Hồi tưởng lại Lâm Vũ Đình mỉm cười khẽ liếc Đường Nhiên một chút. Tiếng chuông vang lên, tiết đầu tiên, cô chủ nhiệm cùng một vị giáo viên trẻ đẹp bước tới, nàng đeo một cặp kính trắng, mái tóc đen mượt thả xõa sau lưng, nàng chỉ đơn giản mặc sơ mi trắng cùng quần jean nhưng khuôn mặt xinh đẹp cùng với bộ hung khí, bờ mông cong kia quả thực khiến vài tên trong lớp bắt đầu hóa thú.
-Các em, lão sư Lý Cường do vấn đề sức khỏe nên sẽ nghỉ vài tháng, trong thời gian đó, Bối lão sư sẽ là người trực tiếp giảng dạy bộ môn toán cho các em.
Cả lớp vỗ tay, đám nam sinh một vài người còn huýt sáo, có mỹ nữ lão sư dạy học, ai mà không thích cho được. Cô chủ nhiệm nói xong liền ra ngoài, nàng còn có tiết ở lớp khác, cô chủ nhiệm vừa rời đi trong lớp không khí sôi động hẳn lên.
-Bối lão sư, tên đầy đủ của cô là gì?
-Năm nay cô bao tuổi?
-Nhà cô ở đâu vậy?
-Cô có người yêu chưa?
Câu hỏi dồn dập từ đám nam sinh không khiến Bối lão sư bị rối, nàng mỉm cười đáp lại, thoáng chốc lũ động vật kia ngây ngất im lặng ngắm nàng.
-Cô tên Bối Tư Tư, tuổi của một người phụ nữ là bí mật nên cô sẽ không nói đâu, cô ở kí túc xá cho giáo viên, còn về người yêu...
Bối Tư Tư kéo dài giọng, nàng nhìn một lượt xuống dưới, cả nam lẫn nữ sinh bên dưới đều mong nghe được câu trả lời, chỉ là khi đánh mắt xuống hàng thứ tư dãy ngoài, một nam sinh khuôn mặt ưa nhìn nhưng cũng có chút lạnh lùng đang cắm mặt vào sách không chú tâm đến nàng. Bối Tư Tư thoáng ngạc nhiên nhưng nàng rất nhanh trấn định lại.
-Cô chưa có người yêu.
Nghe xong câu trả lời lũ nam sinh hú ầm lên, nữ sinh tỏ vẻ không tin được, nhìn lão sư xinh đẹp như vậy mà chưa có người yêu, chẳng lẽ lão sư chưa tìm được người như ý.
Bối Tư Tư như có như không liếc về bàn thứ tư dãy ngoài, nam sinh vẫn không ngẩng mặt lên, nàng thầm nghĩ chắc chắn đây là học sinh chăm ngoan của lớp. Thực ra Đường Nghiên hắn là cố gắng tĩnh tâm, cứ nghĩ đến núi non của Lâm Vũ Đình, đệ đệ hắn chỉ muốn chui ra ngoài, hắn cắm mặt vào sách không nghĩ vì vậy mà có thiện cảm với giáo viên mới.
-Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu buổi học đầu tiên nhé.
-Không được cô ơi, chúng em chưa giới thiệu bản thân nữa mà.
-Cô có sơ đồ lớp, hơn nữa các em năm nay thi đại học, nếu mất một buổi kiến thức sẽ làm chậm tiến trình.
Đám học sinh mặt hiện vẻ thất vọng, Bối Tư Tư lấy ra cuốn giáo án trong cặp, nàng giở sổ tiến trình nhưng để chắc hơn vẫn hỏi lại.
-Lớp trưởng lớp mình là ai?
-Là em ạ.
Bối Tư Tư nhìn Lâm Vũ Đình, không nghĩ lớp trưởng của lớp này lại xinh đẹp như vậy, nàng luôn tự hào về nhan sắc bản thân cũng nhịn không được tán thưởng nữ sinh trước mắt.
-Chúng ta tiết trước đã học đến bài nào rồi?
-Chương 3 bài 4 thưa cô.
-Được rồi, cảm ơn em.
Rất nhanh tiết học trôi qua, Bối Tư Tư soạn lại sách nhìn sơ đồ lớp một lần nữa, nam sinh ngồi bàn bốn tên Đường Nghiên, nàng âm thầm ghi nhớ rồi ra ngoài, những tiết học sau không còn được hào hứng như trước, chuông vừa kêu cả lũ nhanh chóng ùa ra ngoài, Lâm Vũ Đình quay lại định gọi Đường Nghiên đã thấy hắn đeo cặp lên vai bước khỏi cửa lớp. Thở dài khuôn mặt chứa vẻ thất vọng, Lâm Vũ Đình cất sách vào cặp bước phía sau hắn, bên ngoài cổng trường xe đã chờ sẵn, tài xế mở cửa cho nàng. Xuyên qua cửa kính nàng thấy Đường Nghiên đang đi bộ, chỉ trong thoáng chốc lướt qua nhưng cũng đủ khiến nàng hài lòng.
Về phần Đường Nghiên, hắn sau khi về đến nhà thấy ngạc nhiên khi còn có thêm hai vị khách, chính là mẹ con của nhóc hôm qua mà hắn cứu.
-Tiểu Nghiên về rồi đấy à, lại đây ngồi.
Mẹ hắn vẫy hắn lại, hắn bỏ cặp để trên bệ tủ gần đó rồi ngồi xuống ghế.
-A di hảo.
-Cậu đừng khách khí như vậy, hôm nay tôi tới để cảm ơn cậu.
-À dạ cái đó a di không cần phải...
-Cần chứ cần chứ, đây, mẹ con chúng tôi có một món quà nhỏ tặng cậu mong cậu nhận lấy.
Mẹ đức nhóc đưa ra một chiếc hộp gỗ, Đường Nghiên hoảng hốt, hắn định đưa trả lại thì người mẹ nhất quyết không chịu.
-Cái này...
-Cậu cứ nhận lấy cho mẹ con chúng tôi vui.
Đứa nhóc kia cũng gật đầu biểu lộ nghiêm túc, Đường Nghiên thấy vậy liền cảm tạ nhận lấy chiếc hộp gỗ, lúc này mẹ con đứa nhóc kia vui vẻ nói chuyện cùng hắn.
Sau một hồi nói chuyện, người phụ nữ cùng đứa bé đứng dậy chào gia đình Đường Nghiên ra về, ba mẹ hắn đưa cho hắn ánh mắt làm tốt lắm con trai, hắn cười hắc hắc hai tiếng rồi mang theo chiếc hộp gỗ lên phòng.
Đường Nghiên di động vang lên, là em họ của hắn gọi.
-Tiểu Uyển?
-Ân, Đường ca ca, hai ngày nữa em có thể đến thăm ca ca rồi.
Giọng nói Mộc Tiểu Uyển trong trẻo ngọt ngào, Đường Nghiên hắn dù nghe qua điện thoại nhiều nhưng cũng không kìm được cảm giác như ăn kẹo bông gòn.
-Nhanh như vậy? Có cần anh đón em?
-Tất nhiên cần rồi hì hì. Đón em ở sân bay nhé.
-Được. Mấy giờ em tới nơi?
-Em cũng chưa rõ, có thể tầm 10 giờ sáng.
-Được. Anh sẽ tới trước chờ em.
-Ân Đường ca ca thật tốt, em học bài đây, cúp máy trước.
-Hẹn gặp em.
-Hẹn gặp anh.
Mộc Tiểu Uyển tắt máy, Đường Nghiên thả điện thoại xuống giường, tay cầm chiếc hộp gỗ nhìn một lượt rồi mở ra, bên trong hóa ra lại là một chiếc nhẫn bạc đơn giản không có bất kỳ họa tiết nào. Đường Nghiên bỗng nổi ý nghĩ đeo thử, hắn đeo vào ngón giữa tay trái, vừa như in.
“Tích tích tích, hệ thống đang khởi động...”
Trong đầu hắn bỗng vang lên một giọng nói máy móc, Đường Nghiên vỗ vỗ vào đầu vài cái, hắn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra với hắn.
“Hệ thống khởi động thành công. Tên kí chủ: Đường Nghiên. Tuổi: 17. Chiều cao: 1m8. Kỹ năng: Võ thuật (độ thành thạo 70%).
-Chuyện gì xảy ra vậy?
“Chúc mừng kí chủ đã thành công liên kết với hệ thống, hệ thống xin giới thiệu sơ lược: Phát triển từ thể kỷ 23, con người ngày càng hao mòn đi, hơn thế nữa còn tự tử hàng loạt, hệ thống được tạo ra để giúp con người đạt được những gì họ mong muốn, giúp con người thỏa mãn với cuộc sống.”
-Cái... cái gì?
“Quà gặp mặt lần đầu xin kí chủ chọn một trong ba món quà dưới đây: Sức khỏe, nhanh nhẹn, trí tuệ.”
-Rốt cuộc là sao?
“Sức khỏe giúp kí chủ tăng thể lực hơn người thường thông qua rèn luyện một cách nhanh chóng, nhanh nhẹn giúp kí chủ tăng tốc độ hơn người bình thường một cách nhanh chóng, trí tuệ giúp não bộ kí chủ giống một bộ nhớ vô hạn, có thể vận dụng 100% năng suất của não bộ.”
-Vậy ta chọn trí tuệ trước vậy.
“3...2...1... bắt đầu kích hoạt não bộ.”
Giọng nói máy móc vừa dứt, Đường Nghiên cảm giác đầu hắn như bị hàng ngàn chiếc rìu bổ qua, hắn ôm lấy đầu ngã xuống đất, hàm răng cắn chặt khiến môi chảy máu, toàn thân hắn co giật, Đường Nghiên hắn là muốn vứt bỏ chiếc đầu của bản thân đi.
“Hoàn thành kích hoạt não bộ, chúc mừng kí chủ đã mở tiềm năng đầu tiên.”
Đường Nghiên lảo đảo đứng dậy, hắn thấy cơn đau rút dần đi, toàn thân nhẹ nhõm, tầm nhìn vừa xa vừa rõ, hơn nữa hắn có thể nhớ đến từng chi tiết mà bình thường hắn còn chẳng bao giờ để ý tới như thể chụp lại những bức ảnh lưu trong đầu hắn. Sau một hồi hoạt động não bộ hắn cười hắc hắc hai tiếng, thầm cảm ơn mẹ con đứa nhóc hắn đã cứu.