Chương 5: Bối lão sư

Sau khi đưa Lâm Vũ Đình về nhà Đường Nghiên một bộ dáng cười ngây ngốc, Lâm Vũ Đình có hảo cảm với hắn, lớp trưởng đại nhân là thích hắn.

Như có động lực, hắn ban đêm ngủ mơ toàn là lớp trưởng đại nhân mỉm cười với hắn, nắm lấy tay hắn còn cùng hắn làm vài chuyện yy.

-Tiểu Nghiên, dậy đi học, tiểu Nghiên, tiểu Nghiên.

Tiếng gõ cửa bên ngoài khiến hắn tỉnh giấc, quả thực nhanh, hắn cảm giác chỉ vừa mới đặt lưng xuống giường. Nhìn thoáng qua điện thoại, mới 5 giờ 50 phút, vẫn còn sớm.

-Con dậy rồi đây.

Hắn nhanh chóng chui vào nhà tắm, giờ có siêu não bộ lên hắn có thể dựa vào trí nhớ mà lấy mọi thứ không cần phải nhìn. Xong xuôi hắn xuống nhà, Đường mẫu đã nấu xong bữa sáng, hắn ăn thần tốc khiến Đường mẫu lo hắn bị nghẹn đồ ăn, chỉ là hắn quá háo hức gặp lớp trưởng đại nhân, chào ba mẹ một tiếng hắn xách cặp lao nhanh ra ngoài.

-Ái chà chà, Nghiên Nghiên, nhìn mặt mày có vẻ nở hoa nhỉ.

-Con ngựa mày Đại Nông, nghe phát tởm, tránh xa tao ra.

Đại Nông cười khà khà cũng không có ý tránh đi, hắn nhìn một lượt Đường Nghiên từ trên xuống dưới.

-Nghiên Nghiên của chúng ta tư xuân sao?

-Tư xuân con mẹ mày, cút.

Đường Nghiên vỗ vào đầu Đại Nông khiến hắn ôm đầu, tên Đường Nghiên này tay to như tay gấu, vỗ một nhát khiến hắn muốn bay cái đầu.

-Đại Nông, anh nói chú này, chú có thể ngưng cái biểu cảm giống con gái kia được không? Nếu chú là mỹ nhân anh cũng không ngại, nhưng chú nhìn lại chú xem, mặt đen, răng như bàn quốc, còn cái mũi chú có khác gì củ cà rốt hay không.

-Đường Nghiên, tao thừa nhận mày đẹp trai hơn tao, nhưng chỉ hơn có đúng bằng một cái móng tay, mày hiểu không Đường Nghiên, một cái móng tay.

Đường Nghiên nhìn về phía Đại Nông.

“Tên: Đại Nông. Tuổi: 18. Chiều cao: 1m70. Kỹ năng: Hacker (81%). Tình bằng hữu: 95%.”

Thật không ngờ tên Đại Nông này là một hacker, còn tình bạn hắn dành cho Đường Nghiên chỉ có 95, tuy rằng không đủ 100 nhưng Đường Nghiên biết bây giờ tin tưởng một người là rất khó huống chi tên bạn thân này của hắn chưa từng đối xử tệ với hắn.

-Ăn mỳ không?

-Đại Nông, hôm nào mày cũng ăn mỳ không ngán à?

-Tao nói này mày không được nói ai đâu đấy.

Khuôn mặt hắn lộ ra vẻ thần bí rồi cười ngây ngốc khiến hàm răng bàn quốc như muốn bổ vào mặt Đường Nghiên.

-Mày nói đi.

-Tao thích bé phục vụ ở quán đấy.

Đường Nghiên nghĩ lại, quán mỳ đúng là có một bé phục vụ không phải quá xinh nhưng rất dễ ngại ngùng, bị trêu liền chạy trốn vào trong nhà, điều quan trọng ở đây là hắn nhớ cô bé đó kém hắn 2 tuổi, có nghĩa kém Đại Nông 3 tuổi, Đại Nông đi học muộn một năm cùng trường nhưng khác lớp với hắn.

-Con mẹ mày đầu óc có vấn đề? Nếu có người biết mày đi tù chứ chẳng chơi.

-Thì thế nên tao chỉ nói với mày.

-Được rồi, tao cũng không nói nhiều, đừng dọa bé ấy chạy mất là được.

Đại Nông cười cười bước vào quán mỳ còn Đường Nghiên tiếp tục đến lớp.

-Chào cậu Đường Nghiên.

“Hệ thống đưa ra thông báo câu trả lời: 1. Chào (không tăng không giảm thiện cảm) 2. Chào cậu lớp trưởng đại nhân (tăng thiện cảm).”

Đường Nghiên cảm thấy hệ thống này đang giúp hắn tán gái, có điểm kỳ quái.

-Chào cậu lớp trưởng đại nhân.

-Cái gì mà lớp trưởng đại nhân, bình thường cậu đâu có chào mình như vậy.

“Hệ thống thông báo điểm hảo cảm tăng lên 74, có thêm +100 điểm mỹ nữ.”

Đường Nghiên cười cười gãi đầu, sau đêm qua, mối quan hệ giữa hai người có chút vi diệu hắn không biết phải nói ra sao.

-Đường Nghiên, ừm... tối nay cậu có muốn học thêm hay không?

-Học thêm? Có chứ.

-Được. Vậy 7 giờ tối nay, cậu... có thể... đến nhà tôi...

Câu cuối nhẹ đến mức gần như không nghe thấy, Lâm Vũ Đình quay mặt qua hướng khác, Đường Nghiên muốn hú lên một tiếng, lớp trưởng đại nhân mời hắn đến nhà cùng học.

-Được. Vậy tối nay.

Hai người ăn ý không nói gì nữa, Đường Nghiên về chỗ ngồi, bạn học trong lớp dần tới, Vương Bác Thành ánh mắt thâm hiểm liếc qua hai người, khóe môi nhếch lên đầy vẻ khinh thường.

Tiết đầu tiên là toán, khác với tâm trạng ủ rũ mọi khi đám động vật trong lớp chờ mong giáo viên tới.

-Mày nghĩ đến Bối lão sư xem, cặp chân ấy mà trên giường phải gọi là cực phẩm.

Bàn trên phát ra âm thanh nho nhỏ nhưng không thoát khỏi lỗ tai Đường Nghiên, hắn tiết trước chỉ chúi mặt vào quyển sách nên không để ý giáo viên mới, hắn tuy có chút không hài lòng khi hai tên bàn trên nói giáo viên như vậy, bất quá cũng chẳng làm được gì cả, hắn lắc lắc đầu lấy sách chờ tiết đầu tiên.

Hôm nay Bối lão sư mặc đầm công sở cùng sơ mi trắng để lộ cặp chân thon dài đi vớ màu đen, đám động vật bên dưới nuốt nước miếng ừng ực, Đường Nghiên ngước lên cũng bất giác giật mình vì độ xinh đẹp của lão sư mới, chẳng hiểu sao Lâm Vũ Đình quay xuống nhìn hắn, Đường Nghiên rất nhanh lấy lại vẻ tập trung cười với nàng.

-Hừ, xem như cậu biết điều.

Lâm Vũ Đình lẩm nhẩm nhỏ trong miệng, nàng thấy mọi người nhìn nàng mới biết bản thân đã thất thố liền đứng dậy hô cả lớp chào giáo viên.

Bối Tư Tư cũng không quá để ý cười nói cả lớp ngồi xuống, ánh mắt nàng liếc qua Đường Nghiên, hắn lại như lần trước không nhìn tới nàng. Bối Tư Tư không bao giờ tự kiêu vì vẻ ngoài nhưng luôn không thiếu những người vì vẻ đẹp của nàng mà trầm trồ, chỉ là lần này có người hoàn toàn không để ý tới nàng.

“Chúc mừng kí chủ được +100 điểm mỹ nữ, Lâm Vũ Đình hảo cảm 76.”

Đường Nghiên chợt hiểu ánh mắt vừa nãy của Lâm Vũ Đình là cảnh cáo hắn, thảo nào nàng quên không hô cả lớp chào cô. Hắn cười trong lòng, xem ra lớp trưởng đại nhân để ý hắn hơn những gì hắn tưởng.

Đến lúc lên bảng giải bài tập, Bối Tư Tư liền gọi Đường Nghiên, khi hắn đứng lên khiến Bối Tư Tư có phần choáng váng vì chiều cao của hắn, nàng thấy hắn giải bài tập cực nhanh, kết quả cũng chuẩn xác liền giật mình, phải nói bài tập này là bài tập nâng cao, nàng không nghĩ hắn sẽ làm nhanh như vậy, không nói nàng bên dưới Lâm Vũ Đình cũng sửng sốt không kém, nàng không ngờ Đường Nghiên lại có thể giải được bài toàn này vì nàng vẫn còn làm được có một nửa.

Bối Tư Tư đứng dậy để giảng lại cách làm của bài cùng cách áp dụng công thức, chỉ là đứng lên quá nhanh nàng vấp phải chân ghế, nàng cứ nghĩ bản thân sẽ một phen thân mật với nền đất, trở thành trò cười cho học sinh nhưng một bàn tay vững chắc vòng qua eo nàng, giữ nàng thật chặt.

-Bối lão sư cẩn thận.

Giọng nói vang lên bên tai truyền tới sự ấp ám, chỉ là đợi nàng đứng vững lại, bàn tay bên eo đã buông ra, Đường Nghiên lững thững bước về chỗ. Bên dưới lúc này mọi người mới ồ lên, nào vỗ tay, nào huýt sáo, thậm chí có vài thằng còn mong mình là người được ôm Bối lão sư. Lâm Vũ Đình biết vừa nãy chỉ là sự cố nhưng kìm không được liếc xuống chỗ Đường Nghiên.

“Chúc mừng kí chủ tăng +100 điểm mỹ nữ, tăng hảo cảm với mỹ nữ.”

Tăng điểm mỹ nữ nhưng không phải của Lâm Vũ Đình, vậy thì của ai? Chẳng lẽ của Bối lão sư? Hắn phân vân một chút rồi nhìn về phía Bối lão sư.

“Tên: Bối Tư Tư. Tuổi: 24. Chiều cao: 1m67. Kỹ năng: Nấu ăn (95%), kinh doanh (88%). Nhan sắc: 86. Hảo cảm: 20. Hệ thống thông báo, Bối Tư Tư đang gặp hoàn cảnh cần giúp đỡ, người chơi có muốn giúp đỡ hay không? 1. Có (tăng hảo cảm) 2. Không (không tăng không giảm).”

Đường Nghiên do dự rồi chọn giúp, hệ thống thông báo cho hắn buổi chiều đến nhà hàng Niên Á, Đường Nghiên tiếp nhận thông tin, chiều nay có lẽ sẽ có kịch vui để xem.