Chương 4: Có tiến triển

-Hệ thống, muốn mở khóa các tiềm năng thì như nào?

“Các tiềm năng khác đều dựa trên điểm mỹ nhân.”

-Điểm mỹ nhân?

“Mỗi lần kí chủ tăng được hảo cảm với mỹ nữ sẽ được cộng 100 điểm.”

Đường Nghiên khuôn mặt hiện đường hắc tuyến, đùa cái gì vậy, hắn làm sao mà có thể tăng điểm hảo cảm với mỹ nữ được chứ, hắn đến nói chuyện với các bạn nữ cùng lớp còn không dám.

-Không có cách khác để mở tiềm năng sao?

“Rất tiếc đó là cách duy nhất để mở khóa tiềm năng.”

-Vậy có điểm thì mở khóa ra sao?

Hệ thống mở cho Đường Nghiên xem shop tiềm năng. Thể lực cùng nhanh nhẹn là thấp điểm nhất có 1000 điểm. Khu bên dưới là 10000 điểm gồm có những tiềm năng như điều khiển đồ vật, thở dưới nước, thấu thị nhãn, tạo ra lửa hoặc băng, đi xuyên đồ vật. Sau đó khu cao cấp 100000 gồm thuấn di, bay, điều khiển suy nghĩ người khác. Cuối cùng là khu cực phẩm 1000000 chỉ có một cái duy nhất là mở ra một không gian khác.

-Hệ thống, mở ra không gian khác là sao?

“Ở không gian này người chơi sẽ là bá chủ, thời gian đối với kí chủ sẽ không tác dụng, kí chủ sẽ có toàn bộ thời gian và tất nhiên kí chủ có thể mang theo người kí chủ muốn vào cùng.

-Điều này chẳng khác gì ta là bất tử.

“Chính xác! Chỉ là kí chủ có thể mở được không gian hay không lại là một vấn đề khác.”

Bỗng cảm giác giọng nói máy móc mang theo điểm tà muội, Đường Nghiên lắc đầu, thôi thì kệ vậy.

Vì bây giờ đã có siêu não bộ, Đường Nghiên lấy sách giở một loạt, chưa mất tới hai tiếng, hắn đã ngốn hết đống kiến thức khô khan trong sách vào đầu, ghi nhớ rõ đến từng câu từng chữ.

-Mình con mẹ nó bá như vậy sao?

Đường Nghiên vui mừng nhịn không được một câu văng tục, hắn là mừng đến muốn điên rồi.

-Tiểu Nghiên, con đang làm gì vậy? Xuống ăn cơm.

-Đợi con một chút.

“Kí chủ, hệ thống còn có chức năng xem được thông tin của người khác, chỉ cần kí chủ nhìn về người ấy sẽ lập tức có thông tin.”

Đường Nghiên kinh hỉ gật đầu bước xuống nhà, hắn nóng lòng muốn thử liền nhìn về phía mẹ hắn.

“Tên: Mộc Thanh Lan. Tuổi: 42. Chiều cao: 1m62. Kỹ năng: Nấu ăn (78%). Tình mẫu tử: 100%”

Đường Nghiên không nghĩ còn có thể đo hẳn ra chỉ số tình cảm, cũng hơi ngạc nhiên khi nấu ăn cũng có thể coi như một kỹ năng, hắn tiếp tục nhìn qua chỗ phụ thân mình.

“Tên: Đường Lãng. Tuổi: 45. Chiều cao: 1m74. Kỹ năng: Sửa đồ điện (82%). Tình phụ tử: 100%”

Cái này hắn không quá ngạc nhiên, phụ thân hắn vốn dĩ là thợ điện nghỉ hưu.

-Tiểu Nghiên, con nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?

-À không, không có gì ạ. Oa, mẹ, người nấu món gì mà thơm ngon vậy?

-Chỉ kéo nịnh thôi, món sở trường của con chẳng lẽ con không nhận ra.

Đường Nghiên hắc hắc cười rửa tay ngồi vào bàn ăn, cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Hắn sau khi giúp phụ mẫu rửa bát liền luyện một bài quyền rồi chạy bộ, ngang qua công viên hắn nghĩ đến hai chú mèo có chút hoài niệm, hắn cũng đã gần một năm không thấy bọn nó, chắc mèo con cứng cáp hơn mèo mẹ đã chuyển qua chỗ khác.

-Đường Nghiên, tình cờ quá, cậu chạy bộ sao?

Một thanh âm trong trẻo vang lên, hắn quay lại phía sau, là lớp trưởng đại nhân Lâm Vũ Đình.

-Ừ. Đã là thói quen.

Nghe hắn lạnh giọng trả lời Lâm Vũ Đình có chút thất lạc nhưng rất nhanh lấy lại vẻ dịu dàng vốn có, nàng nhìn chiếc áo phông trắng vì ướt mồ hôi mà dính vào người hắn lộ ra những múi cơ, Lâm Vũ Đình khuôn mặt hồng vựng lên.

-Vậy mình cùng chạy bộ có được không?

Đường Nghiên trong lòng hàng nghìn cái đồng ý, chỉ là hắn không biết biểu lộ ra sao âm thầm gật đầu. Lâm Vũ Đình thấy hắn đồng ý ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, hai người cùng nhau chạy trong công viên.

Chỉ là sau một lúc chạy đã có vấn đề, Lâm Vũ Đình sức lực không như hắn, dù Đường Nghiên đã cố thả chậm bước chân nhưng nàng phía sau vừa thở hồng hộc vừa cố đuổi theo hắn, Lâm Vũ Đình cảm giác Đường Nghiên ngày càng xa so với nàng, xa đến mức nàng muốn với cũng không được, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng nàng, nàng gục người xuống, kiềm chế giọt nước mắt muốn rơi.

-Sao vậy?

Giọng nói truyền đến, nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn lạnh băng của hắn lại hiện lên tia lo lắng, nàng há mồm định nói gì đó nhưng thủy chung không phát ra tiếng.

-Đừng cố sức quá, cũng do tôi, chúng ta từ từ chạy thôi nhé.

Hắn đưa bàn tay ra, nàng ngại ngùng một chút rồi nắm lấy bàn tay hắn, cảm giác được bao bọc trong bàn tay hắn khiến nàng an tâm, người nàng cũng vì vậy sát gần người hắn hơi. Đường Nghiên kéo Lâm Vũ Đình dậy không nghĩ nàng vậy mà tiến tới gần hắn, bộ ngực áp vào một bên cánh tay hắn khiến tiểu đệ đệ thoáng chốc hò hét.

“Con mẹ ngươi, tao chưa mừng mày mừng cái nỗi gì.”

Hắn rủa thầm tiểu đệ đệ, thầm may mắn vì nay trời không có trăng, đèn cũng không đủ sáng nên Lâm Vũ Đình không nhìn thấy.

“Chúc mừng người chơi thành công tăng độ hảo cảm với mỹ nữ, điểm mỹ nữ +100.”

Tiếng hệ thống thông báo làm hắn ngơ ngác, lớp trưởng đại nhân có thiện cảm với hắn ư? Hắn hít một hơi nhìn qua nàng.

“Tên: Lâm Vũ Đình. Tuổi: 17. Chiều cao: 1m66. Kỹ năng: Nấu ăn (85%), đàn hát (92%). Nhan sắc: 85. Hảo cảm: 70%.”

Đường Nghiên cảm giác mình sắp hạnh phúc đến điên rồi, lớp trưởng đại nhân hảo cảm với hắn cư nhiên là 70%, Lâm Vũ Đình thấy hắn nhìn mình khuôn mặt đã hồng biến thành một màu đỏ, nàng e thẹn cúi đầu xuống.

-Đường Nghiên, cậu...

-Lớp trưởng, từ giờ trở đi chúng ta cùng nhau học tập nhé.

Đường Nghiên thật muốn vả miệng bản thân, hắn vừa nói cái gì vậy!

-Được.

Không nghĩ tới Lâm Vũ Đình vậy mà đồng ý học tập cùng hắn, Đường Nghiên vui đến mức bàn tay cầm tay nàng cũng thoáng run rẩy, hơn nữa bàn tay thon nhỏ mát lạnh còn đầy sự mềm mại khiến hắn không muốn buông ra.

“Chúc mừng người chơi thành công tăng độ hảo cảm với mỹ nữ, điểm mỹ nữ +100.”

Chỉ vì một câu nói học tập chung mà hảo cảm của nàng đối với hắn từ 70 lên 73, hắn cũng không nói gì chỉ nắm tay nàng tiến về phía trước, nàng thẹn thùng đi cùng hắn, vốn dĩ là chạy bộ buổi tối liền thành tiết mục nắm tay đi dạo. Cả hai đều im lặng tận hưởng cảm giác này, bỗng tiếng điện thoại Lâm Vũ Đình vang lên, nàng nhìn qua Đường Nghiên, hắn cũng biết điều buông tay để nàng lấy điện thoại.

-Con nghe.

-...

-Ân con đi chạy bộ một chút.

-...

-Con biết rồi. Giờ con về.

Lâm Vũ Đình cất điện thoại vào túi ngước nhìn Đường Nghiên.

-Để tôi đưa cậu về.

-Ân.

Tuy là đưa về nhưng Đường Nghiên không dám nắm tay nàng như vừa nãy, hai người đi cạnh nhau buông thõng tay, Lâm Vũ Đình như lấy can đảm, nàng cắn môi nắm lấy bàn tay kia, trước ánh mắt ngạc nhiên của Đường Nghiên nàng nhìn về phía trước coi như không biết gì. Đường Nghiên bỗng bật cười, bàn tay hắn xiết lấy bàn tay nàng, mười ngón tương khấu.