẽ bỏ qua số tiền này.

Bối Tư Tư cắn cắn môi quay trở lại, dù có hay không thì cũng nên chào hỏi hắn đàng hoàng mới ra về, Đường Nghiên làm lại vẻ mặt tức giận cùng nàng bước vào.

-Cậu định làm gì Bối Tư Tư?

Lãng Tùng híp híp mắt, Đường Nghiên không trả lời hắn, Bối Tư Tư bất đắc dĩ mở lời.

-Lãng Tùng, tiền cậu cho tôi mượn tôi sẽ sớm trả lại, chậm nhất là tuần sau, giờ tôi có chút việc, tôi về trước.

Lãng Tùng nghiến răng, con vịt quay béo ngậy cứ vậy mà tuột mất, hắn không cam lòng. Hắn cố nở nụ cười với nàng.

-Tư Tư cũng đừng khách sáo, hay thế này đi, cậu ở lại uống cốc nước này cùng tôi rồi tôi đưa cậu đi.

-Bối Tư Tư còn phải đi trả nợ cho tao, không có thời gian rảnh rỗi cùng mày trò chuyện ăn cơm uống nước.

Đường Nghiên lạnh giọng nói, Lãng Tùng hắn muốn nổi điên, ánh mắt nhìn Đường Nghiên đầy thù hằn.

-Tư Tư nợ mày bao nhiêu? Tao sẽ trả thay nàng.

-Một vạn tệ.

Lãnh Tùng hít một ngụm khí lạnh, một vạn tệ không phải số tiền nhỏ, hắn chửi thầm Bối Tư Tư vay tiền quá nhiều.

-Sao? Mày xác định trả?

Lãnh Tùng im lặng không nói, Đường Nghiên cũng không dài dòng nắm tay kéo nàng đi, bỏ lại phía sau ánh mắt âm lãnh nhìn hai người.

“Hệ thống thông báo +100 điểm mỹ nữ, Bối Tư Tư hảo cảm tăng lên 35.”

-Đường Nghiên, lần này cô cảm ơn em.

-Cô đừng khách sáo quá, cô là lão sư của em mà, học sinh giúp lão sư là điều đương nhiên.”

Đường Nghiên nở nụ cười, Bối Tư Tư ngơ ngác nhìn mặt hắn một chút rồi nhìn xuống bàn tay hai người đang nắm, rõ hắn là học sinh của mình mà bàn tay hắn lại khiến nàng có cảm giác an toàn đến như vậy.

-Được rồi Bối lão sư, nơi này cũng cách nhà hàng một đoạn rồi, cô về nhà đi, em cũng phải về gặp bạn em đây.

Đường Nghiên buông ra bàn tay Bối Tư Tư, dù tay nàng nắm thật thoải mái nhưng hắn ngược lại biết điều, dù sao bây giờ hắn cũng chỉ coi nàng như lão sư, ngoài ra không có tình cảm nam nữ gì.

Hắn gọi cho nàng chiếc taxi, đưa trước tiền cho tài xế, vì không biết bao nhiêu nên hắn đưa dư tiền. Xong xuôi hắn đút tay vào túi quần đi về hướng ngược lại, Bối Tư Tư chưa kịp định hình đã bị hắn nhét vào xe, nàng nhìn theo dáng hắn dần xa thấy lòng có điểm khác lạ, lắc đầu một chút xua đi suy nghĩ không nên có, nàng dự định tuần sau đi dạy sẽ trả lại tiền cho hắn.